Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 554: Cúi đầu trước thế lực Thái Cổ đáng sợ

Ánh sáng trắng lóe lên, An Lâm lại biến mất lần nữa, xuất hiện cách đó vài cây số.

Năng lực dẫn người vượt không gian của Đề Na dùng vẫn rất tốt, An Lâm lợi dụng kính Chu Tước và Thần Tham Thuật, đánh cho Hắc Long bất ngờ không kịp trở tay.

Lúc này, hắn hét lớn với đám người Khả Khả Tư Đế: "Nhanh chóng tấn công Hắc Long, phòng ngự cường đại của nó đã bị tôi cướp đi, bây giờ là cơ hội tốt!''

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân đều biến sắc, ngay cả lực phòng ngự của Hắc Long cũng có thể cướp đi sao? Không hổ danh là ngài Thánh chủ!

Mễ Á cảm thấy lời nói của An Lâm thật sự rất không chân thật, nhưng khi cô nhìn thấy vảy sắt bên ngoài Hắc Long đột niên rơi xuống, lại không thể không tin, con Hắc Long đúng là đã thay đổi.

Một quyền khổng lồ màu đen phá vỡ tầng mây, giáng từ trên trời xuống.

Tháp Bá bị đuôi rồng hất bay trở lại, mang theo quyền thế lớn mạnh lao xuống Hắc Long.

Một quyền này đánh lên người Hắc Long, khiến cơ thể nó lún vào mặt đất, đồng thời, từ miệng nó trào ra máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất.

Khó trách Ám Dạ Chân Vương lại chết trên tay hắn, Nguyệt Dạ Chân Vương phải đối mặt với kẻ địch nguy hiểm chừng này sao!

Hắc Long không ngừng bị đánh, vảy rồng chảy ra máu tươi, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Đây mới thực sự là An Lâm! Giơ tay nhấc chân một cái đã khiến Hắc Long lớn mạnh rơi vào đường cùng, đây là việc một Hóa Thần có thể làm sao? Hóa Thần bình thường nếu đối mặt với việc này, chỉ sợ ngay cả chân đã bị dọa cho mềm rồi. Nhưng hắn thì sao? Thần sắc không thay đổi, vẻ mặt tự nhiên bình thản!

Đối phó sức mạnh đáng sợ như thế, độ nguy hiểm là rất cao!

An Lâm lại tiếp tục ngồi trên gạch đen, nhìn kịch xa xa, yên ổn buông cần câu.

Cơ thể nó đột nhiên lăn tròn, sức mạnh đáng sợ khiến không gian vặn vẹo thành hình xoắn ốc, tất cả những người có mặt xung quanh đều bị trận phản kích mãnh liệt này làm tổn thương nội tạng, đều lui về phía sau.

Mễ Á và đám người Khả Khả Tư Đế thấy được cảnh này, chấn động một trận trong lòng, đúng là hữu hiệu!

Mọi người ở đây cho rằng nó sắp chết vì bị tấn công liên tục như vậy, thì bỗng nhiên vảy rồng cả người nó dựng đứng, đôi mắt đỏ phát sáng rực rỡ, giống như hai mặt trời nhỏ, hơi thở cũng tăng vọt trong nháy mắt.

Đao Dạ âm thầm quan sát bên cạnh, đáy lòng tràn đầy kinh hãi.

Lúc này, mọi người không giữ lại sức lực, thủy trận màu lam phóng lên cao, Huyết Ma lại ngưng tụ, tia máu sắc bén tràn khắp trời đất đồng loạt ra trận, cục diện trên chiến trường xoay chuyển trong nháy mắt!

Lúc này, cuối cùng Đao Dạ cũng không dám có dũng khí đối phó An Lâm trực diện, hắn cảm thấy bản thân cứ cẩu thả như vậy tiến lên, không có khả năng giữ mệnh. Sau này... Chờ khi rời khỏi đây, nhất định phải cảnh báo Nguyệt Dạ Chân Vương một phen mới được!

Đúng vậy, bây giờ mục tiêu của nó là An Lâm! Lực phòng ngự của nó đều bị An Lâm phá, như vậy chỉ cần giết chết An Lâm thì cục diện này sẽ bị phá!

Tâm tính trầm ổn, thực lực bí hiểm...

Đề Na thấy thế lập tức thi triển khiên bảo vệ.

"Gào!"

Vào lúc này, Hắc Long cũng mạnh mẽ bổ nhào về phía An Lâm!

Lời An Lâm còn chưa dứt, thân mình đã bị vuốt sắc của rồng chụp xuống.

"Lôi Quang Hám Sơn... "

"Gào!''

Đề Na nghe lời An Lâm theo bản năng, bay nhanh về phía sau.

"Hừ! Nước miếng của nhóc là hỏa diễm sao, ngay cả chút nhiệt độ cũng không có!'' An Lâm khinh bỉ nói.

An Lâm lại ngăn cô: "Cô mau rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này tôi là vô địch!''

"Còn ngẩn người ra làm gì? Thừa dịp nó bệnh, giết nó đi!''

Lúc này Tiêu Trạch mơ hồ, sao lực phòng ngự của nhân loại này còn mạnh hơn so với nó...

Hắc Long: "... "

An Lâm cũng trực tiếp nghênh đón Hắc Long đang đến, bóng dáng kia nhỏ bé hơn Hắc Long khổng lồ bao nhiêu, nhưng hắn lại không sợ bóng dáng khổng lồ kia, mọi người thấy sao lại chói mắt như thế.

Bỗng nhiên nó phả vào An Lâm một luồng long khí màu đen, Viêm Hỏa màu đen đốt cháy hư không, trên trời xuất hiện một luồng Viêm Hỏa màu đen không nhìn thấy tận cùng.

An Lâm không trốn tránh, cưỡi gạch chống nạnh đứng tại chỗ.

Thân thể của hắn bị Viêm Hỏa đáng sợ tấn công đẩy lui hơn ngàn thước, nhưng vẫn không hề thưởng tổn mà đứng tại chỗ như trước.

"Bốp!''

Đám người Khả Khả Tư Đế tới cứu viện nhin thấy bộ dạng của An Lâm như vậy thì khiếp sợ, Hắc Long cũng mơ hồ: "Tại sao có thể như vậy... "

Nhưng An Lâm lại lập tức bay lên cao, cười ha ha với Hắc Long: "Tiểu Hắc Tử, đòn tấn công này của nhóc thật hời hợt, dùng thêm lực được không vậy?"

Hắc Long cũng không hạ thủ lưu tình, móng vuốt này vô cùng đáng sợ, xé rách không gian thành một cái khe màu đen, gió lốc xé mặt đất thành một vực sâu khổng lồ.

An Lâm hét lớn với đám người Khả Khả Tư Đế đang sững sờ.

Hắn cướp thiên phú ngăn cách vạn vật của Hắc Long, thiên phú kia chỉ có thời hạn trong mười phút... Lúc này cũng không thể để Hắc Long biết, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện để quân đoàn của hắn có thể đánh bại Hắc Long trong mười phút.

Đám người Khả Khả Tư Đế có thể khôi phục tinh thần từ cơn sốc An Lâm mang lại, bắt đầu tấn công Hắc Long.

Hắc Long nhìn thấy máy vị Đại Năng kỳ Phản Hư đang đánh tới, cuối cùng cũng không còn ý chí chiến đấu. Không cách nào giết được nhân vật chủ chốt, lực phòng ngự kiêu ngạo của nó cũng bị cướp đi, còn chiếu đấu cái gì nữa, đương nhiên người thua là nó.

Rất kỳ lạ, thật sự kỳ lạ quá rồi...

Không ngờ lại bị tu sĩ nhân loại kỳ Hóa Thần ngược đãi hết lần này đến khác...

Tiêu Trạch liếc An Lâm một cái thật sâu, giống như muốn mang hình ảnh của hắn ghi khắc trong đầu.

"Thù này, nhất định sau này Tiêu Trạch sẽ trả lại gấp bội!''

Hắc Long mở to miệng khổng lồ rống giận với An Lâm, âm thanh ẩn chứa huyết mạch Long Uy vô tận, mới mở miệng, tiếng gầm màu đen đã mang theo uy áp vô cùng đáng sợ thổi quét đến An Lâm.

Nó không trông cậy vào một chiêu này có thể khiến An Lâm bị thương, nhưng mà khí thế này, nhất định cũng phải nghiền nát An Lâm!

An Lâm cũng không muốn trốn, lớn giọng với hắn hơn nữa thì bây giờ lực miễn dịch vạn vật, đúng là không cần trốn.

Nhưng mà việc kỳ lạ đã xảy ra ngay lúc này. Nhẫn không gian trong tay An Lâm lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt, bất ngờ giống như bị cái gì kích thích vậy, rung động mãnh liệt.

Ngay sau đó, bên trong thần hồn của An Lâm, một ý chí hùng hồn mênh mông bỗng phóng ra, khiến mây đen trên trời tiêu tán. Hư ảnh Hắc Long xuất hiên trong không trung, thân thể to lớn đến mức không có cách nào hình dung được, nó xuất hiện khiến những ngôi sao bị lu mờ, kim quang trong hai mắt như chính màu sắc duy nhất trong trời đất.

Uy thế vô tận bao phủ hòn đảo nhỏ, dường như chỉ cần nó khẽ thở ra, cả hòn đảo sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.

"Là ngươi ở đây thị ụy sao?"

Hư ảnh Hắc Long miệng ngậm lệnh trời, gằn từng tiếng khiến trời đất rền vang, tinh thần người khác run rẩy dữ dội.

Tiêu Trạch thấy được hư ảnh Hắc Long, thân thể mềm nhũn, sợ tới mức lập tức xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu: "Tiền bối là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vô ý mạo phạm ngài, cầu ngài tha cho tôi!''

Cũng là Hắc Long, nhưng Tiêu Trạch so sánh với con rồng khổng lồ này, chính là khác biệt giữa rồng lớn và con giun, hoàn toàn không cùng cấp độ. Nó hoàn toàn bị dọa ngốc, chỉ có thể càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Hư ảnh Hắc Long im lặng không nói gì, thân hình chậm rãi biến mất.

Thần hồn An Lâm đau đớn một trận, giống như là di chứng của việc ý chí bị triệu hồi.

Ngôi sao vẫn lấp lánh trên bầu trời như trước, nhưng mọi người vẫn đang mơ hồ, còn chưa khôi phục lại tinh thần với khung cảnh lúc trước.

An Lâm cũng không ngờ, nhẫn Dương Viễn cho hắn lúc trước, đến lúc này lại giải phóng lực lượng của nó. Không chỉ có Tiêu Trạch bị dọa sợ, ngay cả những người khác cũng bị kinh sợ không nhẹ, thời khắc này không ai dám nói nhiều, sợ bị con rồng kia dùng một vuốt đánh chết.

Tiêu Trạch nhìn thấy Hắc Long biến mất, lòng còn sợ hãi lau mồ hôi lạnh, nhìn An Lâm cảm kích, dập đầu nói: "Đa tạ tiền bối không giết!''

An Lâm: "... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận