Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 556: Càn quét bảo vật trong hang đá

Đây là lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy một tinh nguyên thế giới màu vàng dài đến như vậy, hắn bị kinh ngạc đến mức chấn động.

"Một người đẹp như vậy phải tương đương với bao nhiêu miếng tinh nguyên thế giới màu vàng chứ..." Hắn thì thào mở miệng nói.

"Không nhiều không nhiều, cũng chỉ hai mươi ba miếng." Tiêu Trạch khoát tay, lại có chút đắc ý nói.

An Lâm hơi ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Trạch: "Biết chuẩn xác như vậy à? Chẳng lẽ là cậu làm?"

"Đúng vậy, bản chất của tinh nguyên thế giới là cố định không gian và là nguồn vật chất sinh ra vật chất. Nếu đã là vật chất vậy thì sẽ có khả năng cải tạo biến đổi hình thái, các anh thấy Tiểu Long Nữ của tôi thế nào?" Tiêu Trạch vuốt ve người đẹp màu vàng này, cười ha hả nói.

Tiểu Long Nữ... An Lâm buồn bã nhìn trời.

Những người còn lại đều cười gượng, bọn họ không đành lòng đả thích chút đam mê này của Tiêu Trạch.

"Tiền bối, anh thích không?"

Tiêu Trạch nhìn thấy An Lâm nhận lấy Tiểu Long Nữ, cậu ta lau nước mắt và tiếp tục dẫn hắn đi thăm kho báu của mình.

Tháp Bá: "..."

Tặng người đẹp sao?

Khả Khả Tư Đế nhíu mày, thở dài nói: "Ôi... Mục tiêu nhỏ của chủ nhân sắp đạt được rồi, mà con đường máu thánh của tôi lại vấn thiếu mất một loại, tôi phải làm sao bây giờ..."

"Vậy tôi liền giao cô ấy cho anh!" Tiêu Trạch không chút khách sáo ôm người đẹp tinh nguyên thế giới màu vàng đến trước mặt An Lâm, trước khi chia tay còn hôn một nụ hôn biệt ly đầy tha thiết lên cái miệng nhỏ nhắn của người đẹp.

Tiêu Trạch dẫn An Lâm đến trước một kho báu vàng chóe trước mặt, nói: "Những thứ này đều là khoáng sản chỉ riêng Hắc Hải mới có, anh có cần không?"

An Lâm liếc nhìn quanh bốn phía, hắn phát hiện không có tinh nguyên thế giới nào khác, cũng chỉ có một cái "Tiểu Long Nữ" này thôi, nghĩ đến cảm ứng dao động mà Tiểu Khả đã nói trước đó, có lẽ chính là đến từ người đẹp này.

Quả nhiên hắn và đám người này cũng không sống cùng một thế giới.

"Ban đầu, khi tôi tiếp nhận hòn đảo nhỏ này, cô ấy vẫn chỉ là một khối tinh thể cực kỳ xấu xí. Tôi ban cho cô ấy một cuộc sống mới, cô ấy bầu bạn với tôi cả một đời... Anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy!" Hai mắt Tiêu Trạch rưng rưng, trịnh trọng nói với An Lâm.

Hắn không chút do dự gật đầu nói: "Thích!"

Thế là đã thu được hai mươi ba miếng tinh nguyên thế giới màu vàng rồi sao? Vẻ mặt Tháp Bá khiếp sợ nhìn về phía Khả Khả Tư Đế, truyền âm nói: "Thánh chủ đại nhân đều tinh nguyên thế giới như vậy sao? Tại sao tôi cảm thấy không giống với những thứ trước kia hắn tìm nhỉ?"

Ừm, không có hứng thú cũng không hề có nghĩa là không thu nó, dù sao loại khoáng sản đặc biệt này cũng đáng giá mà!

Khóe miệng An Lâm co giật một hồi, tuy hắn không thích thú gì đối với Tiểu Long Nữ thân thể trần truồng kia, nhưng vì không quá mức soi mói nên vẫn nên thu thập cái này vào nhẫn không gian.

Cũng không biết Tiêu Trạch nghĩ gì mà vẫn cười tươi như hoa, dẫn An Lâm đến một chỗ khác.

Tiểu Khả đã không muốn nói chuyện, cho dù thế nào kho báu này cũng không phải là của cô nữa. Cô chỉ muốn xem thử rốt cuộc mình đã bỏ lỡ điều gì...

An Lâm nhìn qua nhưng không có hứng thú gì, cho nên trực tiếp dùng nhẫn không gian thu kho báu trước mặt vào.

Đề Na nhìn thấy cũng không đành lòng, khẽ truyền âm nói: "Người khổng lồ An Lâm, chúng ta làm vậy có khó coi quá không?"

Hơn một trăm miếng nguyên thạch? Thu!...

Hắn truyền âm nói: "Cho dù con rồng đen kia nghĩ thế nào thì những thứ tốt rơi vào túi vẫn là tốt nhất, có câu món hời mà không chiếm thì đúng là đồ khốn kiếp! Mặc kệ sau này cậu ta có mưu đồ gì, nắm đấm của chúng ta vẫn lớn nhất, mưu đồ gì cũng phải xem tâm trạng của chúng ta đã!"

Linh đan linh quả? Thu!

Mọi người thấy dáng vẻ này của Tiêu Trạch lại không khỏi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ có phải lúc trước đứa trẻ này bị dọa cho ngốc rồi không?

Linh khí? Thu!

An Lâm vui vẻ gật đầu, gương mặt hiền hậu.

"Không cần không cần..." Tiêu Trạch xua tay lia lịa: "Chỉ có ở trong tay của tiền bối thì mấy thứ này mới có thể phát huy tác dụng thật sự được. Tôi chỉ muốn để chúng có một ngôi nhà tốt để về thôi..."

An Lâm cũng vô cùng hài lòng: "Tiểu Tiêu à, chuyện này cậu làm rất tốt, tôi phải khích lệ cậu!"

Xác chếtcủa cá chình tiên Hắc Hải sao? Thu!

Nghe An Lâm nói vậy, Đề Na vẫy đôi cánh tinh xảo màu vàng, dường như suy nghĩ gì đó.

An Lâm đi theo Tiêu Trạch lùng sục một vòng, hắn không hề khách sáo gì, vô tình nhặt sạch toàn bộ bảo vật trong hang đá ...

"A... Cuối cùng chỗ này cũng trống rồi!" Hai tay của Tiêu Trạch chống nạnh, trên mặt tươi cười và mở miệng nói.

Từng món đồ tốt được thu vào nhẫn không gian, hắn đi đến đâu lại thu đến đó.

Ngay cả Đề Na cũng nhìn ra việc này, An Lâm làm sao lại không biết chứ.

"Anh không sợ cậu ta có mưu đồ khác sao?" Đề Na có chút lo lắng nói.

An Lâm cười ha hả: "Cô không thấy thanh niên Tiêu Trạch kia đang vui vẻ sao?"

"Tiếp theo chính là thứ nổi bật nhất..." Ánh mắt Tiêu Trạch lấp lánh, vẻ mặt kích động nói.

Cậu ta giẫm chân một cái, trên mặt đất hiện ra một trận pháp.

Mọi người thấy vậy thì cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt đề phòng nhìn Tiêu Trạch, đồng thời mơ hồ bảo vệ xung quanh An Lâm.

Lực không gian lớn mạnh bắt đầu cuồn cuộn, khoảng không trong trung tâm kho báu đột nhiên giống như bị búa tạ đánh nát vậy, lộ ra tầng không gian bên trong.

Sóng năng lượng lớn mạnh bắt đầu khuếch tán ra bốn phía, khiến trong lòng mọi người chấn động.

An Lâm nhìn về phía không gian kia bèn thấy được ba vật đặc biệt kỳ lạ đang lơ lửng trên không, khí tức mênh mông lại xen lẫn với vĩnh hằng đập vào mặt, khiến người ta chùn bước.

Tiêu Trạch cười và giới thiệu: "Đây chính là thứ đã tồn tại ở trong hang động này trước khi tôi tới. Tôi không biết vì sao người chủ trước của hang động không mang mấy thứ này đi, nhưng tôi biết lai lịch của những thứ này không bình thường, chúng là bảo vật lạ hiếm thấy trên đời!"

"Ở đây bốn có bốn món đồ, trừ cái vương miện, lệnh bài lửa màu vàng này ra, còn có một cái hộp hình vuông màu đen và một giọt máu tươi màu đen."

"Trong bốn thứ này chỉ có giọt máu tươi màu đen là gần gũi với tôi, tôi có thể chủ động hấp thu, tăng cường lực huyết mạch của tôi lên rất nhiều. Còn ba thứ kia, tôi đã nghiên cứu mấy nghìn năm, muốn chiếm làm của riêng nhưng không có một chút tiến triển nào..."

Tiêu Trạch nói với gương mặt tiếc nuối vô cùng, có điều sau đó cậu ta lại quay sang nhìn An Lâm, trên mặt hiện ra vẻ chờ đợi: "Tiền bối, anh tới đây chính là có duyên với tôi, có duyên với những thứ này! Cho nên nếu tiền bối có thể lấy đi những thứ này, tôi cũng bằng lòng chắp tay nhường chúng lại."

An Lâm nghe vậy thì hơi sững sờ, hắn nhìn chằm chằm vào ba bảo vật và từ từ đi tới.

Tiêu Trạch nghiên cứu mấy nghìn năm rồi vẫn không cách nào sử dụng được những thứ này, nhưng bây giờ cậu ta lại bảo An Lâm hắn đến thử sao?

Cho dù hành động lần này của Tiêu Trạch là thăm dò hay thật lòng thật dạ thì trong lòng An Lâm cũng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hắn nhất định phải có được ba thứ này!

An Lâm đi tới, thò tay sờ lên những món đồ này.

Từng đồ vật đều bị lực lượng không gian dừng lại một chỗ, hoàn toàn không thể di chuyển được.

Có điều hắn biết, đây không phải là lực lượng ngăn cản Tiêu Trạch vận dụng các đồ vật này, dù sao Tiêu Trạch cũng là đại năng cảnh giới Phản Hư có thể xé rách không gian, chút thủ đoạn ngưng đọng không gian đó chưa đủ làm khó cậu ta. Lực lượng ngăn cản quan trọng nhất là một lực lượng thần đạo bình thường ẩn chứa trong đồ vật.

Cái này nhất định phải chạm tới ranh giới của lực lượng đại năng Hợp Đạo mới có thể triển khai được, nói cách khác, nếu muốn bạo lực điều khiển những thứ này, nhất định phải xóa bỏ được lực lượng thần đạo này.

Nhưng, muốn xóa bỏ lực lượng thần đạo này thì nhất định phải đạt được cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, thậm chí là cảnh giới cuối cùng của Phản Hư. Nếu đại năng của cảnh giới này xuất hiện ở khoảng trời, vùng đất này thì đã bị xóa sổ bởi các quy tắc của trời đất từ lâu rồi.

Nói cách khác, muốn điều khiển những thứ này thì phải dùng phương pháp chuẩn xác, không thể dùng phương pháp thô bạo được...

An Lâm suy nghĩ một lúc liền mỉm cười, hai tròng mắt sáng như tuyết.

Thuật Thần Giám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận