Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 557: Không ngừng tấn công và chịu đả kích

Thuật Thần Giám có thể giám định được bản chất của vạn vật trên thế gian, hiểu rõ sự phát triển của vạn vật và đặc tính thiếu sót của chúng.

Trước kia An Lâm từng dùng thuật Thần Giám đối với vương miện, sau đó có một đoạn tin tức bắt đầu xuất hiện trong đầu.

[Vương miện của nhà vua, do đại năng Tiêu Đồ của Long tộc lấy máu tươi nguyên chất và xương sống của rồng thần luyện thành, có thể phóng ra long uy vô tận, đây là vũ khí tốt để phòng ngự. Vật này có linh trí, cần phải chinh phục được, phải để nó ngưỡng mộ bạn.]

Tin tức rất ngắn gọn, nhưng lượng thông tin lại không nhỏ.

Tiêu Đồ... Tiêu Đồ...

An Lâm nhớ lại tên đại năng Long tộc vẫn luôn muốn chết nhưng không được chết kia.

Khỉ nó... Hóa ra là người này ...

Không đúng! An Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, hang động này không phải là nhà của người này chứ?

"Chỉ có điều thật đáng tiếc, vì vi phạm nguyên tắc của Long tộc mà ông ấy bị quy tắc của trời đất nhốt ở nơi đó, chúng tôi là cảnh giới Phản Hư không thể nào đi vào cứu ông ấy, bây giờ không biết ông ấy sống có tốt không..." Trên mặt Tiêu Trạch có một chút phiền muộn, cậu ta thở dài.

Tiêu Trạch ngơ ngác nhìn An Lâm và Tuyết Trảm Thiên. Cậu ta có nghe lầm cái gì không?

Khi Tiêu Trạch nói đến Tiêu Đồ, vẻ mặt cậu ta phấn khởi, nhìn ra được quả thật là rất tự hào.

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

An Lâm không nhịn được mở miệng hỏi: "Cậu biết Tiêu Đồ không?"

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Trạch ngây người.

Hắn đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn về phía Tiêu Trạch, ánh mắt có chút phức tạp.

Tiêu Đồ chết rồi? Bảo cậu ta yên tâm sao?

Tiêu Trạch nghe vậy thì gật đầu, trên mặt là biểu cảm ngưỡng mộ: "Tiêu Đồ... Đó là đại năng mà Tiêu thị Long tộc chúng tôi vô cùng yêu mến! Đó cũng là người sáng lập ra đạo bất tử bất diệt, là cường giả siêu cấp đã đặt nửa chân vào Hợp Đạo, là niềm tự hào của cả tộc chúng tôi!"

Tiêu Đồ và Tiêu Trạch hai người này cùng họ, không phải là người một nhà đấy chứ?

"Hóa ra là con rồng tự tìm đường chết kia, ha ha, thật đúng là duyên phận mà! Tôi từng nghe chủ nhân tôi nhắc tới, cậu yên tâm đi, hắn đã bị chủ nhân của tôi giết rồi!" Tuyết Trảm Thiên vung vẩy cái cánh nhỏ, cười ha hả nói.

Vẻ mặt Tiêu Trạch không thể tin nhìn An Lâm: "Tiền bối, anh thật sự giết Tiêu Đồ rồi?"

Như vậy xem ra Tiêu Trạch có thể hấp thu được giọt máu tươi kia cũng là vì nguyên nhân huyết mạch gần gũi?

An Lâm mỉm cười gật đầu: "Một cái phất tay."

Chuyện này... chuyện này có gì sai lầm hay không?

"Ôi chao, không phải như cậu nghĩ đâu." Đề Na nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Tiêu Trạch thì lập tức mở miệng giải thích: "Hắn xin chủ nhân giết hắn, như vậy thì hắn có thể thông qua trận pháp mà sống lại, thoát khỏi nơi đó. Bây giờ hắn đã được chủ nhân giết chết, đã trốn thoát thành công rồi!"

An Lâm lười để ý đến sự cảm khái của Tiêu Trạch, hai tay sờ sờ vương miện trước mặt.

"Thế giới này đã không thích hợp với hắn nữa, bây giờ hắn ở tạm đại lục Thái Sơ rồi." An Lâm không hề giấu giếm, nói ra điều mình biết.

Có thể nhìn ra nó rất ngưỡng mộ khoảnh khắc này của An Lâm...

Còn về những đội viên khác thì đã quen khiếp sợ rồi, bây giờ nhiều nhất là "oa" một tiếng, than thở hóa ra chủ nhân còn từng làm cái chuyện mất trí là giúp người khác thăng thiên này.

Thật ra đám người Khả Khả Tư Đế cũng không quá mong chờ gì ở An Lâm.

"Híttt..." Tiêu Trạch lại hít một hơi khí lạnh. Không hổ là một người đã làm cho cậu ta phải sợ hãi, quá khủng khiếp!

Đám người Khả Khả Tư Đế lại khiếp sợ rồi.

Kết quả... Bốp bốp bốp!

Dù sao nghiên cứu đồ vật như thế này cũng là một cái duyên, bạn phải hiểu nó thì nó mới có thể để bạn điều khiển. Người ta là Hắc Long đã đạt đến cảnh giới cuối cùng của Phản Hư trung kỳ, nghiên cứu cả mấy nghìn năm rồi, An Lâm không thể nào giải quyết trong nhất thời được, vậy thì Tiêu Trạch có còn mặt mũi nữa không...

"Bây giờ bác Tiêu Đồ của tôi đang ở đâu?" Tiêu Trạch có chút không chờ được nữa mà hỏi.

An Lâm bắt đầu bắt tay điều khiển, thành công!

Kết quả là, hắn rất có trình tự, thu vương miện vào nhẫn không gian.

Tiêu Trạch ở bên cạnh vẫn đang than thở về cuộc sống của rồng, khi cậu ta hoàn hồn lại thì An Lâm đã thu chiếc vương miện kia vào nhẫn không gian. Cậu ta lại mơ hồ nghĩ: Mình vất vả nghiên cứu mấy nghìn năm cũng không có được cách điều khiển nó, không ngờ An Lâm lại dễ dàng điều khiển thành công như vậy?

Tiêu Trạch gật đầu: "Long tộc chúng tôi ngoài dòng họ Ngao thị cắm rễ ở đại lục Thái Sơ ra thì những phe phái khác đều tiếc nuối mảnh đất này, đáng tiếc... vùng trời mảnh đất này không phải là thứ chúng tôi có thể chống lại..."

Cái vương miện sinh ra đã có một chút linh trí kia càng không may mắn tránh khỏi, cơ thể run lên rồi mềm nhũn, thậm chí phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lộ ra một ý niệm hãy cho tôi oai phong với, cho tôi bay với.

Khí thế tăng vọt và khí thế thần uy mạnh mẽ của An Lâm khiến những người xung quanh đều đồng thời bị đả kích, sợ hãi vô cùng.

Hắn mặc Huyễn Tinh Y, khí thế tăng vọt tới Phản Hư đỉnh cấp, sau đó phóng ra một thuật Thần Uy!

Tiêu Trạch lại mơ hồ, hai mắt mê man, cái miệng nhỏ há thật to, đồng thời cảm thấy mặt mình hơi đau.

Thật ra cậu ta đang trong một trạng thái rất mâu thuẫn, cậu ta vừa hy vọng An Lâm có thể điều khiển được những đồ vật này, lại vừa không hy vọng An Lâm có thể điều khiển được những đồ vật này.

Cậu ta có một cảm giác bị ép buộc, đó chính là nếu những đồ tốt này không bị người khác lấy đi, vẫn cứ ở lại đây, vậy cậu ta có rời đi cũng sẽ cảm thấy có chút thiếu sót, luôn cảm thấy bỏ lỡ điều tốt đẹp nào đó.

Cũng chính vì vậy mà cậu ta hy vọng An Lâm có thể lấy mấy thứ này đi, như vậy cậu ta cũng sẽ không nghĩ ngợi về những đồ vật này, bởi vì nó đã là đồ của người khác rồi...

Đồng thời cậu ta lại không quá hy vọng An Lâm có thể thành công, bản thân mình cố gắng mấy nghìn năm cũng không có kết quả, người khác vừa đến đã lấy thứ đó đi, vậy mọi sự cố gắng trước đó của cậu ta coi là thứ gì? Thời gian mấy nghìn năm đó để cho chó gặm sao?

An Lâm tiếp tục bắt đầu tiến công chiếm đóng, đi về phía lệnh bài lửa màu vàng, hắn lại dùng thuật Thần Giám.

[Thần Hỏa Lệnh: Tiêu Đồ dùng chín mươi chín loại lửa lạ của Thái Sơ luyện thành tiên khí trung cấp, bây giờ bởi vì một trăm năm mươi nghìn năm không được ăn lửa thần cho nên nó đang ở trong trạng thái vô cùng đói bụng, nếu muốn nó phục tùng chỉ cần cho nó ăn no lửa thần là được.]

Ha ha! Cái này thì đơn giản, ông đây có tới bốn ngọn lửa thần cơ mà!

Đại Nhật Viêm, Tinh Ma Viêm, Lạc Nguyệt Viêm, Hư Không Viêm, ra đây đi!

Bốn ngọn lửa thần đột nhiên xuất hiện và thiêu đốt Thần Hỏa Lệnh.

"Biến thành hình rồng không phải là nhiều rồi sao..." Nụ cười của An Lâm vẫn không thay đổi, tiếp tục khuyên nhủ: "Nhân gian tự có chân tình, cho máu tươi để gieo trồng tình yêu... Cậu cứ làm theo đi..."

"... Không được đâu, tiền bối, tôi nhỏ con thế này mà, không được bao nhiêu máu đâu." Tiêu Trạch nghe thấy từ xin máu, cơ thể cũng có chút run rẩy, xua tay cười gượng nói.

"Tiểu Tiêu à, cho xin ít máu đi!" An Lâm cười híp mắt mở miệng nói.

Tiêu Trạch bị nụ cười quỷ quái này làm cho nổi cả da gà, lui về sau hai bước, giọng run run nói: "Tiền bối, anh cười thì cứ cười, nhìn tôi làm gì?"

Âm thầm phỉ nhổ Tiêu Đồ một phen xong, hắn đưa mắt nhìn sang Tiêu Trạch, gương mặt hiện ra nụ cười.

Lúc này đây, cậu ta không chỉ bị đả kích về sự tự tin, cũng bắt đầu tự nghi ngờ ngay cả phương diện chỉ số thông minh của bản thân...

Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc này đây toàn bộ hỏa lực đã được phóng ra, ngọn lửa đốt khoảng hai tiếng đồng hồ, vừa nạp khí vừa đốt, cuối cùng khi thân thể sắp bị hút cạn cũng cho Thần Hỏa Lệnh ăn no được.

An Lâm lại điều khiển được Thần Hỏa Lệnh, thu vào nhẫn không gian!

Tuyết Trảm Thiên kích động nói: "Thật không hổ danh là chủ nhân! Lấy được đồ vật dễ như trở bàn tay, khí thế như chẻ tre, từ trước tới nay liên tục chiến đấu, liên tiếp thắng lợi!"

An Lâm đảo mắt xem thường: "Đừng có mà điên cuồng tâng bốc tôi nữa, vẫn còn một cái kia kìa."

Hắn đi tới trước mặt cái hộp màu đen, thuật Thần Giám lại được khởi động một lần nữa!

[Hộp ma thuật không gian: Thẻ hồi sinh thứ chín của Tiêu Đồ, sau khi chết có thể sống lại từ hộp ma thuật, ngoài ra toàn lực khởi động còn có công hiệu không gian giam cầm, bởi vì thiếu mất máu tươi của Long tộc cấp cao cho nên bây giờ đang trong trạng thái ngủ mê.]

An Lâm cảm thấy cạn lời nhìn chiếc hộp trước mặt, trong lòng than thở rốt cuộc cái tên Tiêu Đồ này bố trí bao nhiêu thẻ hồi sinh vậy! Lẽ nào đạo bất tử bất diệt của nó được thực hiện thông qua việc bố trí vô số bàn tay hồi sinh sao?

Có điều, công hiệu không gian giam cầm này nghe có vẻ không tệ, cũng là một món đồ tốt, thứ này cũng không thể bỏ được!

Toàn thân Tiêu Trạch chấn động, đây quả thật là một người tỉnh dậy từ trong mộng!

"Vậy tôi lại hỏi cậu, nó vẫn không ngừng bốc cháy như vậy là ai cho nó lực lượng? Nó không thấy mệt sao? Nó không đói bụng sao? Nó sẽ không thiếu năng lượng sao?" An Lâm lại mở miệng nói.

Tiêu Trạch lắc đầu nói thẳng: "Tôi cũng không rõ lắm, lúc tôi tới đây thì nó đã tự bốc cháy rồi."

An Lâm cười ha ha: "Tôi hỏi cậu, lệnh bài lửa màu vàng kim này đã bốc cháy bao nhiêu lâu rồi?"

Tiêu Trạch ngây ngốc nhìn An Lâm, mở miệng hỏi: "Tiền bối, ngài đang làm gì vậy? Sao tiền bối lại đốt nó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận