Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 560: Cảm xúc đáng sợ bùng nổ

Trên mặt Nhu Cốc nóng bừng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn lên, cảm xúc bi thương nhất thời bị sự kinh ngạc lấn át, trừng mắt nhìn Tuyết Nữ xinh đẹp trước mặt.

Yến Hoa cũng không ngờ bản thân lại ra tay tát Nhu Cốc một cái, cũng giật mình ngây người.

Tuy hai người đều là cung chủ Thánh Cung, nhưng thực lực và địa vị của Nhu Cốc vẫn cao hơn cô, bằng không sẽ không đảm nhận vai trò đội trưởng hành động lần này.

Nhưng vừa rồi, cô lại một lời không hợp tát Nhu Cốc một cái...

Trời ạ! Rốt cuộc cô đã bị gì vậy?

Yến Hoa nhìn Nhu Cốc, sợ hãi một trận.

Nhưng khi cô nhìn Nhu Cốc xong lại có chút phẫn nộ, đột nhiên lớn gan: "Cô nhìn cái gì hả?"

Nhu Cốc hơi sững sờ, sau đó là buồn bã, rồi ôm mặt khóc nức nở: "Hu hu hu... Vì sao cô lại đánh tôi... Rõ ràng tôi chưa làm gì sai, cô đánh tôi làm gì, tôi rất thảm mà... Hu hu hu... "

"Nơi này chính là vực Tình Không Đáy sao? Thật sự có thể khiến cảm xúc bùng nổ ư?" An Lâm tỏ vẻ hiếu kỳ nói.

"Hừ, Tuyết Trảm Thiên này, không sợ trời không sợ đất, xem tôi chinh phục Vựa Tình Không Đáy này thế nào!'' Ý chí chiến đấu của Tuyết Trảm Thiên sôi sục.

Chính vì hơi thở quá mức lớn mạnh, dọc đường đi, bọn họ lại đi vô cùng thoải mái, kẻ địch còn chưa gặp mặt đã bị dọa chạy, có thể không thoải mái sao.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, sư phụ muốn có tinh nguyên thế giới màu vàng, nơi này là lựa chọn tốt nhất." Tiêu Trạch làm tròn bổn phận của người độ đệ, đâu đâu cũng suy nghĩ có An Lâm.

Gạch đen vĩ đại phá vỡ hư không, hăng hái bay về phía đại lục rực rỡ màu sắc.

An Lâm chỉ cảm thấy quy tắc trời đất ở đây rất nhàm chán, nếu không phải nghe Tiêu Trạch nói, nơi đây có xác suất xuất hiện tinh nguyên thế giới màu vàng rất lớn, hắn sẽ không đến nơi này.

Nhu Cốc rơi nước mắt như mưa, Yến Hoa giận không kiềm được, Tô Tĩnh Hương ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt phiền muộn...

Đề Na ngồi trên vai An Lâm, không nói một lời, con ngươi màu xanh tuyệt đẹp tò mò nhìn vùng trời đất này.

Hơi thở đáng sợ từ gạch đen khuếch tán ra ngoài, khiến dị thú xung quanh cảm nhận được đều đồng loạt chạy trốn, liều mạng rời xa nơi gạch đen bay qua. Hơi thở này là của năm Đại Năng kỳ Phản Hư Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá, Đề Na, Tiêu Trạch dung hợp mà thành, nếu mang hơi thở tập trung lên người một nguyên thú Hóa Thần, có thể khiến cơ thể nguyên thú này nổ tung.

Một lúc lâu sau.

"Đúng." Tháp Bá gật đầu, lần thứ ba lão già này đặt chân đến Thái Sơ Cổ Vực, vẻ mặt hắn nghiêm trọng mở miệng nói, "Nếu có thể, tôi thật sự không muốn bước vào nơi này lần thứ hai đâu... "

An Lâm có chút không yên vượt qua đường màu đen kia, ngay sau đó, một cảm giác vô cùng kỳ diệu bắt đầu bao phủ thân thể.

Đi được một quãng, bọn họ cũng tới đường bên ngoài đường đen.

Đồng thời như thế, Tiêu Trạch đang dẫn đầu lùi bước, cơ thể bất ngờ co rụt lại, lùi về phía sau mấy bước, ôm chặt lấy cánh tay An Lâm.

Chỗ này thật kỳ lạ, có các loại cỏ đủ màu sắc, rất xinh đẹp, từ lúc cô theo An Lâm đến nay đã trở thành nơi đẹp nhất rồi.

"Đi thôi!'' Tiêu Trạch tỏ vẻ không sao cả, dẫn đường đi về phía trước, mọi người cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

An Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tuyết Trảm Thiên ôm mặt, run rẩy trên mặt đất.

"Đừng sợ, bảo bối, thầy là cây lớn của con, cả đời này đều cùng con ngắm mặt trời mọc... " An Lâm ma xui quỷ khiến nói ra một câu, trong lòng thương xót không thôi.

Hắn vừa dịu dạng lại mỉm cười thương xót, hơi nâng đầu Tuyết Trảm Thiên lên, hôn lên cái mũi phấn hồng tinh xảo của nó một cái.

Tiêu Trạch cười to một tiếng, con ngươi trong suốt sáng ngời nhìn về phía An Lâm, sóng mắt lưu chuyển, bên trong mang theo chút kinh hoàng: "Sư phụ, con sợ... Con bất ngờ cảm thấy không an toàn, người ôm con được không... "

Tuyết Trảm Thiên sợ đến mức hô hấp dồn dập, sắp không thở nổi.

An Lâm: "... "

Đề Na co người lại, ánh mắt u ám, mâu thuẫn trong lòng: "Nhưng mà, ngoại trừ xinh đẹp lớn mạnh, chỗ nào cũng không tốt... "

"Làm sao như vậy chứ... Tiểu Na à, ai chưa từng có lúc ngây thơ không biết gì." An Lâm mở miệng an ủi, "Cô đã làm rất tốt, cô xinh đẹp lớn mạnh như vậy... "

Đề Na ngồi trên vai An Lâm, đôi tay trắng nhỏ nắm lấy tóc An Lâm, khóe mắt ngấn nước: "An Lâm Cự Nhân, anh nói có phải tôi là phế vật không? Sao tôi lại vừa ngốc vừa đần, như kẻ quê mùa ếch ngồi đáy giếng, chúng tôi nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết... "

An Lâm: "... "

Tuyết Trảm Thiên: "???"

Tiêu Trạch: "... "

Tuyết Trảm Thiên ngây người, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm An Lâm, sau đó thét to: "Á...! Chủ nhân muốn ghét bỏ tôi! Dụng tâm hiểm sao lại nghĩ ra cách ghét bỏ giết người này, trái tim tôi... Không được, trái tim tôi... "

"Á...!'' Một tiếng thét chói tai vang lên.

Có tôi ở đây, chủ nhân sẽ che mưa chắn gió cho cậu... "

An Lâm đi tới, một tay ôm Tuyết Trảm Thiên vào ngực, khẽ thở dài: "Thật đáng thương... Đừng sợ,

"Ngay cả Tiêu Trạch cũng cảm thấy nơi này không an toàn, nhất định rất khủng khiếp! Không được, mạng của tôi không thể mất ở đây được!" Tuyết Trảm Thiên tỏ vẻ hoảng sợ run rẩy, lớn tiếng: "Nhất định lão tặc trời đánh đó muốn tiêu diệt tôi mà, mưu đồ gây rối, dụng tâm hiểm ác, nguy cơ tứ phía, tôi có thể cảm nhận được... Mạng của tôi sắp mất rồi!''

An Lâm: "... "

Cô còn muốn thế nào nữa?

Tháp Bá ngẩng đầu lên, nhìn ngôi sao ở chân trời, giơ tay lên: "Lộ Ty... Là em sao? Ngôi sao này có phải là em không? Tôi biết em đang nhìn tôi mà... "

Gã đàn ông cao lớn như ngựa chiến, bỗng nhiên che mặt mà khóc, khàn cả giọng: "Hu hu hu... Lộ Ty! Không phải nói chỉ cần sống chúng ta sẽ là một đôi sao, sao em lại bỏ tôi mà đi... Ngay cả khi em ở trên trời nhìn tôi, tôi lại không thể đến gần em... "

Một đống cảm xúc tiêu cực bùng nổ trong mọi người, lập tức khiến sĩ khí toàn đội rơi xuống điểm cực âm.

Nhưng lại có hai người không giống như vậy.

Là Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân đang cười ha ha, vỗ tay khen hay.

"Ha ha ha... Mau nhìn bộ dạng Tháp Bá kìa, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, thật buồn cười, ha ha ha... " Mạch Luân cười đến mức không thở nổi.

Khả Khả Tư Đế một tay đỡ lấy eo mềm, một tay chỉ vào Tuyết Trảm Thiên run rẩy, cười đến rơi nước mắt: "Ha ha ha... Vừa rồi còn tên béo này còn nói muốn nghịch lại trời đất, không sợ thứ gì, bây giờ thì sao, sợ thành bộ dạng này rồi, Hải Sâm Hải Đảm cũng chưa bao giờ sợ như vậy! Khà khà khà... "

Tuyết Trảm Thiên nghe vậy giận tím mặt, đang muốn tức giận, một giây sau, nó lập tức ngoan ngoãn rúc vào lòng An Lâm, run rẩy, thấp giọng nỉ non: "Không thể tự mình làm loạn, đây là phép khích tướng, để dụ dỗ tôi, sau đó giết chết tôi... "

An Lâm tỏ vẻ thương xót nhìn toàn quân tan rã, bắt đầu đi trấn an.

Ví dụ như, để Tháp Bá hiểu tình yêu chân chính là gì, ví dụ như ngăn cản bộ dạng muốn đấm đá của Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân, ví dụ như dỗ Đề Na, ôm Tuyết Trảm Thiên...

Hắn giống như một người cẩn thận, cố gắng trấn an đội viên của mình.

Đột nhiên An Lâm cảm thấy, bản thân cũng dịu dàng rất nhiều.

Loại cảm xúc này... Rất tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận