Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 563: Cơn giận dữ của Long Thương

Ngay khi hàng rào bảo vệ tinh nguyên thế giới bị Nhu Cốc phá vỡ, thân thể của Long Thương đột nhiên run lên.

Bánh xe màu vàng đột nhiên to lên, sau đó xoay tròn rất nhanh.

Ánh sáng màu vàng lấp đầy toàn bộ không gian, rất nhiều Long Phù từ bánh xe tuôn ra, sau đó bám bên ngoài Long Thương, khiến làn da màu trắng bắt đầu xuất hiện những hoa văn của rồng, từ từ biến thành màu vàng kim, đồng thời hơi thở bắt đầu điên cuồng tăng vọt!

"Tuyết Nữ sắp chết rồi, Long Thương biết tinh nguyên bị cướp, phải sử dụng thủ đoạn đốt máu liều mạng!" Tiêu Trạch ở bên cạnh mở miệng, nhìn ba Tuyết Nữ với vẻ mặt thương hại.

Nhu Cốc thu tinh nguyên thế giới vào nhẫn không gian và lập tức bỏ chạy ra xa.

"Ha ha ha... Đừng hòng bỏ chạy!" Mạch Luân tức giận quát lên một tiếng, chiến hồn trong cờ chiến bắt đầu khởi động, bay về nhiều hướng trong không trung, biến trên không hợp thành một đại trận huyết sát ngợp trời.

"Ha ha, dám cướp tinh nguyên thế giới của tôi, để mạng lại đây đi!" Khả Khả Tư Đế đọc pháp quyết, một thanh huyết kiếm lơ lửng trên không, sức mạnh cực lớn tăng thêm ở trên mũi kiếm với sát khí mạnh mẽ, sắc bén không ai địch nổi.

Tháp Bá không nói gì, nhưng hai nắm đấm đã giáng xuống từ trên trời, nắm đấm chưa đến nhưng sức mạnh đáng sợ kia đã khiến mặt đất xung quanh đó một ngàn mét bị lõm xuống.

Năng lượng ánh sáng màu vàng nổ mạnh mẽ, khuếch tán thành vòng tròn xung quanh, biến mặt đất trong phạm vi mười lăm dặm quanh đó thành bột mịn!

"Cung chủ Nhu Cốc!" Yến Hoa vọt tới trước mặt Nhu Cốc, máu tươi ở cổ tay bay lượn, tạo thành một quả cầu màu xanh kỳ dị, bọc hai người trong đó.

Thanh kiếm màu xanh không hề do dự xuyên qua không khí, thế nhưng tốc độ nắm đấm của bóng người màu vàng kim lại nhanh hơn!

Đúng lúc này, sự tấn công của ba gã Huyết tộc cũng nhao nhao rớt xuống.

Một giọng nói trầm và hơi khàn khàn đột nhiên vang lên gần đó.

Kiếm bay màu đỏ tím phá trời đất, trực tiếp chém về phía quả cầu máu màu xanh.

Nhu Cốc lại biến thành thanh kiếm màu xanh, âm thanh trong vắt quanh quẩn ở trời đất: "Ha ha, các người còn chưa nhìn rõ tình trạng sao, ở phương diện tốc độ, không ai có thể vượt qua tôi!"

Ầm ầm ầm...

Đó là một bóng người toàn thân màu vàng kim, đĩa xoay phía sau sáng chói như mặt trời lớn, khí thế vô cùng khủng khiếp.

"Vậy sao?"

Thân kiếm Nhu Cốc tan vỡ, lại hóa thành hình người, phụt máu ngã lăn trên đất.

Trời đất hóa thành một mảng màu máu, nuốt gọn mọi cảnh vật, bầu trời sụp xuống, vạn vật bị hủy diệt.

Ầm ầm!

Làn sóng năng lượng khủng khiếp cuốn sạch hơn hai mươi dặm.

Đại trận huyết sát hóa thành lò giết chóc, vô số năng lượng màu đỏ tấn công về phía Tuyết Nữ và Long Thương.

Nắm đấm cũng hoàn toàn hạ xuống vào giờ phút này, đồng thời bao phủ cả Long Thương và Tuyết Nữ ở bên trong.

"Ha ha... Hai Tuyết Nữ kia có vẻ khó thoát khỏi cái chết rồi." Trên mặt Tiêu Trạch hiện ra một nụ cười lạnh.

Năng lượng hủy diệt kia dần dần tản đi, cấu trúc bảo vệ của quả cầu máu tươi màu xanh đã vỡ tan, hai Tuyết Nữ tóc bạc vết thương chồng chất nửa quỳ trong hầm, tuy xem như đã thoát được một lần tấn công tập trung, nhưng rõ ràng tình hình đã không ổn.

Cả ngày bàn về âm mưu và những chuyện khó xử, cuộc sống thật mệt mỏi...

"Nhu Cốc, Yến Hoa!" Tô Tĩnh Hương đứng ở vùng đất bị lõm xuống, căng thẳng lớn tiếng gọi tên hai người.

Viền mắt Nhu Cốc đỏ ửng, cô mím chặt đôi môi đầy đặn, dường như sắp không nhịn được mà bật khóc lần nữa. Cô gỡ nhẫn không gian của mình xuống đặt vào tay Yến Hoa, nhẹ nhàng nói: "Là do tôi quá tự cao tự đại nên mới làm liên lụy đến các cô, tiếp theo cứ tôi liều mình giữ chân bọn chúng, cô và Tô Tĩnh Hương mau chạy đi!"

Tiêu Trạch được An Lâm và Đề Na tăng cường bảo vệ nên mới tránh khỏi làn sóng cuốn sạch.

"Đừng mà!" Yến Hoa khàn giọng mà gọi.

Nhu Cốc lại bật cười ai oán, hai tròng mắt bất chợt bộc phát ra ánh sáng màu xanh vô tận.

"Đừng như vậy... Nếu đi thì cùng đi!" Yến Hoa có chút thô bạo mà kéo Nhu Cốc dậy, đột nhiên đứng lên.

Quần áo màu trắng của cô ta dính đầy máu tươi, cả tóc tai và quần áo đều vô cùng mất trật tự, ở bụng còn xuất hiện một lỗ máu khiến người ta sợ hãi không dám nhìn. Rất hiển nhiên trước đó cô ta đã bị Long Thương xuất chiêu đả thương nặng.

An Lâm vừa nghĩ đến điểm này lại tràn đầy thương hại mà vuốt tóc Tiêu Trạch, gương mặt nhân từ.

Khí thế Long Thương hùng hổ nhìn vào hai Tuyết Nữ ở trước mặt, bốn bàn tay xòe ra, bốn thanh trường kiếm lạnh lẽo xuất hiện trong tay một lần nữa.

Cuối cùng trên mặt Yến Hoa cũng hiện ra vẻ hối hận.

Long Thương vẫn đứng trên không như trước, đĩa xoay màu vàng kim vẫn không ngừng chuyển động, trên da có một vết thương chảy máu vàng, nhưng lại bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

An Lâm: "..."

"Yên tâm đi sư phụ, trạng thái này của Long Thương không duy trì được bao lâu nữa. Lực sinh mệnh Huyết tộc mạnh mẽ như vậy, tiêu hao cho chiến đấu, Long Thương không phải là đối thủ. Con chỉ lo không biết đằng sau có âm mưu gì hay không..." Tiêu Trạch vừa nói vừa ôm chặt cánh tay An Lâm.

"Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân, ba người bọn họ có thể đối phó được với Long Thương sao?" An Lâm nhìn thấy Long Thương mạnh mẽ như vậy, trên mặt ngập tràn vẻ lo lắng.

An Lâm nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ lau khóe mắt một cái: "Thật là cảnh tượng cảm động, tại sao bọn họ lại trở thành bộ dạng này, bọn họ nên sống một cuộc đời hạnh phúc dưới vòm trời này chứ..."

Tiêu Trạch kinh ngạc nhìn An Lâm, Đề Na cũng trợn to hai tròng mắt màu xanh biếc.

"Sư phụ, không phải thầy nói Tuyết Nữ là kẻ thù của loài người sao? Giờ thầy lại thông đồng với Tuyết Nữ à?" Tiêu Trạch kinh ngạc chớp hai mắt.

An Lâm buồn bã thở dài: "Nhưng bọn họ cũng là sinh mệnh tốt đẹp mà... Mọi người cùng sống trên trời đất này, tất cả mọi người có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình. Bỏ đi lập trường phe phái thì mọi người đều là những người hướng về những bông hoa xinh đẹp mà thôi. Nhưng bây giờ, hoa đã sắp héo rồi..."

Đề Na: "... Người khổng lồ An Lâm đúng là có tấm lòng bao la rộng mở!"

Tiêu Trạch cười ha hả: "Sư phụ... Thầy muốn thương hoa tiếc ngọc sao? Vậy thầy có thể gọi Huyết tộc ra giúp đỡ mà."

An Lâm hoàn toàn tỉnh ngộ, gọi lớn về phía Huyết tộc: "Mọi người! Mau đi giúp Tuyết Nữ, đừng để bọn họ chết!"

Lời của hắn vang vọng trong không gian, khiến cho đám người Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân đều sửng sốt.

Nhu Cốc đang bạo phát bí thuật, chuẩn bị liều mạng một lần cũng sửng sốt một chút, gương mặt liền hiện ra vẻ không hiểu mô tê gì.

An Lâm tiếp tục hô lớn: "Mỗi một chủng tộc theo đuổi những điều tốt đẹp đều có quyền được sống hạnh phúc trên thế giới này, mọi người đều bình đẳng... Các người còn không mau đi bảo vệ cô ta!"

Khả Khả Tư Đế: "..."

Mạch Luân: "..."

Tuyết Nữ: "..."

Chíu chíu chíu! Lúc này Long Thương đã dùng bốn thanh trường kiếm vẽ ra từng đường kiếm màu vàng chém xuống, mỗi đường kiếm chém xuống đều vô cùng đáng sợ. Uy lực của rồng mênh mông cuồn cuộn với khí thế rất lớn, tạo ra từng vết nứt đen kịt không có điểm dừng ở vùng đất Thủy Tinh.

Nhu Cốc là cường giả Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp, sử dụng bí thuật liền phát ra lực lượng, lại vẫn có vẻ như không địch lại Long Thương, liên tiếp lùi về phía sau, hai tròng mắt chảy ra một hàng lệ trong suốt, giọng nói yếu ớt hô lên: "Chạy mau đi!"

Yến Hoa nghiến răng, đang định xoay người bỏ chạy, lúc này Long Thương đã chém một nhát kiếm cực kỳ đáng sợ về phía cô ta.

Tốc độ đường kiếm cực nhanh, uy lực càng có thể sánh ngang với một kích toàn lực của Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp. Với cơ thể đang bị thương nặng, cô căn bản khó có thể ngăn cản đường kiếm chém này.

Mình phải chết ở đây sao?

Dáng người nhỏ bé của Yến Hoa lộ ra trước đường kiếm màu vàng kim xuyên qua trời đất có vẻ rất nhỏ bé, giống như lục bình trôi trên biển lớn, yếu đuối vô cùng.

Nhưng đúng lúc này, một cô gái với dáng người cao gầy trong chiếc áo choàng đen màu đen xuất hiện trước mặt cô ta, dùng hết sức chém ra một đường kiếm màu đỏ có hình cầu vồng.

Năng lượng màu vàng kim hòa cùng với màu đỏ, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Mái tóc vàng của Khả Khả Tư Đế lay động như làn sóng, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Ôi, tôi thật sự là gặp quỷ rồi mới có thể thỏa mãn yêu cầu vô lý này của thánh chủ..."

Gương mặt nhỏ thanh tú của Yến Hoa đầy vẻ kinh ngạc, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng mình thật sự được Huyết tộc cứu, được An Lâm kia cứu.

Lần này hình như đã là lần thứ hai rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận