Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 568: Đại tiền bối An Lâm

Đòn tấn công của con cá voi bị cản lại, nó tức giận nhìn về phía đám người An Lâm.

Nó vốn muốn xử lý đám kẻ thù vừa mới làm mình bị thương kia trước, sau đó mới quay qua dọn dẹp cái đám quần chúng đang ăn dưa này.

Ai dè đâu, cái đám quần chúng ăn dưa đó lại chủ động nhúng tay, còn ném vỏ dưa vào người nó, điều này làm nó không cách nào bình tĩnh nổi nữa.

"Gào!" Con cá voi nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người nhào về phía đám người An Lâm!

Tiêu Trạch vươn một tay về phía con cá voi, một bức tường hình thành từ vảy rồng xuất hiện trước mặt họ, ngăn cách họ và con cá voi, bức tường còn toả ra long uy mênh mông cuồn cuộn.

Vách tường Chân Long!

Ầm ầm! Lại là một tiếng nổ rung trời, năng lượng khi con cá voi chạm vào vách tường lan ra chung quanh, không gian bị nguồn năng lượng này làm rạn nứt, thế nhưng bức tường tạo thành từ vảy rồng kia, lại không hề sứt mẻ gì.

Con cá voi đau đớn kêu rên một tiếng, lần đầu tiên nó lắc mình rút lui, mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Ngay sau đó, con cá voi lại bị đau rút lui, đôi mắt vàng của nó loé sang, hiện lên vẻ kiêng kị.

"An Lâm tiểu... Đạo hữu, xin hỏi những Huyết tộc này là sao?" Hà Tiên Cô vốn là muốn nói là An Lâm tiểu hữu, nhưng cô đột nhiên thấy không ổn, vội vàng sửa miệng thành đạo hữu, xem hắn thành ngang hàng với mình.

Nguyên thể hỗn độn trong hình dạng con cá voi làm sao chịu bỏ qua, nó tiếp tục đâm về phía Tiêu Trạch Cá, Tiêu Trạch lại ngưng tụ ra vách tường Chân Long...

Hai đội ngũ hợp lại, đám người Hà Tiên Cô đều ngạc nhiên trước thực lực mãnh mẽ của Tiêu Trạch, nhưng vẫn còn hơi đề phòng đám Huyết tộc.

"Chắc cậu ta là đại năng của Thái Cổ Long..." Sương đen quanh người Dạ Du Thần đang dâng lên, hắn cũng rất ngạc nhiên, thậm chí có chút kính sợ.

Hà Tiên Cô, Dạ Du Thần, Thường Hòa, cả Thường Tàng đang bị thương nặng nằm trên đất, đều hít sâu một hơi khí lạnh, mặt đầy hoảng sợ nhìn An Lâm.

"Chặn được rồi à?" Hà Tiên Cô hoảng hốt hỏi lại.

"À, đừng lo lắng, họ là người hầu của tôi, đã ký khế ước người hầu, sẽ không tấn công mọi người đâu." An Lâm cười an ủi.

Tiêu Trạch vốn có một lớp phòng ngự vô địch, lúc này đối mặt với đòn tấn công thô bạo của con cá voi, cậu không hề lùng túng, cứ thế dẫn mọi người đi về phía đám người Hà Tiên Cô.

Cô là người rõ đòn tấn công của con cá voi đó mạnh cỡ nào, nó mạnh tới mức có thể khiến lớp phòng ngự do ba đại năng kì Phản Hư liên hợp tạo thành cũng bị rặn nứt! Ấy vậy mà đòn tấn công đáng sợ ấy lại bị một cậu thiếu niên trong khá bình thường dễ dàng đỡ lấy, thực lực của cậu thiếu niên kia phải cao tới mức nào đây?

Đám người An Lâm bình yên vô sự đi tới tụ hợp với đám người Hà Tiên Cô.

"Vậy vị tiền bối này là..." Dạ Du Thần cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh mở miệng hỏi.

Ầm ầm! Lúc này va chạm lại càng đáng sợ hơn, mặt đất rung lên ầm ầm.

An Lâm liếc nhìn cậu đồ đệ nhặt về này của mình, mở miệng giới thiệu nói: "À, cậu ta lên là Tiêu Trạch, là đồ đệ của tôi."

"Hở..."

Gương mặt thanh tú xinh đẹp của Hà Tiên Cô hơi nhăn lại, cô nhìn đám Huyết tộc rồi lại nhìn về phía An Lâm, phát hiện hai Huyết tộc kia không phản bác lời An Lâm vừa nói. Hừm, xem ra đây là sự thật rồi...

"Ha ha, tiền bối An Lâm, trùng hợp nhỉ, đồ đệ của tôi Thanh Tri cũng có quen một người bạn tên An Lâm ở Thiên Đình đấy." Thường Hòa cười nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Hà Tiên Cô trừng thật lớn, đôi môi màu hồng phấn khẽ mở ra, nhưng không nói được một lời nào.

Trời ạ! Năm trước An Lâm mới vừa cùng đám thiên tài trẻ tuổi từ khắp các nơi tụ về tham gia hội nghị giao lưu học hỏi, vậy mà nháy mắt một cái hắn đã thu hai đại năng kì Phản Hư của Huyết Tộc là nô bộc, thu đại năng kì Phản Hư của Long tộc làm đồ đệ rồi à? Thế giới này quá điên cuồng rồi!

"Há..." Ai nấy đều hít sâu một hơi, hơi lạnh họ hít vào nhiều tới mức sắp bị cảm lạnh tập thể luôn rồi!

Cá voi lại đánh về phía đám người An Lâm thêm mấy lần nữa, nhưng đều bị vách tường Chân Long của Tiêu Trạch cản lại, phòng ngự tuyệt đối của Long tộc không phải chỉ là lời nói khoe khoang, mà là sự thật một trăm phần trăm!

"Tôi là đại đệ tử của sư phụ đó, hiện giờ là đệ tử duy nhất." Tiêu Trạch cười tươi rói, mặt vô cùng tự hào đắc ý.

Cũng chính bởi vì như thế, Hà Tiên Cô mới hỏi ý kiến An Lâm đầu tiên. Trong lòng cô đang có một suy đoán, cô đoán rất có thể An Lâm là chuyển thế của một vị đại năng có khả năng thông thiên, hoặc bản thân hắn vốn là một vị đại năng nguỵ trăng để vào hồng trần trải nghiệm!

Bây giờ địa vị của An Lâm trong lòng mọi người, đã cao tới không thể cao hơn, dù sao hắn có thể thu một đại năng như Thái Cổ Long tộc kì Phản Hư làm đồ đệ, vậy bản thân hắn sẽ phải lợi hại tới mức nào chứ.

"An Lâm tiền... Đạo hữu, các vị có cách nào để thoát khỏi nơi này không?" Hà Tiên Cô biết giờ không phải lúc để cảm khái, cô thu lại hết cảm xúc dư thừa của mình, mở miệng hỏi An Lâm.

Vị đại năng của Thái Cổ Long tộc này hoá ra lại là đồ đệ của An Lâm? Lại còn tỏ ra vô cùng tự hào nữa chứ! Hoá ra làm đồ đệ của An Lâm lại là chuyện vinh hạnh tới thế à?!

Mặt Thường Hòa hiện rõ vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm An Lâm, hắn đã không tìm ra được bất kì từ nào để miêu tả về An Lâm.

Yêu nghiệt? Không, An Lâm còn đáng sợ và khó tin hơn cả yêu nghiệt nữa!

Rầm rầm rầm...

Dạ Du Thần cũng sững sờ tại chỗ luôn, vừa rồi hắn còn gọi Tiêu Trạch là tiền bối. Kết quả thì sao đây, hoá ra Tiêu Trạch lại là đồ đệ của An Lâm! Vậy chẳng lẽ hắn phải gọi An Lâm là "Đại tiền bối" à?

Hoá ra không phải chỉ là trùng tên trùng họ à? Hoá ra hắn ta chính là An Lâm đó!?

Thường Hòa: "..."

An Lâm gãi đầu, mặt đầy vẻ ngây thơ, nói: "Hình như cả Thiên Đình chỉ có mình tôi tên An Lâm thì phải, anh đừng gọi tôi là tiền bối, nghe không quen chút nào hết."

An Lâm nghe vậy lắc đầu nói: "Ngoại trừ cách đợi Hư Không thú mở miệng cắn nuốt không gian bên ngoài một lần nữa, rồi chúng ta nhân cơ hội nó trốn thoát, thì tôi không nghĩ ra được cách nào khác cả."

Đám người Hà Tiên Cô nghe vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng thấy hơi thất vọng, nhưng khi họ nhìn sang An Lâm thì lại thấy an tâm hơn được chút.

Đúng vậy, cảm xúc tuyệt vọng của họ bị sự xuất hiển của An Lâm xua tan. Trong lòng họ, chỉ có cụm từ sâu không lường được này mới đủ để hình dung về An Lâm!

"Tiểu Tiêu, nếu nguyên thể hỗn đỗn cứ tấn công hoài như vậy, con nghĩ mình sẽ giữ được bao lâu?" An Lâm mở miệng hỏi.

Tiêu Trạch cười nói: "Nếu chỉ có một mình con, thì có thể giữ tới bao lâu cũng được... nhưng nếu phải bảo vệ mọi người, mà nguyên thể hỗn độn cứ không ngừng tấn công như vậy, thì sức mạnh sẽ bị tiêu hao khá nhanh, chắc chỉ có thể giữ được chừng ba canh giờ thôi."

Ba cái canh giờ... Vậy cũng đã đủ lâu rồi!

Chỉ cần trong vòng ba canh giờ, Hư Không thú mở miệng cắn nuốt không gian bên ngoài, vậy họ có thể thành công thoát khỏi nơi này.

"Sao chúng ta phải ngồi đây chờ chết chứ, mà một người đàn ông thì phải đầu đội trời chân đạp đất, không chịu thua trước bất kì chuyện gì, chúng ta hợp lực khiến con cá voi kia ngậm cười nơi chín uối đi!" Lúc này, một giọng nói trong vắt đột ngột vang lên, làm mọi người đều rung động không thôi.

Đám người An Lâm, Khả Khả Tư Đế đều lộ vẻ khiếp sợ nhìn về phía cái bóng màu trắng nào đó.

Cái giọng này... hoá ra lại là của Tuyết Trảm Thiên, tính tình vốn nhát như thỏ đế!!

"Tiểu Thiên, cậu không có bệnh gì chứ?"

An Lâm luống cuống tay chân, cái kiểu nói chuyện này không giống Tuyết Trảm Thiên, chẳng lẽ nó bị doạ điên rồi!

Chẳng lẽ sau Tứ đệ, Lục đệ cũng sẽ nghênh đón kết cục bi thảm à, Lục đệ sẽ lại biến thành một kẻ điên hay sao?!

"Không đúng, chắc là vì cơ thể con cá voi này, đã ngăn cách một phần quy tắc của trời đất ở bên ngoài, nên gián tiếp ảnh hưởng tới cảm xúc của chúng ta thôi!" Tiêu Trạch đột nhiên mở miệng nói.

An Lâm mặt đầy hâm mộ nhìn Tuyết Trảm Thiên đang bày tỏ bực dọc khó chịu của mình, có lẽ cái này gọi là ở trong phúc mà không tự biết nhỉ... Nếu có thể, chủ nhân cũng muốn thay ngươi bị ôm như vậy á...

Tuyết Trảm Thiên xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng, trong đầu nhớ tới vài hình ảnh không mấy hay ho, thế nào bực tức quát: "Đừng có nhìn tôi như vậy! Tôi chỉ là bị ảnh hưởng thôi, nên cảm xúc mới không khống chế được, đây mới là bản sắc anh hùng của tôi! Thể nào cũng có ngày tôi sẽ báo thù rửa hận mối thù sâu tựa biển đó cho mà xem!"

Mọi người đều bị dáng vẻ này của Tuyết Trảm Thiên chọc người, không khí lo lắng căng thẳng cũng giảm đi phần nào.

Hai mắt Hà Tiên Cô sáng rực nhìn chằm chằm Tuyết Trảm Thiên, có một con thú sủng đáng yêu thế này là giấc mộng của tất cả con gái ở đại lục Thái Sơ, Tiếc là cô không đi tới Cổ Thần Vực được, không thì cô cũng sẽ cố hết sức tìm được một cơ duyên thế này!

"À ừm... An Lâm, con Tuyết Hồn thú của cậu, có thể cho tôi mượn ôm một lát không?" Hà Tiên Cô mặt hơi ửng hồng, mỉm cười ngại ngùng mở miệng hỏi thử.

Cô cảm thấy bây giờ họ đều bị nhốt ở đây, nếu không thể thoát ra ngoài được, vậy hoàn thành một giấc mộng nhỏ bé trong đời mình, cũng xem như là giảm bớt được một chuyện tiếc nuối rồi.

"Đương nhiên được rồi." An Lâm cười đồng ý, vứt Tuyết Trảm Thiên đang nằm trong lòng mình cho Hà Tiên Cô.

Hà Tiên Cô vui vẻ ôm lấy Tuyết Trảm Thiên, khuôn mặt nhỏ của cô cọ lên bộ long mềm mại trắng như tuyết của Tuyết Trảm Thiên, mở miệng tán thưởng: "Mềm quá đi, ấm áp quá đi..."

"Nè! Cái cô này, ngực cô to quá, sóng gió mãnh liệt quá, làm tôi khó chịu muốn chết!" Tuyết Trảm Thiên lớn tiếng oán trách.

Hà Tiên Cô nghe nó nói vậy, không chỉ không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn, ôm chặt lấy Tuyết Trảm Thiên không chịu buông ra.

Đám người An Lâm đều thở phào một hơi, vui mừng mà nhìn Tuyết Trảm Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận