Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 569: Trận quyết chiến liều chết với nguyên thể hỗn độn

Vực

Không khí căng thẳng lo lắng giữa mọi người có hơi dịu đi một ít, nhưng hồn Hư Không trong hình dạng con cá voi kia, vẫn không hề ngừng lại, nó vẫn liên tục va chạm, ý đồ làm tiêu hao sức mạnh của Tiêu Trạch.

Những lời Tuyết Trảm Thiên vừa nói, nói một câu thật lòng thì An Lâm cũng rất đồng ý. So với việc cứ phòng thủ thế này, thì chi bằng mạo hiểm một chút, quyết chiến một trận phân thắng bại với hồn Hư Không kia luôn.

Tuy rằng đánh bại hồn Hư Không, cũng chưa chắc ép Hư Không thú mở miệng cắn nuốt hư không được, nhưng ít ra có thể giúp mọi người sống được lâu hơn chút!

Điều quan trọng bây giờ là, rốt cục họ nên dùng cách gì để chiến thắng con cá voi này.

Dùng những cách bình thường thì độ khó hơi bị cao, dù gì kết cục của Thường Tàng thế nào mọi người đều đã nhìn thấy, chỉ cần vô ý một chút thôi, sẽ bị thương nặng, mất hết sức chiến đấu ngay! Con cá voi đó có thể dùng một kích làm bị thương năng một đại năng kì Phản Hư đó.

Sức mạnh tấn công của Tiêu Trạch không biến thái như khả năng phòng thủ của cậu, mà sức mạnh tấn công của những người còn lại cũng không mạnh hơn Thường Tàng là bao, nếu họ chuyển từ phòng thủ sang tấn công, vậy lỡ đâu con cá voi sẽ nhân lúc này tiêu diệt từng người họ, vậy thì đúng là chơi xong luôn rồi đó.

Mọi người bàn bạc một lúc, cuối cùng cho ra một ý kiến thống nhất, đó là Tiêu Trạch sẽ chuyên tâm phụ trách việc bảo vệ mọi người, những người còn lại thì phụ trách tấn công con cá voi. Cứ thể, ty rằng cả đội sẽ thiếu mất một chủ lực tấn công, nhưng ít nhất có thể đảm bảo sự an toàn của mọi người, tránh để xuất hiện tình trạng nguy hiểm không đoán trước được.

Mặt đất ầm ầm rung động, trong phạm vi cột sáng bao phủ, tất cả mọi sự vật đều hoá thành bột phấn, uy lực khủng bố ẩn chứa trong đó dường như muốn đâm xuyên qua cả mặt đất!

Vào lúc này, trời sụp đất nứt!

Cùng lúc này, ba người chủ lực phụ tránh giết con cá voi, bắt đầu sử dụng thuật pháp mạnh nhất của mình.

Lúc này, Tháp Bá đã nhảy tới trước mặt con cá voi, hai tay đồng thời đánh ra một quyền, hư không nứt ra một đường, vết nứt còn nhanh chóng lan tràn ra gần trăm mét chung quanh, khí thế trong trời đất cũng bị một quyền này ép dẹp lép.

Một đóa hoa sen nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, ngưng động lại khong gian chung quanh, khiến thân thể đang di chuyển với tốc độ cực nhanh của con cá voi khựng lại.

Tháp Bá bị con cá voi đâm một cái, thân thể mạnh mẽ của hắn cũng vặn vẹo tới binế hình, thiếu chút nữa đã hoá thành sương máu nổ tung.

Nói làm làm làm ngay, lúc chồn Hư Không trong hình dạng con cá voi lại va chàm vào bức tường Chân Long của Tiêu Trạch lần nữa, phản lực ép họ phải lùi ra sau mấy bước, đám người An Lâm bắt đầu ra tay!

Thân thể tối đen hồn Hư Không trong hình dạng cá voi dường như xuất hiện dấu hiệu tán loạn!

Trong khoảng khắc thân thể con cá voi đứng khủng lại đó, vô số xiềng xích màu đen của Dạ Du Thần nhân cơ hội quấn chặt lấy con cá voi.

Mười vạn chiến hồn từ trong cờ phướn trào ra, kết thành một đại trận giam cầm phủ đầy máu tươi, giam con cá voi lại bên trong, đồng thời có vô số sức mạnh chiến hồn màu đỏ, như hoá thành đao kiếm đâm về phía con cá voi.

"A!" Cá voi kêu lên một tiếng.

Ngay khi con cá voi sắp chạm vào Tháp Bá thì một đường kiếm máu từ trên trời giáng xuống, lấy tốc độ còn nhanh hơn sét đánh, xé rách hư không, đâm xuyên qua người con cá voi.

Thiền trượng của Thường Hòa bị vô số ký hiệu màu vàng quấn quanh, một sức mạnh ẩn chứa sự uy nghiêm đại từ đại bi từ trên trời giáng xuống, hình thành một cột sáng có bán kính vài trăm thướng, nhắm thẳng vào người con cá voi.

"A..."

Nhưng mà, hình như con cá voi đã bị đòn tấn công vừa nãy chọc giận, người nó càng tối đen hơn, ngay sau khi Tháp Bá ra tay, nó tránh thoát khỏi lớp xiềng xích và sự giam cầm của hoa sen, hoá thành một đường màu đen đâm về phíaTháp Bá.

Nếu không phải Huyết tộc có sức sống khổng lồ, đổi thành Thường Hòa hoặc là Hà Tiên Cô, có thể đã đương trường ngã xuống rồi.

May mà, Tiêu Trạch đã đoán được mục tiêu tấn công của con cá voi, ngay nháy mắt đó hắn sử dụng sức mạnh của mình, ngưng tụ ra một vách tường Chân Long ngay sau người Khả Khả Tư Đế.

Cá voi sao có thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy, chung quanh người nó bộc lộ ra khí tức cuồn cuộn như biển, uy áp vô cùng vô tận như mang theo sức mạnh của trời đất, xông về phía mọi người.

Trên bầu trời, hoa sen bùng ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, không gian một lần nữa bị ngưng động!

"Không được... dòn tấn công hợp lực này của chúng ta vẫn chưa đủ để giết chết nó, mau quay về!" Tiêu Trạch biến sắc, vội vàng gọi mọi người quay trở về.

Đây là kế hoạch B của họ, đó là nếu sau khi họ tập trung giáng một đòn cho hồn Hư Không mà không thành công, thì sẽ dồn hết sức trói buộc nó lần nữa, để tạo ra một cơ hội cho người nọ.

Người con cá voi gần như bị một kiếm máu kia chém thành hai nữa, nó điên cuồng rống giận.

Thần Tham thuật!

Trán An Lâm hiện lên một con mắt được hình thành từ những hình vẽ chồng lên nhau, ánh sáng màu vàng bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài.

Ánh sáng chói mắt xuất hiện, một tinh linh dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều xuất hiện cách con cá voi chừng trăm mét. Đôi tay trắng nõn của cô khoác lên vai An Lâm, một sức mạnh kì dị bao bộc lấy toàn thân hắn.

Mọi người đã dồn hết sức mạnh của mình vào một chiêu vừa này, chính vì thế sức mạnh của họ đều bị suy giảm không ít, đã không thể tấn công con cá voi thêm lần nữa. Khi nhìn thấy mọi người dồn hết sức mà vẫn giết được con cá voi, họ không chút do dự bay thẳng về chỗ Tiêu Trạch đang đứng.

Mười vạn chiến hồn rít gào giận dữ, sức trấn áp của đại trận màu máu đạt tới tối đa.

Xiềng xích màu đen đâm xuyên qua hư không, quấn quanh con cá voi!

Đúng lúc này mọi người cực kì ăn ý, dốc hết sức mạnh, một lần nữa sử dụng phép thuật trói buộc con cá voi.

Khả Khả Tư Đế đang kéo Tháp Bá bị thương năng bay về phía Tiêu Trạch, ngay giây sau, cảm giác nguy hiểm như cận kề cái chết bao phủ toàn thân hắn, đó là một cảm giác đáng sợ như thể hắn sắp bị tan biến thành khói bụi!

Lớp phòng ngự được xưng tụng là vô địch của Tiêu Trạch, khi bị sử dụng một cách vội vàng, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không chống đỡ nỗi. Đồng thời cậu cũng bị sức mạnh đáng sợ đó cắn trả, làm máu trong người cậu sôi trào, khoé miệng thấm ra máu tươi.

Răng rắc... vách tường Chân Long bắt đầu rạn nứt, có vài nơi đã xuất hiện khe hở.

Ầm ầm! Một tiếng nổ rung trời vang lên, va chạm khủng khiếp hơn bất kì lần nào trước đây, khiến hư không đứt gãy, gió lốc càn quét, mặt đất lõm vào dập nát.

Hắn không biết chiêu này có thể cướp đoạt lấy thuật pháp nào của hồn Hư Không hay không, càng không biết phải làm sao mới đánh bại được hồn Hư Không thực lực mạnh tới đáng sợ này.

Nhưng mà, hắn biết mình phải làm gì đó, cho dù chỉ là thử vận may cũng được, hắn cũng phải thử xem có thể đoạt được thuật pháp quan trọng nào, có thể giúp họ triệt để phá vỡ tử cục này!

Đây là việc duy nhất hắn có thể làm vào lúc này.

Mọi người đều tập trung nhìn về phía An Lâm, vào lúc này, hắn là nhân vật mấu chốt nhất. Khi phát hiện họ không cách nào giết chết con cá voi này, thì quyết định của An Lâm là hy vọng duy nhất của họ.

Sau khi mở ra Thần Tham thuật, An Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì hắn không cảm nhận được bất kì thuật pháp hay một sức mạnh thiên phú được trả ngược về cơ thể hắn.

Ngay lúc An Lâm cho là thuật pháp của mình đã thất bại, thì đột nhiên, một sức hút đáng sợ toả ra từ trong hình vẽ nằm trong đôi mắt vàng của hắn, hình thành một cơn lốc xoáy không gian.

Hồn Hư Không trong hình dạng cá voi kêu thảm một tiếng, bắt đầu giãy giụa cố gắng tránh thoát, nhưng nó cứ thế bị hút thẳng vào hình vẽ trong đôi mắt màu vàng của An Lâm, không hề phản kháng hay chống cự gì được.

An Lâm sững sờ chớp chớp hai mắt, lúc này, Thần Tham thuật dùng xong, bắt đầu biến mất.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, thậm chí quên hô hấp.

Sau một hồi, Hà Tiên Cô mới thì thào mở miệng: "Hồn Hư Không bị An Lâm hấp thu rồi à?"

Tiêu Trạch lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt sùng báo kích động nhìn An Lâm: "Con cho là tổ tiên nhà họ Tiêu lấy nguyên thể hỗn độn làm trung tâm luyện chế ra thần khí đã là giỏi lắm rồi, không ngờ su phụ lại còn giỏi hơn nữa, trực tiếp hút nó vào trong người mình luôn! Quá khi phách, khiến người ta phải thán phục không thôi!!"

Nhưng người còn lại đều lộ ra vẻ mặt kính sợ nhìn An Lâm, hình tượng vốn đã to lớn của hắn nay lại càng to lớn hơn...

Tuy An Lâm cũng sửng sờ không hiểu ra sao, nhưng không lâu sau hắn cũng giật mình hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Thần Tham thuật của hắn có thể đoạt lấy thuật pháp và sức mạnh thiên phú của mục tiêu, nhưng hắn đang ở trong cơ thể của Hư Không thú, như vậy mục tiêu thật sự bị hắn dùng Thần Tham thuật, có thẻo nào... có thể nào không phải là hồn Hư Không, mà là Hư Không thú không??

Rồi sau đó, hồn Hư Không là một nguyên thể hỗn đỗn sinh ra trong cơ thể Hư Không thú, có thể nói đó là một thể năng lượng đặc biệt khác của Hư Không thú, là một loại sức mạnh đặc biệt thuộc về Hư Không thú. Lúc sử dụng Thần Tham thuật, An Lâm lại cách nguyên thể hỗn độn đó quá gần, nên Thần Tham thuật tự động chấp nhận sức mạnh nó cướp được từ Hư Không thú chính là nguyên thể hỗn độn?

Đây là suy đoán duy nhất An Lâm có thể nghĩ ra được.

Nhưng mà, lại có một vấn đề khác xuất hiện. Nếu hắn đã cướp được nguyên thể hỗn độn, vậy tại sao hắn không có cảm giác là mình có thể sử dụng nguyên thể hỗn độn, nguyên thể hỗn độn đã biến đi đâu rồi?

Hắn không hề hiểu được một thuật pháp, hay cảm nhận được một sức mạnh thiên phú mới nào cả.

Không lẽ nó cứ thế biến mất sạch sẽ luôn à?

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cảm ứng thử tình hình thân thể, thần hồn và khí hải của mình...

Cuối cùng, ý thức của hắn dừng lại ở khí hải, hắn ngạc nhiên hít sâu một hơi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận