Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 572: Dọa cho Hư Không thú phát khóc

An Lâm bị nhiều đại năng Phản Hư đồng thời sử dụng thuật pháp trị liệu để ổn định vết thương.

Chính hắn cũng nuốt một viên Huyết Doanh La Sát Đan, không còn cách nào khác, vết thương thật sự quá nặng.

Huyết Doanh La Sát đan là tiên đan bát phẩm, trong nhẫn không gian của hắn có chừng hai viên, có thể khôi phục khí huyết và vết thương với tốc độ cực nhanh.

Sau khi nuốt viên tiên đan kia, hào quang màu đỏ lóe lên từ trái tim của hắn, ngay sau đó máu và nội tạng bị bắn ra hư không cũng được một luồng lực lượng dẫn dắt, loại bỏ tất cả tạp chất, phiếm đỏ như ánh sáng thủy tinh, bay ngược về cái bụng bị nổ tung của An Lâm.

Loại cảnh tượng này giống như là một tên Huyết tộc cực kỳ mạnh mẽ đang tụ máu sống lại vậy.

Ba người Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân và Tháp Bá thấy máu đều quay trở về cơ thể An Lâm thì trên mặt tràn ngập mất mát.

Bọn họ vẫn chờ sau khi vết thương của Thánh chủ ổn định, lập tức xông qua dọn dẹp sự cố, thuận tiện liếm sạch máu dính trên quần áo luôn.

Máu vương đầy đất, thật là thích mà...

Song, nó không thu hoạch được gì, khả năng không phải là bên ngoài bị thương, mà là chức năng bên trong đột nhiên không được.

Ai có thể chịu được chuyện sắp sinh con đến nơi, thì lại chợt phát hiện bản thân không được chứ... Ai lại chẳng tuyệt vọng?

Ngoại vực Tinh Hư, vùng đất Vô Hối.

Thân thể cao lớn của Hư Không thú đột nhiên run lên, hai mắt mờ mịt, hình như nó không cách nào tiếp nhận cái sự thật đáng sợ này.

Bởi vì một lần tìm đường chết này, hắn đã lãng phí một cách vô ích một viên tiên đan vô cùng trân quý...

"Grao! Grao! Grao!" Hư Không thú điên cuồng hét to, khóc ầm lên như là rất bi phẫn, giống gào thét như là rất tuyệt vọng.

Song, thực tế lại luôn tàn khốc như vậy.

Nó lại sử dụng lực lượng sinh dục hư không, thì phát hiện đã không cách nào phát động.

Tim tôi đau quá man!

Không chỉ có đại năng Huyết tộc cảm thấy tàn khốc, ngay cả An Lâm cũng cảm thấy rất tàn khốc.

Đợi đã nào...! Đột nhiên mình lại không được?!

Sau khi khóc ầm một trận, cuối cùng Hư Không thú cũng thở ra một hơi, đưa ý thức của mình đi vào thế giới bên trong, nó loáng thoáng cảm giác được sằng phương diện sinh dục mình xyả ra vấn đề có liên quan đến người ở bên trong.

"Ô!" Hư Không thú chợt bắt đầu cuồng bạo, nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên bay lơ lửng, quan sát cơ thể của mình, hoài nghi là đã xuất hiện vấn đề gì đó.

Đột nhiên, một trận dao động khuếch tán ra bốn phía, cả người nó bất chợt run lên.

Hai mắt Hư Không thú trừng trừng, vẻ mặt khó tin, chính mình thật sự bij bất lực rồi!!

Giờ phút này, trời đất sụp đổ, hư không đung đưa, trăng sao khóc cùng...

Đối với chuyện bạo thể này, hiển nhiên là An Lâm không thể nói ra, tìm đường chết sử dụng kia cái năng lực sinh dục gì kia, kết quả chơi quá mức... Nếu như nói ra chuyện này, còn không bị chết cười luôn ấy.

Huyết Doanh La Sát Đan trị liệu vết thương thân thể cực kỳ lợi hại, chỉ có nửa canh giờ, vết thương bên ngoài hắn đã nhanh chóng khép lại hoàn toàn. Hắn tin rằng chỉ cần thêm một canh giờ nữa thôi là nội thương của hắn cũng có thể hoàn toàn khôi phục.

Nếu còn dùng thì hắn sẽ không toàn mạng mất!

Cá voi mừng rỡ như điên, lập tức trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục nằm úp sấp, dùng sức rặn một cái...

Hắn lấy ra kính Chu Tước, mở miệng hỏi: "Ma kính ơi... Ma kính à, hãy nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải làm như thế nào thì mới có thể thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này?"

Cảm giác này rất quen thuộc, cảm giác như giống đực, cảm giác như muốn sinh con, cái loại cảm giác lực lượng hư không liên tục tràn vào thân thể không ngừng này... đã trở lại!

"Cốp!"

An Lâm: "..."

Giọng nói non nớt lanh lảnh vang lên: "Gà mái của tôi ơi."

Tại thế giới trong cơ thể cá voi, An Lâm cảm nhận được rằng có một luồng lực lượng đang biến mất, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Mọi người lại sử dụng các loại đồ vật và thuật pháp để thử đột phá, nhưng mà vẫn không có hiệu quả.

Cứ thế, vết thương của An Lâm cũng đã khỏi hẳn.

Kết quả là, hắn lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Những người còn lại dừng thuật pháp trị liệu, bắt đầu hỏi thăm tình trạng của An Lâm, cùng với tại sao hắn lại bạo thể.

Hơn nữa rút ra một lần, chính mình lập tức tàn một lần, dại gì mà tiếp tục!

Dù sao hắn là cũng dám dùng thuật Thần Tham nữa, lấy ra kỹ năng ở trong thuật pháp phong phú và lực lượng thiên phú, cảm giác giống như là rút thưởng vậy, tỉ lệ trúng thưởng cực kỳ thấp.

Hắn thuận miệng bịa chuyện, tìm đại một cái lý do cho qua chuyện, sau đó lại tập trung thảo luận xem nên thoát khỏi cái thế giới này như thế nào.

An Lâm giận dữ ném Chu Tước kính đi: "Mình lấy cái thứ này để làm gì chứ!"

"Tôi thật sự vô dụng, thế nên van cầu cậu, mau thả tôi đi, tôi muốn về nhà." Kính Chu Tước chân tình thật ý nói.

An Lâm bực bực, nhặt Chu Tước kính lên, khẽ vuốt ve mặt kính, bình tĩnh một lúc, sau đó mới mỉm cười mở miệng nói: "Không, tiểu ma kính của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu, bởi vì chúng ta là người một nhà mà!"

Chu Tước kính im lặng không nói, một trận dao động màu trắng đánh úp về phía An Lâm, sau đó nó lạnh lùng cười nói: "Hừ... Suýt nữa thì tôi tin cái chuyện ma quỷ của cậu, rõ ràng vừa rồi trong lòng cậu nghĩ rằng: Cái Chu Tước kính ngu ngốc này, nếu không phải là có chức năng bắn ngược, ông đây đã sớm ném nó vào hố phân rồi!"

Tay An Lâm run lên, hắn bị làm cho sợ đến mức suýt nữa ném luôn Chu Tước kính, hắn kinh hãi nói: "Cái đậu xanh, cậu còn có thuật đọc tâm?!"

"Tôi đây thông kim bác cổ, là một nhà thông thái, nếu như ngay cả đọc tâm cũng không biết, thì cậu thật sự quá coi thường tôi đấy." Chu Tước kính cười nhạt, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh miệt.

An Lâm không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cất Chu Tước kính đi, hôm nay không thể trông cậy vào nó rồi, phải nghĩ ra phương pháp khác mới được.

Nhưng mà làm gì còn phương pháp gì nào khác chứi, phương pháp nên dùng, thì những đại năng Kỳ Phản Hư này đều đã thử dùng hết rồi.

Trong mấy cái thuật pháp đặc biệt của hắn, cũng chỉ có mỗi thuật Thần Tham là có tác dụng trực tiếp với Hư Không thú...

Dứt lời, hai mắt của hắn đột nhiên biến thành màu vàng.

An Lâm ngẩng đầu nhìn về mảnh hư không vô tận này, trên mặt hiện ra nụ cười đầy kiên quyết: "Như vậy, bây giờ sẽ ta sẽ làm cho mi nếm thử cảm giác bụng mình bị đốt cháy bằng chính thuật pháp của mình, là loại cảm giác gì!"

Vừa nhìn thấy cái thuật pháp này An Lâm lập tức muốn nhảy tót lên trời cao.

[Ly Hỏa Kim Đồng: Một khi thả ra, vạn vật đều xa rời, không gì không cháy, thậm chí còn đốt triệt hư không, hủy diệt thế giới, phá vỡ mọi trở ngại.]

Trên mặt An Lâm đột nhiên hiện ra biểu cảm mừng rỡ.

"Grao! Grao! Grao...!"

An Lâm hít sâu một hơi, cái trán lại xuất hiện hoa văn đôi mắt kim sắc.

Thuật Thần Tham!

Kim sắc dao động khuếch tán, thuật pháp và lực lượng thiên phú vô cùng vô tận bắt đầu vọt tới.

An Lâm hoàn toàn không nghĩ gì hết, trực tiếp cướp đoạt đi một loại lực lượng!

Thân thể của hắn nhẹ nhàng sáng ngời, hắn nửa quỳ trên mặt đất một lần nữa.

Lúc này, ở vùng đất Vô Hối.

Con cá voi siêu cấp khổng lồ kia, đột nhiên bị mù...

Toàn bộ đột nhiên tối sầm lại, phảng phất hai cái mặt trời đều biến mất, ánh sao lại trở nên chói mắt không dứt.

Lần này con cá voi khổng lồ bị dọa đến mức hoàn toàn đần mặt, không ngừng kinh hoảng gào to, phá hư hết thảy sự vật xung quanh.

Cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp chọn bừa, như vậy thống khổ có thể sẽ nhẹ hơn một chút.

Quên đi, lần này nhanh một chút.

Những người còn lại đối mặt lực lượng không gian đè ép đầy đáng sợ này, có thể sẽ chẳn thể nhịn nổi dù chỉ một phút, thời gian còn lại của bọn hắn, thật sự không còn nhiều nữa rồi.

Cái trán Tiêu Trạch đã bắt đầu đổ mồ hôi, hiển nhiên là cậu đã không thể kiên trì được lâu thêm nữa.

Trong lòng An Lâm rục rịch ý định, nhưng mà vừa nghĩ tới pha cắn trả đáng sợ sau khi sử dụng thuật pháp kia, hắn lại có chút chần chờ.

Nếu không... Thử lại một lần nữa?

Hai tròng mắt tựa như mặt trời chói lóa, chiếu sáng thế giới, sau đó kịch liệt bốc cháy lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận