Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 594: Cuộc chiến danh dự ở tầng tám mươi

Bên ngoài tháp Tiên Linh, mấy ngàn sinh viên nhìn thấy Đường Tây Môn bị thua cuộc, cũng đồng loạt thở dài.

"Tôi còn tưởng rằng Đường học đệ có thể nằm không thêm vài tầng nữa."

"Người anh em này, cậu quá đáng rồi. Đường học đệ đã rất cố gắng, những chuyện kia cũng không phải chuyện hắn có thể kiểm soát được! Tôi lại cảm thấy Đường học đệ lúc cố gắng trông thật là oai phong!"

"Đồng cảm, đồng cảm, tôi cảm thấy một người cố gắng như cậu ấy. Năm tiếp theo, nói không chừng cậu ấy cũng có thể đặt nửa bước vào Kỳ Hóa Thần, có thể được đề tên vào bảng Danh Nhân của trường rồi!"

Các sinh viên vẫn đang bàn luận rất sôi nổi. Lúc này Đường Tây Môn đã dần dần tỉnh lại.

Thân thể của hắn vẫn còn có cảm giác tê dại khi bị sấm sét xuyên qua, thậm chí còn có cảm giác đối mặt với cái chết lưu lại trong cơ thể. Không thể không nói, mức độ mô phỏng chiến đấu của tháp Tiên Linh rất mạnh mẽ, có thể rèn luyện năng lực chiến đấu của các thí sinh ở mức độ cao nhất, trong trận chiến cực hạn ấy hắn có thể học hỏi được rất nhiều điều.

Đáng tiếc, hắn lại bị đánh bại sớm như vậy.

Đường Tây Môn đưa ánh mắt nhìn về phía đám người An Lâm, trên màn hình nước, cuộc chiến của bọn họ đặc sắc hoa lệ vô cùng, khiến cho người ta phải tập trung sự chú ý.

"Thực lực lúc còn sống của thần niệm chiến đấu ở tầng thứ tám mươi này đại khái là đỉnh phong Phản Hư trung kỳ, không chỉ có thể sử dụng các loại thuật pháp cấp cao, thậm chí ngay cả đạo của họ cũng có thể hiện ra, thực lực vô cùng mạnh mẽ, các cậu không nên khinh thường." Vừa đến tầng thứ tám mươi, Liễu Thiên Huyễn vội vàng giới thiệu.

Đột nhiên, năm bóng dáng với khí tức cuồn cuộn như biển ngưng tụ trên không trung.

Thành công, vậy thì danh dự, lực lượng và các loại của cải đều có đủ.

Ầm ầm!

Bây giờ, năm người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Liễu Thiên Huyễn đi tới tầng thứ tám mươi.

Năm Thiên Tiên do thần niệm chiến đấu ngưng tụ bắt đầu đánh về phía đám người An Lâm.

Đám người An Lâm qua cửa chém tướng, thoáng cái đã lên đến tầng thứ tám mươi.

Thần niệm chiến đấu của Tiên Thiên đỉnh phong Phản Hư trung kỳ, mỗi người họ đều được một loại thần quang nào đó bao phủ, giống như thần linh đáp xuống trần gian, cao quý mạnh mẽ, uy thế khiến người ta sợ hãi.

Tầng này là đường ranh giới của tháp Tiên Linh.

Tả Khâu Binh đã bị đánh bại một cách tiếc nuối ở tầng thứ bảy mười bày. Hắn hạ quyết tâm trong lòng, trước khi tốt nghiệp nhất định phải vượt qua tầng tám mươi, tiến vào bảng Danh Nhân của trường học.

Thần sắc đám người Tô Thiển Vân trở nên nghiêm nghị, thật ra họ đứng trước mấy tầng đang ở cảnh giới đặt chân nửa bước vào Kỳ Hóa Thần thì đã có cảm giác phải cố gắng hết sức mới có thể chiến thắng rồi. Tả Khâu Binh cũng người đã đạt cảnh giới đặt chân nửa bước vào Kỳ Hóa Thần, lại bị thua ở tầng bảu mươi bảy. Bây giờ là tầng thứ tám mươi, rõ ràng là một đường ranh giới, xem ra sẽ lại là một trận ác chiến.

Dải băng màu đỏ di chuyển muôn hình vạn trạng vô cùng phong phú, trong đó có hiện rõ cả nước lửa đất gió, hoặc là sát khí lạnh thấu xương, hoặc là dòng nước ngưng tụ vây quanh.

Thất bại, vậy thì cũng chỉ có thể thu hoạch được một số đan dược và linh thạch, sau đó ảm đạm rút lui.

An Lâm trong phút nhất thời lại cảm giác mình bị bao bọc như một kiện hàng không một kẽ hở, hoàn toàn không thể ra tay chống lại.

An Lâm thậm chí có thể cảm nhận được loại khí tức ngạo mạn ngút trời kia trên người họ.

Đối thủ của An Lâm là một cô gái đang vung múa những dải lụa đỏ, cô ấy phóng ra mười mấy dải lụa vào lao tới, quấn về phía An Lâm.

Ánh sáng vàng rơi xuống trước mặt người con gái, tiếng nổ vang ầm ầm.

Cô gái quá sợ hãi, những dải lụa đang múa may đan xen nhau quấn quanh ở trước người.

Đối thủ lần này rất mạnh, có lẽ có thể làm nóng người một lần.

Hắn hướng về phía dải băng đỏ bay đầy trời, trên trán xuất hiện đóa hoa sen vàng, nắm đấm bao phủ bởi ánh sáng vàng ẩn chứa lực đại địa bỗng nhiên đánh về phía trước.

Từng mũi thương dài được bao phủ bên trong luồng khí mạnh mẽ màu đỏ, xé rách không gian, mang theo khí thế mãnh liệt như nghiền nát tất cả đâm về phía An Lâm.

Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, đây đều là ảo giác thôi, chỉ cần có đủ sức mạnh, không có gì là không phá nổi.

Cơ thể của An Lâm uyển chuyển như ma quỷ, từng cây thương dài màu đỏ nổ tung dưới mặt đất, không cách nào đâm trúng được vào cơ thể của hắn.

Thật ra là không phải trở nên chậm lại, mà chỉ là thần chí của hắn tập trung cao độ, cho nên đối với sự chuyển động của những vật bên ngoài thì vô cùng rõ nét. Quỹ tích của cây thương, kẽ hở của đòn tấn công trong giây phút này đều hiện rõ không ngờ.

Thuật Thần Giám! Hai con ngươi của An Lâm đột nhiên trắng rã, tốc độ của tất cả cây thương đều trở nên chậm lại.

Sức mạnh của nắm đấm kim quang kia vô cùng đáng sợ, xé rách những dải lụa đỏ kia thành mấy mảnh.

Hai cánh tay thon dài của cô gái vung vẩy, giữa dáng người đang chuyển động thướt tha đột nhiên có từng dải lụa đỏ phóng lên tận trời, đang không ngừng quấn hình xoắn ốc trên không trung, tạo thành từng mũi thương hình xoắn ốc sắc nhọn.

Trong chớp mắt, sát khí khủng bố tràn ngập toàn bộ không gian, giống như tuyên cáo của Tử thần.

Huyết Lăng Sát Mâu!

Ầm ầm!

Đối thủ trước kia đối với hắn mà nói thật không có tính khiêu chiến, cơ bản đều là giết chết trong vài giây.

"A, lại còn biết rút lui à? Thế mới thú vị chứ..." Hai mắt An Lâm sáng lên.

Bên trong những dải lụa rách tơi tả, bóng dáng cô gái hối hả rút lui.

Trong lúc thừa cơ tránh né, An Lâm nhanh chóng tới gần cô gái.

Vị Tiên Thiên này thấy vậy vẻ mặt biến sắc, đang muốn triển khai thuật pháp phòng ngự.

Lúc này, đầu ngón tay của An Lâm sớm đã lóe ra ánh chớp, khẽ động đậy.

Thuật dẫn sét, thuật Tăng Lôi!

Hắn không chỉ dẫn ra Kim Hư Lôi cấp bậc Phản Hư, đồng thời còn sử dụng tăng cường thuật Tăng Lôi. Sấm sét màu vàng khủng khiếp nổ vang trong không trung, trong nháy mắt bổ trúng đầu của cô gái.

Ầm ầm!

Năng lượng khủng khiếp của sấm sét nổ tung, uy năng của sấm sét với tính hủy diệt tản vào trong cơ thể mềm mại của cô gái, khiến thân thể cô run lên, có dấu hiệu tan biến.

Lúc này, An Lâm đã bay vọt tới trước mặt của cô, nắm đấm màu vàng giáng xuống.

Âm thanh của tiếng nổ động trời cùng với cơ thể đang tan biến của cô gái báo hiệu trận chiến này cuối cùng cũng hạ màn.

Hắn đưa mắt nhìn về phía những người khác, phát hiện mình là người giải quyết trận chiến nhanh nhất.

Trong tay Hứa Tiểu Lan cầm thanh trường kiếm do Chu Tước Thánh Viêm ngưng tụ, vạch ra từng đường từng đường kiếm chém vô cùng hoa lệ mà cũng rất đáng sợ, nhanh chóng chém kẻ địch Kiếm Tiên kia rơi xuống đất, là người thứ hai thông qua được cuộc thi.

Ngay sau đó là Liễu học tỷ, lúc này cô vẫn không dùng kiếm, mà chỉ khua pháp trượng Lục Vũ của mình, phóng xuất ra từng đường thuật pháp đa dạng và mạnh mẽ, đánh cho kẻ địch vội vã không kịp chuẩn bị, bị thương liên tiếp, cuối cùng bị tia chớp màu vàng đánh chết.

Liễu học tỷ năm ngoái đánh tới tầng tám mươi bảy, An Lâm đối cô ấy không có lo lắng gì.

Hắn đưa mắt nhìn sang phía Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành.

Hai người họ đều mới thăng cấp đặt chân nửa bước vào Kỳ Hóa Thần không được bao lâu, tư chất dù tốt hơn, huyết mạch dù mạnh mẽ hơn nhưng cũng nghịch thiên không đến đâu. Cho nên cuộc chiến này họ muốn thắng cũng không dễ dàng.

Trường hợp của Tô Thiển Vân tốt hơn một chút so với anh Thành. Thân thủ của cô ấy vô cùng linh hoạt, giống như Nguyệt Thố trong cung, cơ thể uyển chuyển không ngừng nhảy nhót trên mặt đất. Mái tóc đen nhánh múa máy như thác nước, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vạch ra từng đường kiếm trắng, chém về phía kẻ địch.

Kẻ địch của cô là một Đao Tu, phương thức tấn công vô cùng bá đạo, mỗi một đòn đều có khí thế phá núi lấp đất, thế nhưng đáng tiếc là thân thủ không nhanh như Tô Thiển Vân, cho nên nhìn về trường hợp này hẳn là sớm muộn cũng bị Tô Thiển Vân đánh chết.

An Lâm thấy thế khẽ thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang Hiên Viên Thành.

Kết quả vừa nhìn thấy anh Thành, sắc mặt của hắn khẽ thay đổi.

Bời vì hắn nhìn thấy anh Thành đã rơi vào thế hạ phong rồi.

Đối thủ của anh Thành là một cường giả đã tu luyện nhục thể tới trình độ cao nhất, tốc độ và sức lực đều cực kỳ đáng sợ, không ngừng đánh anh Thành, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để thở.

Anh Thành từ thế tấn công chuyển sang không ngừng phòng thủ, ngay khi sắp đạt đến thời điểm cực hạn, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận