Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 597: Tôi muốn khiến cô hạnh phúc

Bên ngoài tháp Tiên Linh, đám sinh viên nghe thấy An Lâm muốn khiêu chiến tầng chín mươi tám, không khỏi nổi lên một trận xì xào.

"Trời ạ, bạn học An Lâm lại chọn tầng chín mươi tám? Trường học đã bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện chuyện này rồi?"

"Năm đó Vương Huyền Chiến chẳng qua cũng chỉ thông qua tầng chín mươi ba, đã thất bại ở tầng chín mươi tư. Bây giờ An Lâm lại muốn lập tức nhảy đến tầng chín mươi tám?"

"Ha ha, An thần giơ một ngón tay là có thể đánh bại học trưởng Vương, cậu ấy khiêu chiến tầng chín mươi tám thì có vấn đề gì sao?"

"Đây chính là cuộc chiến ngàn năm mới thấy. Nếu như thật sự chiến thắng, nói không chừng có thể phá vỡ luôn kỷ lục của trường học!"

"Có thể đứng đây chứng kiến ngày xuất hiện sự kiện mang tính lịch sử của trường học, tôi cảm thấy rằng trong kiếp sống tu hành tại nơi này cũng thêm một chuyện đáng được ghi nhớ."

Rất nhiều sinh viên nghe thấy câu nói này cũng đều cảm thấy hưng phấn hơn, ánh mắt nóng rực nhìn vào bóng dáng màu trắng trên màn hình gợn sóng kia.

Đương nhiên cũng có một bộ phận sinh viên quan sát cuộc chiến đấu của những tuyển thủ còn lại.

"Làm sao có thể hạnh phúc được? Dung nhập thần niệm chiến đấu vào trong một đạo cảnh, cũng tương đương với chia một tia ý thức cá nhân ra. Nói cách khác, thần niệm này cũng chính là bản thân tiền bối cô!" Hiên Viên Thành hít sâu một hơi, trên mặt thể hiện thần sắc kiên định: "Tôi tu luyện đạo Vạn Linh Thái Cực, cho nên cô không lừa được tôi đâu. Tiền bối đang hao phí thời gian vô cùng vô tận, vây khốn bản thân trong một tòa tháp. Một sinh mệnh như thế, cô thật sự thấy hạnh phúc sao?"

Thúc Ngọc: "..., tôi thực sự rất hạnh phúc."

Hiên Viên Thành lắc đầu: "Chưa đâu, tiền bối Thúc Ngọc, cô không thể tiết lộ một chút nguyên lý vận chuyển của tòa tháp Tiên Linh này được sao? Cô cứ thế này mãi nhất định là rất đau đớn?"

"Không, cô không hạnh phúc, tôi có thể nhìn thấy được sự mê mang trong mắt cô." Hiên Viên Thành nói rất chắc chắn.

Một nữ Thiên Tiên dung mạo xinh đẹp tay cầm sợi roi dài, đang im lặng nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

Nếu không phải thấy cậu sinh viên này khá đẹp trai, lại vì muốn tốt cho cô thì Thúc Ngọc đã sớm không nói hai lời mà quất luôn một roi rồi.

Ví dụ như đám sinh viên nữ đang hai mắt sáng rực xem trận chiến của Hiên Viên Thành, tuy rằng Hiên Viên Thành không hề chiến đấu.

"Cô thực sự không hạnh phúc!" Hiên Viên Thành nghiêm túc nói.

Cô giận dữ nói: "Cậu đã nói đủ chưa?"

Đúng vậy, hắn vẫn chưa đánh nhau, mà vẫn còn đang nói chuyện ...

"Có thể cống hiến cho Thiên Đình, tôi cảm thấy hạnh phúc." Thúc Ngọc mở miệng nói.

"Tôi có nghiên cứu khá sâu đối với đạo Vạn Linh, tôi có thể siêu độ cho cô, chẳng qua là cần có sự phối hợp của cô." Hiên Viên Thành nghiêm túc nói.

Khuôn mặt Thúc Ngọc hơi co lại: "Không, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."

Hai mắt Thúc Ngọc tối sầm: "Ý của thằng nhóc cậu là muốn tiêu diệt tôi?"

Thúc Ngọc: "..."

"Cho nên, rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm gì?" Thúc Ngọc bất lực cất tiếng nói.

Thúc Ngọc kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngẩn nhìn chàng trai trước mặt.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào trong tháp, chiếu vào khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Hiên Viên Thành, đôi mắt sáng chói như những vì sao tỏa ra màu sắc ấm áp, nụ cười như nắng ấm ngày xuân khiến cho người khác cũng trầm mê.

"Nhưng mà... lúc đầu tôi đã lập lời thề rồi, phải để thần niệm chiến đấu tiếp tục duy trì trong tháp Tiên Linh..." Thúc Ngọc cảm thấy có chút bối rối.

Thúc Ngọc trợn trắng mắt: "Cho nên nói, đấy chính là muốn tiêu diệt tôi còn gì!"

Cô biết, chàng trai trước mặt này thật sự suy nghĩ tốt cho mình.

Hiên Viên Thành lắc đầu: "Không phải, chỉ là siêu độ đưa cô ra bên ngoài, giúp cô được giải thoát thực sự, trở về với vạn linh, một lần nữa nhập luân hồi. Cô và những vị tiên hiền từ tầng tám mươi trở xuống không giống nhau, nếu như cứ giữ mãi ý thức ở nơi này, cô sẽ không có cách nào thực sự nhập luân hồi."

Ngoại trừ việc chiến đấu ra, mỗi ngày chỉ có thể đợi chờ trong tầng tháp thứ tám mươi hai này, ngắm nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài nơi xa thông qua ô cửa sổ.

Đã bao nhiêu năm rồi, cố ấy ngoại trừ chiến đấu ra, cũng chính là chiến đấu.

"Hiện giờ năng lực của tôi rất yếu, chỉ có thể dốc hết khả năng để giúp đỡ từng người một, giúp họ nhận được hạnh phúc. Đúng vậy, đây chính là hạnh phúc theo nghĩa hẹp, nhưng chỉ cần cô đồng ý, chỉ cần cô có chủ ý muốn thực hiện, vậy thì tôi sẽ dùng hết khả năng để trợ giúp cô. Việc này có lẽ chính là một loại phương thức tôn trọng sinh mệnh của tôi." Hiên Viên Thành nói qua suy nghĩ của mình, dường như mỗi một câu nói đều như cây chùy nặng đánh vào trong lòng Thúc Ngọc.

Hiên Viên Thành cười nói: "Bắt đầu lại một cuộc đời mới không tốt sao? Một cuộc đời có thể có được hạnh phúc, một cuộc sống có thể chiêm nghiệm vẻ đẹp của vạn vật."

"Vậy thì đã sao, tôi vẫn có thể giúp cô siêu thoát được ra ngoài, chỉ cần cô phối hợp với tôi."

Hiên Viên Thành cười dịu dàng, tiếp tục nói: "Từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn cho rằng việc lưu lại ý thức lúc còn sống của tiên nhân ở nơi này là một hành vi không hề hợp lý. Tuy rằng đối với sinh viên của Thiên Đình việc này mang đến rất nhiều sự hỗ trợ, nhưng còn rất nhiều phương pháp tốt hơn có thể thay thế phương thức này, tại sao lại phải hi sinh sự hạnh phúc của nhiều vị Thiên Tiên được người người kính ngưỡng để làm những chuyện này?"

Thúc Ngọc ngơ ngác lắng nghe, vẻ mặt và ngữ khí của chàng trai trước mặt không có một chút dối trá.

Nụ cười trong khoảnh khắc đó thật tươi đẹp đến vậy, thật khiến người khác có suy nghĩ muốn lưu giữ lại.

Bên ngoài tháp Tiên Linh, cả đám sinh viên đều mê muội nhìn nụ cười này, nhao nhao hét lên, trong đó còn có cả tiếng hét chói tai của một giọng nam thô kệch.

Nhưng giờ phút này, sau khi cô nhìn thấy nụ cười ấm áp chân thành này, cô không thể nói nên lời...

Trước đó cô chỉ muốn nói, chàng trai này rốt cuộc có phải bị tâm thần không vậy.

Thế giới bên ngoài tháp Tiên Linh đối với cô mà nói, chính là một thế giới chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm đến.

Có lẽ, cô có thể tiếp tục chiến đấu mãi như thế này, dùng loại phương thức này để tiếp tục chiến đấu, giống như một cái máy, không ngừng chuyển động theo một hình thức cố định, cho đến lúc một chút ý chí này cũng không còn cách nào bám được vào trong thần niệm chiến đấu nữa...

Cô hạnh phúc sao? Vì Thiên Đình, cô cảm thấy chính mình vì việc nghĩa không gì chối từ.

Nhưng mà, vẫn là câu nói kia, cô hạnh phúc sao?

Có một chàng trai đứng trước mặt cô, không hề chiến đấu, mà chỉ nói cho cô biết rằng, cô không hề hạnh phúc!

Những hình thức gặp mặt liền đánh nhau được hình thành, bất biến từ lâu, dường như đã bị chàng trai trước mặt này thay đổi mất rồi.

Hiên Viên Thành giống như một tia nắng mang đến một sắc thái rất khác biệt cho sinh mệnh chỉ duy nhất một màu xám này của cô.

"Cô có khát vọng tự do không? Có hi vọng được bắt đầu lại một lần nữa không? Nếu như cô ghét bỏ, mệt mỏi rồi, nếu như cô muốn giải thoát, tôi sẽ giúp cô." Hiên Viên Thành đưa tay ra, vươn bàn tay có thể giúp cho Thúc Ngọc có dũng khí thay đổi.

Hốc mắt Thúc Ngọc đỏ bừng, kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt.

Hóa ra đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao? Đã bao nhiêu năm rồi cô không được cảm nhận được cảm giác này...

Cô ấy đã chết rồi, nay lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác còn sống.

Thúc Ngọc đột nhiên nhoẻn miệng cười, dưới ánh mặt trời, nụ cười kia thật long lanh rung động lòng người.

"Hiên Viên Thành, cậu thật thú vị đấy. Nếu như tôi còn sống, nói không chừng sẽ theo đuổi ngược lại cậu." Giọng nói êm dịu, uyển chuyển của cô gái giống như gió xuân thấm sâu vào lòng người, mơ hồ mang theo cả chút tình ý.

Hiên Viên Thành ngây ngẩn cả người, tay cứng đờ giữ nguyên vị trí, không biết nên phản ứng ra sao.

Câu nói này được coi như lời thổ lộ sao? Câu chuyện sao lại phát triển đến mức này rồi, sao lại có thể sai lệch thành ra như vậy?

Đúng lúc này, bàn tay ngọc ngà thon thả của cô gái đã rời khỏi trước mặt Hiên Viên Thành, nắm thật chặt lấy tay hắn.

Cảm nhận được độ ấm của chàng trai trước mặt truyền đến, đó là một loại cảm giác khiến cho người ta thấy an lòng, đó là loại cảm giác khiến cho người ta có thể tin tưởng và dựa dẫm...

Thúc Ngọc hít sâu một hơi, gương mặt tươi như hoa đào, dịu dàng cười nói: "Hiên Viên Thành, giúp tôi đi, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận