Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 598: Kiếp sau gặp lại

Bên ngoài tháp Tiên Linh, rất nhiều ánh mắt đều hướng về phía màn ảnh của Hiên Viên Thành.

Không còn cách nào khác, thật sự cảnh tượng này khiếp người ta quá khiếp sợ rồi, quá không thể tưởng tượng nổi, cho nên sau khi rất nhiều những tiếng kinh hô phát ra, hình ảnh chiến đấu của Hiên Viên Thành ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

À ừm, không thể nói là hình ảnh chiến đấu được, bởi vì căn bản đâu có đánh nhau.

"Mẹ kiếp! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, vì sao Hiên Viên Thành lại nắm tay cô gái này rồi?"

Một sinh viên vừa mới đưa mắt nhìn hình ảnh chiến đấu của Hiên Viên Thành, vẻ mặt mơ màng thốt lên câu nói này.

"Chẳng lẽ tôi xem phải cuộc thi giả rồi. Loại hình ảnh hữu hảo hòa bình không bình thường này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?"

"Có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Phổ cập cho tui một chút với nào?"

Rất nhiều sinh viên vừa mới di chuyển ánh mắt đến hình ảnh của Hiên Viên Thành đều vội vội vàng muốn tìm lời giải thích.

Lời vừa được nói ra, cũng nhận được rất nhiều câu phụ họa đồng tình của các sinh viên.

Nhưng chỉ một lát hắn đã kịp phản ứng lại, buông lỏng tay ra, ôn hòa cười một tiếng: "Vậy thì tiền bối Thúc Ngọc, lát nữa cô hãy vận chuyển tâm pháp dựa theo lời tôi nói, tôi sẽ chỉ đường để chân ý đạo sự rời khỏi thần niệm chiến đấu của cô."

"Haiz, chúc phúc cho họ đi, người hữu tình sẽ trở nên thân thuộc."

Trong tháp Tiên Linh, Hiên Viên Thành nắm tay Thúc Ngọc, cũng đang trong trạng thái hơi thất thần.

"Chúc mừng quý khách nam nữ đã thành công nắm lấy tay nhau, họ có thể đi tuần trăng mật được rồi..." Có sinh viên nói đùa.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì suýt chút nữa đã dọa ông ta chết ngất.

Nhưng mà những sinh viên chứng kiến toàn bộ quá trình lại không có ý định giải thích, bởi vì họ cũng đang cố gắng tiêu hóa chuyện này mà, để tiếp nhận một chuyện khó lòng tưởng tượng nổi thế này cần phải có thời gian...

Thúc Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Hiên Viên Thành.

"Hu hu hu... Nam thần của em, sao anh lại có thể như vậy! Tại sao anh lại lựa chọn cô ấy!?" Có nữ sinh tan nát cõi lòng.

"Hiên Viên Thành trâu bò như vậy sao? Ngay cả thần niệm chiến đấu của tiên hiền đại năng mà cũng có thể cưa được vào tay!"

Đương nhiên cũng có những bạn học có ý kiến khác biệt, cảm thấy rằng nên đứng ở góc độ đại cục của thế lực Thiên Đình để suy xét...

Mà điểm mấu chốt hiện giờ chính là vị đại năng kia lại không hề phản kháng?

"Thật ra nếu nói nghiêm túc, sao tôi cảm thấy những lời Hiên Viên Thành nói đều rất có đạo lý? Tôi cũng rất đồng tình với những vị đại năng cứ phải ở mãi trong tháp Tiên Linh này. Tuy rằng lúc trước họ đã từng lập lời thề, nhưng mà tôi nghĩ, bất luận như thế nào cũng nên cho họ được lựa chọn cơ hội rời đi một lần nữa."

Mẹ nó chuyện này rốt cuộc là tình huống gì vậy? Cả nhóm sinh viên này đều khủng bố như vậy sao?!

Vào đúng lúc này, Bạch Chung vừa mới đưa An Lâm không an phận đi đến tầng chín mươi tám, trong lòng đột nhiên có cảm ứng, liền đưa thần thức của mình đến tầng tám mươi hai.

Con mẹ nó! Hiên Viên Thành bây giờ lại muốn siêu độ cho đại năng trong tháp Tiên Linh?!

Bùa truyền âm rất nhanh đã được kết nối.

Ông nhìn vào vẻ mặt chờ mong và ngóng trông của Thúc Ngọc, vẫn cố gắng kìm nén lại sự xúc động muốn lập tức chạy qua ngăn họ lại. Ông ta lựa chọn sử dụng bùa truyền âm, khẩn cấp liên hệ với chủ nhân của Thiên Đình – Thiên Đế.

Câu trả lời đã rất rõ ràng.

Tim Bạch Chung thật hoảng, cũng quá mệt mỏi.

Hiên Viên Thành vận chuyển Vạn Linh Thái Cực Đạo ở trình độ cao nhất, lực thần hồn cũng được thúc động đến cực hạn, ánh sáng của một luồng lực ẩn chứa sức mạnh nghịch chuyển cực lớn tràn ngập không gian xung quanh.

Lực chiến đấu nghịch thiên thì cũng thôi đi, mẹ nó ngay cả đại năng trong tháp Tiên Linh mà cũng muốn siêu độ!

Đôi mắt của Hiên Viên Thành đã hằn lên vệt máu, máu tươi cũng từ khóe miệng chảy ra.

Nhưng mà, loại hành động này kiểu gì cũng sẽ gặp phải phản phệ.

Thúc Ngọc cảm giác như thân thể mình trở nên nhẹ bẫng, giống như có thứ gông cùm xiềng xích nào đó đã được mở ra.

Chuyện này ông ta không dám làm chủ, thậm chí ngay cả phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng không thể làm chủ.

Cũng chính là bảo Bạch Chung đừng can dự vào chuyện này, để Hiên Viên Thành và Thúc Ngọc tự mình xử lý.

Thúc Ngọc hơi nhắm mắt lại, cả người được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng.

Hình đồ Thái Cực Song Ngư cực lớn không ngừng xoay tròn trên mặt đất, nghịch chuyển vạn linh, sinh sôi bất diệt.

Chuyện này có lẽ chỉ có Thiên Đế mới có tư cách đi xử lý.

"Thôi đi, để tùy duyên đi."

Có lẽ là qua chừng mấy chục giây sau, bùa truyền âm cũng truyền đến một tiếng thở dài không biết là tiếc nuối hay là mất mát.

Bạch Chung báo cáo lại tình huống tổng quát cho Thiên Đế nghe, tiếp theo đó chính là mấy giây chờ đợi dài như cả năm.

Nhưng hắn vẫn hồn nhiên không biết, vẫn dùng hết sức lực để duy trì sự vận hành của thuật pháp.

Dường như Thúc Ngọc cảm ứng được, liền mở hai mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng Hiên Viên Thành đang dốc hết toàn lực này.

Tinh thần cô chấn động mãnh liệt, một thứ tình cảm khó nói thành lời xộc thẳng lên đầu.

"Hiên Viên Thành, cậu..."

"Đừng nói chuyện! Mau tập trung tinh thần!"

Hiên Viên Thành dường như dùng cách thức hét lớn để nói ra câu này.

Thúc Ngọc chăm chú nhìn Hiên Viên Thành thật kỹ, rồi nhắm hai mắt lại, tiếp tục vận chuyển tâm pháp.

Ầm ầm!

Toàn bộ không gian tầng tám mươi hai bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ.

"Đây cũng là tình huống lần đầu tiên xuất hiện kể từ khi tháp Tiên Linh mở ra đến nay. Thật không hổ là thiên tài xuất sắc nhất Thiên Đình, hành động vĩ đại lần này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử trường học!"

"Hiên Viên Thành siêu độ được cho vị thiên tiên này rồi hả? Thao tác với độ khó cao thế vậy mà cậu ta cũng có thể làm được?"

Mấy nghìn sinh viên cảm thấy giống như bản thân mình đang xem bộ phim nổi bật nhất của năm, đều thấy có phần hoảng hốt và mơ màng.

Ngay lúc đó, bên ngoài tháp Tiên Linh.

Sau đó, ông lại nhỏ giọng nói thầm mấy câu: "Mấy tên này đều là loại yêu nghiệt gì thế, không được, mình phải đi xem những người khác một chút, ngàn vạn lần đừng kiếm thêm cho tôi con thiêu thân nào đó nữa..."

Bạch Chung khẽ thở dài một hơi, tay áo vung lên, đưa thân thể của Hiên Viên Thành ra khỏi tháp.

Thân thể cô gái từ từ hóa thành ánh sáng tiêu tán dần, một giọng nói như có như không quanh quẩn bên tai Hiên Viên Thành: "Nếu thật sự có kiếp sau, tôi hi vọng có thể gặp lại cậu."

Hiên Viên Thành mỉm cười gật đầu, nhìn theo dáng người đang chậm rãi tiêu tán kia, có phần kiệt sức ngã xuống, ngồi trên đất.

Vì để phá bỏ sự trói buộc của sinh linh đối với lời thề, hắn đã sử dụng tất cả sức mạnh bên trong cơ thể mình, thậm chí còn không tiếc tiêu hao thân thể. Hiện giờ, hắn đã đến cực hạn rồi, cũng không còn cách nào kiên trì được nữa.

Thúc Ngọc vừa rời đi, hai mắt Hiên Viên Thành liền tối sầm, chính thức chìm vào hôn mê.

Mấy giây sau, đám sương trắng ngưng tụ.

Bạch Chung xuất hiện trước mặt Hiên Viên Thành, nhìn cậu thanh niên trên mặt đất bằng ánh mắt phức tạp.

Cho đến lúc này ông ta vẫn không tài nào hiểu được hành động của cậu thanh niên trước mặt này, nhưng sau khi nghe xong lời Thúc Ngọc nói, ông ta lại bắt đầu hiểu rõ hơn một vài chuyện.

"Haiz, chung quy vẫn là sự tồn tại của ý thức cá thể, tôi vẫn không để ý đến cảm nhận thật sự của họ."

"Có lẽ cậu làm thế này quả thực là điều đúng đắn."

Thúc Ngọc nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt xinh đẹp: "Tôi cũng không biết làm như vậy là đúng hay không, nhưng là cậu đã chiếu sáng quãng thời gian cuối cùng của đời tôi."

Hiên Viên Thành cảm nhận được tình cảm nhiệt thành của cô gái này, cuối cùng cũng nở một nụ cười, bởi vì dùng sức quá mức mà tay hắn có hơi run rẩy, vỗ vỗ sau lưng cô gái: "Mong sau này cô có thể hạnh phúc, vị anh hùng của Thiên Đình."

"Cảm ơn cậu... thật sự rất cảm ơn..."

Một vị Thiên Tiên xinh đẹp tuyệt thế, nhảy múa trong bộ đồ đỏ dừng lại trước mặt Hiên Viên Thành, đôi mắt đẹp rưng rưng, nhanh chóng ôm chặt lấy chàng trai trước mặt.

Chỉ có điều luồng sức mạnh này cũng chỉ nở rộ như pháo hoa, ánh sáng xinh đẹp chói lọi đó chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, rất nhanh liền biến mất trong hư không.

Một luồng sức mạnh vô cùng vô tận bắt đầu phát tán, luồng sức mạnh kia, bên trong sự mềm mại còn mang theo sự mạnh mẽ dứt khoát, như rồng rắn uyển chuyển nhảy múa trong không trung, mỹ lệ mà rung động lòng người, đó chính là chân ý thần đạo thật sự của Thúc Ngọc.

"Thật cảm động... Tôi muốn ủng hộ couple Thành Ngọc!"

"Phì! Hiên Viên Thành là của tôi!"

"Hiên Viên Thành cũng bởi vì chuyện này mà phải dừng bước tại tầng tám mươi hai, ban thưởng và truyền thừa gì đó cũng bị mất hết, thật sự quá đáng tiếc."

"Cảnh giới tư tưởng chênh lệch quá lớn. Cậu cảm thấy đáng tiếc, nhưng Hiên Viên Thành lại không hề cảm thấy đáng tiếc, lúc anh ấy ngất đi còn mang theo nụ cười kia kìa..."...

"Ha ha, các cậu mau nhìn đi, Liễu Thiên Huyễn đã chiến thắng Thiên Tiên của tầng tám mươi bảy rồi kìa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận