Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 602: Không cách nào vứt bỏ

An Lâm không thể tin nổi mà nhìn Lôi Kiếm cắm vào lồng ngực mình.

Lôi Kiếm này ẩn chứa mũi nhọn vô thượng, lôi uy kinh khủng lan tràn ra toàn thân, sức mạnh mang tính hủy diệt đang khuếch tán.

Là thuật dẫn lôi thất bại sao?

Không! Phải nói là hắn chưa kịp phản ứng!

Thiên lôi trong lôi kiếp, bất kể bị dẫn dắt đến nơi nào, mụi nhọn vẫn luôn nhắm ngay người độ kiếp.

Nhưng mà, ngay vừa mới nãy, khi Lôi Kiếm bị dẫn dắt tới gần tầng 91, Lôi Kiếm lại đột nhiên thay đổi mục tiêu công kích giữa chừng, đâm về phía An Lâm!

Tất cả xảy ra đều quá nhanh, An Lâm vội vàng không kịp chuẩn bị, nên trúng chiêu.

Tại sao lại đâm mình, mà không đi đánh Liễu Thiên Huyễn? Cũng đâu phải mình độ kiếp.

Mọi người đều sững sờ.

"Không có việc gì." An Lâm lắc đầu: "Ngoại trừ có chút tê dại ra, thật sự không có việc gì..."

Tô Thiển Vân đi theo sau Hứa Tiểu Lan, ngay cả Hiên Viên Thành và đám người Đường Tây Môn ngoài tháp Tiên Linh, cũng thay đổi sắc mặt, bay vội về phía An Lâm.

"Anh, anh thật không có chuyện gì?" Hứa Tiểu Lan có chút lo lắng mà nói.

Nếu thiên lôi thật sự giàu tình cảm như thế, hắn cũng không biết phải bị chém bao nhiêu lần!

Thậm chí còn có thể giúp người khác chống đỡ cả lôi kiếp, hơn nữa còn không bị thương, thật là khủng khiếp!

Giờ phút này, An Lâm mờ mịt, chẳng lẽ là do mình cứ dùng thuật dẫn lôi đùa giỡn thiên lôi, thiên lôi cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích, cho nên không nhịn được mà ra tay với mình?

Nói xong, hắn duỗi hai tay ra, nắm chặt lấy Lôi Kiếm trước ngực.

"An Lâm!" Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm bị Lôi Kiếm đâm trúng, kêu lên một tiếng, lập tức bay về phía hắn.

Chuyện này hoàn toàn nói không thông!

Lúc này bọn họ mới chú ý tới da thịt của An Lâm, lúc này nó lại bị Lôi Kiếm đâm xuyên, ngoài việc quần áo bị đâm một cái lỗ, nơi da thịt tiếp xúc có chút cháy đen ra, hình như cũng không có thương thế nghiêm trọng gì.

Cô có chút rõ ràng vì sao lôi kiếp lại chuyển hướng sang An Lâm rồi, dùng vũ lực của kiếm mà chém đi tất cả chấp niệm, không chỉ là chấp niệm liên quan tới mẫu thân, cũng có chấp niệm liên quan với An Lâm và những người khác.

"Mấy người không được qua đây! Tôi không sao, cách xa tôi một chút!" An Lâm dùng giọng điệu vô cùng trung khí, lớn tiếng mở miệng nói.

Đặc biệt là khi An Lâm còn đứng ở trước mặt của cô, kiếm lôi kiếp bị ảnh hưởng nên càng thêm kịch liệt.

"Hiz..." Mọi người thấy thế thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Liễu Thiên Huyễn đưa mắt nhìn sang An Lâm, trong con ngươi lạnh nhạt hiện lên một tia chấn động.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, cô lại sợ hãi, khi cô thật sự muốn đối mặt vấn đề này, cô có suy nghĩ muốn lùi bước.

Bây giờ cô còn không quên được, không quên được mẹ, cũng không quên được An Lâm và các bạn bè trước mặt...

Lôi Kiếm bị hắn dẫn dắt, vòng qua đỉnh tháp.

Làm sao bây giờ...

Lôi Kiếm bị cưỡng chế dẫn dắt, trực tiếp bổ về phía Liễu Thiên Huyễn.

Lôi kiếp là điểm quan trọng để đột phá cảnh giới, đương nhiên sẽ chém hết tất cả chướng ngại ảnh hưởng sự đột phá.

Thành công rồi!

Lôi Kiếm đánh vào người của cô, hóa thành vô số tia sét thật bé, ẩn chứa kiếm ý thiên đạo cạy loạn trên thân thể của cô, không chỉ mang đến sự hủy diệt, còn có sự sáng tạo.

Liễu Thiên Huyễn đang vận chuyển tâm pháp Kiếm Quyết, một cái bóng ảo của thanh kiếm cổ bao phủ toàn thân, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi hơi nâng lên.

Liễu Thiên Huyễn đột nhiên phát hiện, muốn dứt bỏ những vật này, cũng không hề dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, khi đang đến gần hắn, Lôi Kiếm đột nhiên thay đổi phương hướng, đâm về phía hắn.

Lúc này An Lâm đã sớm chuẩn bị, đầu ngón tay lập tức đổi hướng.

"Vút!"

Có lẽ, đến lúc luồng lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, phối hợp với sức mạnh của thiên kiếp, cô thật sự có thể chặt đứt tất cả chấp niệm.

Ánh sáng Lôi Kiếm chiếu sáng sắc trời, lần này An Lâm hết sức chăm chú sử dụng thuật dẫn lôi, không có một chút thả lỏng nào.

Luồng lôi kiếp thứ bốn mươi hai giáng xuống.

Ầm ầm!

An Lâm cười một tiếng vui vẻ.

Khi tu sĩ đang độ kiếp, hấp thu sức mạnh lôi kiếp là bước quan trọng nhất.

Chết rồi sống lại trong sự hủy diệt, thì mới có thể bước lên con đường vô thượng. Nếu như không phải như vậy, An Lâm đã sớm thay Liễu Thiên Huyễn cản hết tất cả lôi kiếp, làm gì còn có chuyện của Liễu Thiên Huyễn nữa.

Rầm rầm rầm...

Từng luồng từng luồng kiếm lôi kiếp gíang xuống, hơi thở của Liễu Thiên Huyễn cũng càng ngày càng hùng hậu.

Kiếm ý của cô càng cố giác tỉnh, trở nên vô cùng sắc bén, bay thẳng lên trời.

Một số sinh viên có cảnh giới hơi thấp, nhìn thấy cảnh tượng kiếm ý này lao lên trời, đạo tâm không ổn định, lại sinh ra suy nghĩ muốn quỳ lạy.

Sau khi luồng lôi kiếp thứ bốn mươi tám giáng xuống, âm thanh sấm sét trên bầu trời đã chậm rãi yên tĩnh lại.

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong vẻ mặt nghiêm túc mang theo sự chờ mong.

Liễu Thiên Huyễn ý thức được mình sai ở nơi nào, cô chưa chuẩn bị dứt bỏ những tình cảm đó.

Sai một ly, đi một dặm...

Cô hồi tưởng lại quá khứ trước kia, rõ ràng cô yêu mẹ như vậy, rõ ràng đã có nhiều bạn bé quý giá như vậy, vì sao lại sinh ra ý nghĩ muốn chặt đứt hoàn toàn những tình cảm này?

Liễu Thiên Huyễn cảm nhận được luồng sức mạnh này cực kỳ đáng sợ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt không thôi.

Những người còn lại cùng vội vàng lộ ra vẻ căng thẳng, dù cho kiến thức thiển cận thế nào thì cũng hiểu rõ lôi kiếp này đáng sợ, giống như không phải sức người có thể chống đỡ nổi...

Nhưng bây giờ, Thiên kiếp đã đến bước cuối cùng, cho dù là ông thì cũng không thể quấy rối, nếu không thì sẽ nhận lấy sự cắn trả của thiên đạo.

Nếu Lôi Kiếm này đánh xuống một đòn, chỉ sợ Chiến thần chi thể như hắn cũng bị thương, còn Liễu Thiên Huyễn không thể gánh nổi.

Không... Cô nhất định không gánh nổi!

Hơn nữa chẳng biết tại sao, sử dụng thuật dẫn lôii để khống chế lôi kiếp của Liễu Thiên Huyễn kém thuận tay nhiều so với khi khống chế lôi kiếp của mình lúc trước, chỉ có thể khống chế phương hướng, lại không thể khống chế tốc độ và năng lượng bùng nổ của nó.

Nói cách khác, năng lượng của nó sẽ cắn nuốt Liễu Ngàn Thiên Huyễn trong nháy mắt.

Khổng Mặc Hàn cũng biết được điểm này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: "Không được, sức mạnh của cái lôi kiếp này quá mức kinh khủng, cô ta sẽ không chịu được!"

"Là bởi vì tháp Tiên Linh chống cự lôi kiếp trước đó, cho nên mới dẫn đến sức mạnh lôi kiếp tăng lên sao?" Mặt mũi Bạch Chung tràn đầy tiếc nuối và tiếc hận, nhưng lại không biết nên làm gì.

Nơi xa xa giữa không trung, Thiên Đế cũng là khẽ lắc đầu thở dài: "Không chỉ vì tháp Tiên Linh, còn là vì sự tồn tại của yêu nghiệt, Thiên kiếp càng kinh khủng. Kiếm đạo cổ thể của Liễu Thiên Huyễn có thể thức tỉnh, thiên tư kinh hãi thế tục, đương nhiên lôi kiếp đáng sợ."

"Nhưng mà, căn cơ của cô chưa viên mãn, cũng chưa hoàn toàn vứt bỏ chấp niệm, lúc này lại mưu toan mượn sức mạnh thiên kiếp, hoàn toàn chặt đứt chấp niệm trong lòng, cách này sẽ chỉ làm sức mạnh Thiên kiếp trở nên càng đáng sợ hơn. Này yếu kia tăng, chỉ sợ cô sẽ phải chết ở đây..." Thiên Đế lắc đầu thở dài.

Nếu như là Thiên kiếp sơ kỳ, ông còn có thể cưỡng ép đánh tan kiếp vân, giữ lại tánh mạng cho Liễu Thiên Huyễn.

"Cái lôi kiếp này... Thật mạnh!" An Lâm khiếp sợ nhìn Lôi Kiếm trên bầu trời.

"Ken két" giữa không trung, không gian xung quanh Lôi Kiếm, giống như có lẽ đã không chịu nổi sức mạnh kinh khủng như vậy, bắt đầu xuất hiện vết nứt màu đen.

Năng lựng ẩn chứa trong kiếm cực kì kinh khủng, khiến tất cả mọi người đều có loại cảm giác áp bức khó mà hô hấp.

Lôi Kiếm dài đến mười trượng, chói lóa cả mắt, chiếu rọi cả trời đất thành một vùng trắng xóa.

Một loại sức mạnh cực kỳ đáng sợ nào đó đang tích tụ, kiếm ý vô tận trực tiếp xé rách mười dặm rầng mây trên bầu trời thành hai nửa. Lôi Kiếm màu trắng xé rách bầu trời, giáng xuống thế gian.

Luồng lôi kiếp cuối cùng...

Cách nói ngoài miệng thì chối nhưng thân thể lại thành thật cho cô, ngay cả nội tâm của cô cũng chưa có chuẩn bị kỹ càng, lôi kiếp sao lại giúp cô?

Gió dữ gào thét, mây đen cuồn cuộn.

Lôi Kiếm màu trắng lơ lửng nơi chân trời, dáng người cô gái không hề thẳng tắp, mà như là cành liễu sắp ngã xuống, hai hàng nước mắt trượt xuống dọc theo khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cô lại hoàn toàn không biết.

Cô biết hóa ra mình cũng sẽ sợ chết, cũng sẽ hối hận và không từ bỏ được.

Ầm ầm!

Lôi Kiếm màu trắng giống như thiên chi thần phạt, tạo thành một đường màu trắng giáng xuống, trở thành màu sắc chói mắt nhất trời đất.

Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, năng lượng kinh khủng đang xuyên qua không trung mà đến gần.

Đôi mắt tím tĩnh mịch, thấy một người đàn ông đang mỉm cười với cô, vẻ mặt mang theo sự kiên định và ấm áp.

Lôi Kiếm giáng xuống, lại xuyên qua ngực của người đàn ông kia.

Đôi môi hồng mỏng manh của cô gái hơi hơi hé ra.

Sau cùng, cảm xúc cũng không còn cách nào ức chế được, một tiếng kêu rung động khẩn thiết ra khỏi miệng: "An Lâm!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận