Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 603: Tôi đến làm Thiên Kiếp

Mội đường kiếm sấm màu trắng lộng lẫy chói mắt, mang theo kiếm ý dâng trào và lực lượng hủy diệt hư không xuyên qua cơ thể An Lâm.

Đây là cách duy nhất An Lâm có thể nghĩ ra, để có thể cứu sống Liễu Thiên Huyễn.

Phía trước có một đạo lôi kiếm bất ngờ đánh lên cơ thể hắn không kịp trở tay, sau đó lại bị hắn hấp thụ hết.

Lúc này đây, cứ như vậy hắn cũng chỉ có thể làm chuyện tương tự, khiến lôi kiếp chuyển mục tiêu lên cơ thể hắn.

Hiển nhiên, hắn đã thành công, Lôi Kiếm màu trắng thành công xuyên qua cơ thể hắn, lực lượng hủy diệt khiến ngực An Lâm cháy đen, phun ra một ngụm máu tươi.

"An Lâm!'' Liễu Thiên Huyễn gọi lớn một tiếng.

Cơ thể cô vừa động, muốn tới gần An Lâm, không ngờ một tia sức mạnh trời đất khủng khiếp bất ngờ giáng xuống.

Liễu Thiên Huyễn chỉ cảm thấy sức mạnh tối cao vô thượng này phản phệ lại cơ thể cô, khiến cơ thể lập tức bị thương nặng, cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Cùng lúc này, Lôi Kiếm vĩ đại cắm trên ngực An Lâm, bắt đầu từ từ nhỏ đi, uy lực cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chịu không được, bắt đầu tan thành vô số sấm trắng, bao vây lấy thân hình An Lâm.

Sao bọn họ lại thấy biểu cảm hạnh phúc trên mặt An Lâm!

"Hự hự... "

Ngay cả Thiên Đế cũng không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.

An Kỳ Lân đang cưỡi cá voi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn thấy sấm trắng phủ kín trên bầu trời biển khí, kiếm ý chao lượng, ngay cả Chu Tước Bạch Diễm cũng sợ tới mức tránh xa.

"Sinh viên An Lâm đang hưởng thụ sao?"

"Không cần lo lắng cho tôi! Tôi không sao!'' An Lâm hít sâu một hơi, sức mạnh Chiến Thần trong cơ thể đã sớm được phát động hoàn toàn, biến thân thể trở nên lớn mạnh không ngừng chống lại tiêu hóa Lôi Kiếm khủng khiếp này.

Đúng vậy, ngoại trừ lúc An Lâm vừa trúng kiếm là mặt đau khổ, đợi khi hắn trở lại bình thường hấp thụ lực lượng thiên lôi thì hai mắt đã bắt đầu nheo lại.

Nhưng nó lại không sợ hãi bay về phía trời cao, hưng phấn há hốc miệng, tinh thần kích động lao về phía sấm trắng.

Cùng lúc đó, sức mạnh kiếm ý vô thượng ẩn chứa sức mạnh thuần dương, vì bị thân thể Chiến Thần áp chế, cũng bắt đầu chậm rãi chảy vào bên trong biển khí của An Lâm.

Bạch Chung, Khổng Mặc Hàn, Liễu Thiên Huyễn, và mấy ngàn sinh viên đều nhìn đến ngây người.

"Tôi nè."

An Kỳ Lâm ở trong biển khí của An Lâm, cứ như vậy tận lực cắn nuốt sức mạnh Lôi Kiếm màu trắng đó.

"Haizz, người anh em, cậu sẽ lộ ra vẻ gì.''

Thân thể khẽ run, khóe miệng cong lên như có như không, nhưng hắn lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.

"Chắc là như vậy, chẳng lẽ lúc đau sẽ cười sao?"

An Lâm đã hoàn toàn tiêu diệt Lôi Kiếm, một cái áo choàng lôi quang màu trắng xuất hiện trên cơ thể An Lâm, kiếm ý cường đại kích động lan ra, Kình Ngư sợ đến mức có chút không kiềm được run rẩy.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có chút phức tạp nhìn An Lâm, trong lòng mâu thuẫn, chẳng lẽ hắn không bị sao?

Điều kiện để hắn tiến lên Hóa Thần hậu kỳ, không phải là cho An Kỳ Lâm thêm một bộ quần áo đẹp mắt sao, áo choàng cũng tính là quần áo mà?! Hắn sốt ruột khó nén nhìn lại hệ thống, kết quả hệ thống vẫn tối đen, không có biểu thị đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Bị sét đánh rất vui sao? Tôi cũng muốn thử... "

Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy An Lâm bình an vô sự, núm đồng tiền nở rộ, con ngươi linh động màu tím khôi phục thần thái ngày xưa.

"Bạn học An Lâm, không hổ là Tôn giả Thiên Lôi, cũng chỉ có cậu ta mới mãnh mẽ như vậy, có khả năng đùa giỡn và khống chế thiên lôi, hơn nữa bị thiên lôi công kích còn cảm thấy hạnh phúc!''

Chỉ thấy ảo ảnh kiếm cổ quanh thân cô, đột nhiên có một đường nứt.

"Răng rắc... " Một tiếng vang giòn giã phát ra.

Xinh đẹp động lòng người.

Các sinh viên tỏ vẻ kinh sợ và cuồng nhiệt nhìn về chàng trai trên trời, đoán không nhầm thì hình ảnh sẽ là một kỷ niệm sâu sắc nhất trong quãng đời họ làm sinh viên.

An Lâm thất vọng, xem ra không được rồi, không giải quyết được gì hết.

Ầm ầm! Biển khí của hắn bất ngờ rung động.

Ngay sau đó, sức mạnh của An Kỳ Lân tặng lại cho hắn, khiến hắn cũng hiểu được thêm mấy phần về đám sấm sét này, là về Lôi Kiếm. Nói đơn giản một chút, chính là sức mạnh Lôi Kiếm màu trắng này, hắn cũng đã dùng xong...

Mây đen trên cao chậm rãi tan đi, ánh nắt tươi đẹp chiếu xuống, khiến người khác đắm mình trong ánh nắng.

An Lâm nhìn thấy màn này, trong lòng mừng như điên.

Chẳng lẽ... Áo choàng giống như quần áo sao?!

Hả, áo choàng này là cái gì?

"Phốc... " Liễu Thiên Huyễn lại phun ra một ngụm máu tươi.

An Lâm biến sắc, cao giọng gọi cô: "Liễu học tỷ, chị không sao chứ?"

Khổng Mặc Hàn đứng đầu kiếm tu nhìn thấy tình trạng của Liễu Thiên Huyễn, giống như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt xuất hiện vẻ nghiêm trọng: "Không tốt! Cô ấy thiếu lôi kiếp, con đường tu kiếm chưa được mài giũa bằng lôi kiếp, xuất hiện thiếu sót! Nói cách khác đường tu kiếm của cô ấy, nếu không có cách nào lợi dụng lôi kiếp mài giũa toàn vẹn, tu vi sau này sẽ rất khó tiến lên."

Mọi người nghe vậy đều biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen đã tan đi, không còn nhìn thấy lôi kiếp nữa!

Chẳng lẽ, lần độ kiếp này sẽ trở thành một điều nuối tiếc sao?

Còn có thể thấy được hai vệt nước mắt mơ hồ trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thiên Huyễn, khiến người khác sinh lòng thương tiếc.

Nhưng sau khi cô nghe xong lời nói của Khổng Mặc Hàn, cũng bật cười lớn, vẻ mặt không hề suy sụp, giọng điệu khoan khoái: "Không sao cả, có thể nhặt về một mạng là may mắn rồi! Thân thể Hóa Thần đã rèn xong, tôi còn có một vạn năm tuổi thọ mà, sợ cái gì chứ?"

Rắc rắc... Vô số vết rạn nứt xuất hiện trên ảo ánh kiếm cổ, ánh sáng màu đồng cổ chói lọi dần ảm đạm, từng là kiếm ý kiêu ngạo trác tuyệt, lại giống như mây bay trên trời, đều có thể tiêu tan biến mất.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, cảm giác lòng bị nhéo một cái, có người không đành lòng nhìn lại.

Rầm rầm rầm... Từng đường lôi quang phá nát không gian, đường kiếm ý của Liễu Thiên Huyễn bắt đầu được dần dần mài giũa toàn vẹn.

"Nhưng còn chưa đủ... " An Lâm lại dẫn lôi, là một Lôi Kiếm màu trắng đâm về phía Liễu Thiên Huyễn.

Lần này, An Lâm thi triển sức mạnh là thiên kiếp của Liễu Thiên Huyễn, cho nên vận dụng sức mạnh Lôi Kiếm của bản thân phối hợp ăn ý với Liễu Thiên Huyễn. Có thể phát ra tác dụng giống hệt lôi kiếp, cũng là chuyện ngoài dự đoán.

Có tác dụng!

Trong tâm mọi người đều động, suýt chút nữa là kích động hét to.

Ầm ầm! Mội trận lôi quang bùng nổ, vết nứt trên ảo ảnh kiếm cổ bắt đầu chậm rãi khép lại.

Không chỉ có cô, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang An Lâm, có khiếp sợ, có hoài nghi, cũng có hưng phấn.

"Chị có đồng ý tin tôi không?" An Lâm mở miệng hỏi.

Liễu Thiên Huyễn gật đầu, cười xinh đẹp: "Có."

"Vậy thì thử xem nhé?"

An Lâm vung tay lên, lôi quang màu trắng tạo thành một thanh Lôi Kiếm, kiếm ý vô thượng phun trào.

"Được, tôi nghe cậu."

Liễu Thiên Huyễn không biết vì sao, khi đối diện với chàng trai trước mặt liền không hề nghi ngờ, giống như chàng trai này khiến cô tin tưởng, là một loại cảm giác an toàn đến kỳ lạ.

Ầm ầm! Lôi kiếm màu trắng đâm về phía Liễu Thiên Huyễn.

Liễu Thiên Huyễn vận chuyển tâm quyết, kiếm ý cả người lại tăng vọt.

Đôi mắt màu tím của Liễu Thiên Huyễn nhìn về phía An Lâm, cả người chợt ngẩn ra.

Cảm giác này rất quen thuộc...

Một lôi quang màu trắng xuất hiện trong không trung, mang theo kiếm ý vô tận dâng trào.

"Rắc rắc... "

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, hít sâu một hơi, đầu ngón tay chỉ vào không trung.

An Lâm nắm chặt hai tay, trên mặt có ý không phục.

Cuối cùng, trước mặt bao nhiêu người, kiếm ý của Liễu Thiên Huyễn bay thẳng lên trời xanh, vui vẻ rít gào không thôi.

Dương như kiếm ý đã đạt được đến việc tiêu dao tự tại, lại khiến Vạn Kiếm rú gầm.

Lúc này đây không phải là thần phục, mà là tiếng gầm của Vạn Kiến muốn sức mạnh kia theo sát Liễu Thiên Huyễn.

Gót sen của Liễu Thiên Huyễn, mỗi bước đều đạp lên ảo ảnh thiên kiếm rất nhỏ.

Thân hóa thành kiếm, vạn vật là kiếm, trời đất là kiếm.

Cô đạp lên hư không cũng có thể là kiếm.

Khổng Mặc Hàn khẽ run rẩy, vẻ mặt vô cùng kích động mở miệng nói: "Đúng là một Kiếm Tiên tuyệt thế, cuối cùng đã xuất hiện rồi!"

Liễu Thiên Huyễn đạp không đến trước mặt An Lâm, sự sắc sảo trong con ngươi màu tím đã biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng như nước động lòng người.

Gió nhẹ lướt qua, tóc dài phiêu động không gian.

"Cảm ơn cậu, An Lâm, học tỷ tặng cậu một cái ôm!'' Cô không đợi An Lâm nói, đã cười hoạt bát, ra vẻ ngả ngớn nói một câu, liền đi tới, ôm một cái thật chặt.

An Lâm chỉ cảm thấy một trận thơm mát phất qua, sau đó cơ thể ngọc mềm mại đã ở trong lòng hắn.

Hắn đứng ngây người, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể cô và hai tay đang ôm chặt cơ thể mình.

Chàng trai từng cần có người bảo vệ, bây giờ cũng đã có thể khiến người khác dựa vào...

Liễu Thiên Huyễn nhắm hai mắt lại, nghiêm túc thưởng thức, cuối cùng chậm rãi buông lỏng hai tay, lui về sau mấy bước.

Cô nhìn An Lâm còn ngây ngốc, nghiêng đầu mỉm cười.

Nhan sắc khuynh thành, mang theo sự kiêu ngạo của kiếm tiên, lại vô cùng gần gũi xinh đẹp.

Cô lên tiếng lần nữa: "Cảm ơn!''

Lúc này, An Lâm mới khôi phục tinh thần, liên tục xua tay nói: "Không cần cảm ơn, nên làm!''

Cách đó không xa, khóe miệng Hứa Tiểu Lan không thể ngừng co rút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận