Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 608: Trận quyết đấu giữa hai chiến thần

Huyết khí màu đỏ lượn lờ quấn lấy thân thể, khiến Hình Thiên trông như sát thần đi ra từ núi thây biển máu.

An Lâm cảm giác được bản thân bị sát khí vô cùng khủng bố bao vây, khóa chặt, là cho cơ bắp của hắn vô thức run rẩy. Mùi máu tanh đặc quánh từ ngàn vạn sinh linh bị tàn sát nặng nề đến mức có thể khiến không gian cô đọng lại.

Hình Thiên có thể nói là sự tồn tại lây dính nhiều máu tươi nhất trong Thiên Đình.

Cũng chính vì vậy, hắn mới có thể đi đến tận cùng của đạo Thâm Uyên và đạo Sát Lục.

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng phát huy đồng thời cả hai loại lực lượng này ra.

Hình Thiên đưa tay ra nắm lấy hư không, một cây rìu lớn màu đen xen lẫn màu đỏ ngưng tụ trong tay, khí tức của vực sâu vô tận mang theo âm thanh vạn quỷ kêu khóc càn quét không gian, khiến cả đất trời biến thành địa ngục trần gian.

"Nếu tôi đánh một chiêu này, thì cậu có thể sẽ chết."

Âm thanh của hắn giống như lời tuyên cáo của thần chết, rìu lớn bộc lộ ra khí thế khát máu xưa nay chưa từng có.

Chín mươi chín thanh kiếm mang theo năng lượng to lớn hội tụ lại trên không trung, hóa thành từng vệt sáng chói mắt, xé gió lao về phía Hình Thiên.

Va chạm đáng sợ xảy ra ngay sau đó, khi thiên kiếm đụng phải vòng gió kia liền bị lực lượng khổng lồ bên trong cắt vụn, vỡ nát.

Không có tinh hoa linh khí, không thể dùng táng kiếm, chỉ có thể dùng bách kiếm.

Rầm rầm rầm...

Hắn cũng không lưu thủ nữa, cùng lúc phát động tứ đại thần hỏa, trước mặt ngưng tụ một thanh kiếm Hỏa thần.

Chín thanh kiếm còn lại đồng thời xé gió lao đến, tốc độ nhanh đến mức lưu lại trong không gian âm thanh ầm ĩ như tiếng sấm.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả các sinh viên xem chiến bên ngoài tháp Tiên Linh đều cảm nhận được khí lạnh thấu xương, đó là nỗi sợ hãi trước cái chết, giống như bản thân họ có thể chết bất cứ lúc nào.

Chín mươi chín thanh thiên kiếm, mỗi một lần va chạm đều khiến không gian chấn động. Khi thanh kiếm thứ chín mươi va chạm, vòng gió kia bắt đầu có dấu hiệu tán loạn.

Hiện tại không thể sử dụng tiên khí, hắn muốn dùng đến sáu chiêu thức của Chiến Thần thì chỉ có thể ngưng tụ vũ khí dựa vào lực lượng của chính bản thân mình.

An Lâm biết, luận cảnh giới về ý thức, luận sự cao thâm trong đạo lý tu hành, chiêu thức này chính là chiêu thức mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Hình Thiên đối diện với vô số thiên kiếm khí thế dọa người, trong đôi mắt sâu thẳm không có lấy một chút dao động, hai vòng gió màu đen trên cổ tay đột nhiên bay lên không trung, không ngừng mở rộng, tạo thành một lá chắn gió chắn ngay trước mặt hắn.

Nháy mắt kia, Huyết Phủ tách trời!

An Lâm cách không khí chém Hình Thiên một kiếm, trong nháy mắt, kiếm khí sắc bén vô cùng tràn ngập toàn bộ không gian.

Sát ý, máu tươi ngập trời và vực sâu vô tận đem trời đất nhuộm thành hai màu đen đỏ.

"Vù vù vù..."

Lúc này, Hình Thiên giơ cao cây rìu lớn trong tay, chém về phía An Lâm!

Màn chắn biến thành màu đen, rồi thành màu đỏ, cuối cùng còn có ngọn lửa bốn màu vàng, trắng, xanh, tím xé mở nó ra như kiếm sắc.

Năng lượng của đạo Sát Lục, đạo Thâm Uyên và Chiến Thần lục thức cùng lúc nổ tung, không gian của chín mươi tám tầng tháp bị năng lượng vô cùng vô tận đánh sâu vào, màn chắn phòng hộ xuất hiện vết nứt.

Màn hình gợn sóng được liên tiếp với trận pháp màn chắn phòng hộ của tháp Tiên Linh, nó nổ tung nghĩa là trận pháp bảo hộ cũng nổ?

An Lâm sử dụng một kiếm cuối cùng trong bách kiếm, viêm kiếm do tứ đại thần hỏa ngưng tụ thành trở thành màu sắc duy nhất trong không gian chỉ có hai màu đen đỏ.

Đường Tây Môn: "..."

Chín thanh thiên kiếm còn lại chưa kịp chạm đến phong mang của rìu lớn đã tán loạn vì không chịu nổi lực lượng kinh khủng kia.

"Quả nhiên là tháp Tiên Linh chật hẹp này đã không đủ cho người như An Lâm vẫy vùng?"

"Màn chắn phòng hộ của tháp Tiên Linh sao lại vỡ được? An Lâm chỉ mới phát huy ra một phần trăm lực lượng thôi mà!"

Các sinh viên: "..."

Ầm ầm! Hai nguồn năng lượng va chạm vào với nhau, sóng âm lan ra khiến tháp Tiên Linh phải chấn động.

Bọn họ nhận ra điều gì đó, đưa mắt nhìn về tòa tháp Tiên Linh cao vút trong mây.

Trên đỉnh tháp Tiên Linh đột nhiên phun trào một cột lửa năng lượng có màu đen đỏ, tạo ra một vòng sóng xung kích lan tràn ra bốn phía.

Hiên Viên Thành: "..."

Bên ngoài tháp Tiên Linh, trên tấm hình gợn nước đã không trông thấy bóng dáng của Hình Thiên và An Lâm.

Mấy nghìn sinh viên ngơ ngác.

Màn chắn bị nổ...

Ầm! Một tiếng nổ vang lên, màn hình to lớn bỗng nổ tung, hóa thành vô số giọt nước rơi xuống.

"Kết quả thế nào? Tôi muốn biết kết quả! Người canh giữ cấm địa đâu rồi?!"

"Đúng rồi! Mau chóng kết nối lại màn hình đi, có mỗi chuyện cỏn con này mà cũng không làm cho cẩn thận được là sao!"

Có sinh viên không thể chờ kịp hô lớn, khiến cho đám người càng thêm ồn ào náo động.

Làm một người canh giữ cấm địa tận trung với cương vị, Bạch Chung bị chuyện vừa xảy ra dọa cho giật mình.

Vốn nghĩ là mấy người bọn họ yên tĩnh một chút thì ông có thể có thêm thời gian nghỉ ngơi, mẹ nó ai ngờ năng lượng chiến đấu lại mạnh đến mức phá vỡ cả trận pháp, hai người kia có còn là người không thế? Hả? Bị áp chế chỉ còn một phần trăm lực lượng mà còn có thể tạo ra chấn động lớn như vậy, sao không bay cao luôn đi?!

Bạch Chung vội vội vàng vàng đi tu sửa trận pháp, sau khi sửa xong lại tăng thêm mấy trận pháp bảo hộ nữa rồi mới yên tâm rời đi. Ngay khi hắn ông tiếp tục theo dõi trận đấu thì nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ dưới chân tháp.

Lúc này ông mới nhận ra là màn hình gợn sóng đã vỡ.

Bạch Chung cũng không còn cách nào khác, chịu đựng từng tiếng kêu gọi phàn nàn bất mãn, bay đi sửa xong màn hình gợn sóng rồi mới có thể ấm ức quay về xem tiếp.

Rõ ràng ông là người vẫn luôn tận chức tận trách canh giữ cấm địa, tại sao hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, vì sao lại phải chịu nhiều tiếng mắng như thế...

Vì sao ấy hả? Đương nhiên là vì da dày rồi!

Hình Thiên hít sâu một hơi, trong giọng nói tràn đầy khó hiểu: "Không thể nào, đã chính diện nhận lấy một chiêu toàn lực, sao cậu còn có thể đứng lên?"

Hắn chậm rãi đi về phía Hình Thiên, bước chân có chút tập tễnh, nhưng cơ thể thì vẫn thẳng tắp vững chãi như cũ, giống như một vị thần linh đội trời đạp đất, vĩnh viễn không bao giờ thất bại.

An Lâm, vẫn đứng vững vàng ở nơi ấy!

Nhưng mà, xuất hiện trong mắt mọi người không phải là một thân thể đã ngã xuống.

Năng lượng dần dần tan đi, bóng dáng kề sát vách tường kia dần dần hiện ra.

An Lâm nửa quỳ trên mặt đất, việc sử dụng cùng lúc bách kiếm và hỏa thần gần như đã móc sạch lực lượng của hắn.

"Không ngờ cậu lại có thể chặn lại một chiêu dung hợp cả đạo ý Thâm Uyên và Sát Lục của tôi, cậu quả nhiên là người tài năng nhất mà ta từng gặp ở tháp Tiên Linh. Nhưng, phải dừng bước tại đây..." Trên mặt Hình Thiên hiện lên vẻ thưởng thức, nhưng rìu lớn trong tay lại chém về phía An Lâm!

An Lâm không cách nào tránh né một chiêu này, bởi vì nó quá nhanh, cũng quá mạnh.

Một luồng gió sắc nhọn đáng sợ đến mức không cách nào tưởng tượng nổi rơi xuống ngực An Lâm mà không gặp bất cứ một trở ngại nào.

Lực lượng tử vong của sự chết chóc, lực lượng cắn nuốt của vực sâu, hai loại sức mạnh không ngừng xé rách thân thể của An Lâm.

An Lâm bị sức mạnh đáng sợ đánh văng vào vách tường tháp Tiên Linh, thân thể dán chặt lên đó, lực lượng kinh khủng không ngừng xâm nhập và hủy diệt thân thể, đất trời một lần nữa trở về hai sắc đỏ đen.

Khoảnh khắc ấy, trái tim của mấy ngàn sinh viên đều vọt lên cổ họng.

Bọn họ nhìn thấy An Lâm bị trúng một kích kia mà không hề có lực đánh trả, trong lòng có chút thất vọng.

Nếu có thể, bọn họ muốn chứng kiến An Lâm trở thành sinh viên duy nhất từ trước tới nay đi qua tầng thứ chín mươi tám của tháp Tiên Linh.

Hình Thiên đứng trên mặt đất thở dốc, rìu lớn trong tay có dấu hiệu tan vỡ.

Tầng chín mươi tám trong tháp Tiên Linh.

Bạch Chung cảm thấy rất mệt mỏi, rất muốn về hưu.

Ông đã làm sai cái gì đâu?!

Bạch Chung càng nghĩ càng đắng lòng, càng nghĩ càng ấm ức.

Không chỉ những người tham gia bất mãn với ông, ngay cả sinh viên đứng ngoài cũng bất mãn với ông. Ôi... nhớ lại thì ngay cả đại năng Tiên Hiền trong tháp Tiên Linh cũng bất mãn với ông, mà trong giọng nói phát ra từ bùa truyền âm của Thiên Đế cũng lộ ra bất mãn...

Tất nhiên là An Lâm sẽ không trả lời như thế.

Hắn cười nhạt một tiếng, vẻ mặt cao ngạo bễ nghễ nhìn về phía Hình Thiên, trong giọng nơi tràn đầy tự tin, cao giọng mở miệng:

"Vì sao ư? Bởi vì... Tôi mới là chiến thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận