Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 611: Bạch Chung được chữa trị

Trên màn hình gợn nước, thân thể Hình Thiên chậm rãi tan biến, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Khung cảnh chỉ còn lại một chàng trai mặc áo trắng, mặt mày tuấn tú vẫn đứng ở nơi đó.

Các sinh viên đều có chút hoảng hốt, ngơ ngác nhìn chàng trai kia, càng nhìn càng thấy hắn cao lớn.

"An Lâm thắng thật rồi sao? Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"

"Ừm... Hình như là hắn thắng thật rồi, Hình Thiên bại!"

"Mặc dù biết An Thần rất trâu bò, nhưng hắn đã thay đổi cấp độ trâu bò của hắn trong lòng tôi thêm một lần nữa."

"Trời ạ! Đây là kỷ lục mới, An Thần tạo ra kỷ lục mới trong đợt kiểm tra ở tháp Tiên Linh!"

"Chúng ta đang chứng kiến sự trỗi dậy của một vị thần mới, quả nhiên không uổng công tôi đến xem buổi kiểm tra này."...

Hiên Viên Thành không còn gì để nói, hắn cảm thấy lí do mình tìm Đường Tây Môn trở nên mặn như cá ướp muối...

"Ơ, đừng nói là người canh giữ cấm địa quên cô ấy rồi? Nói thật nha, nếu không phải cậu nhắc đến, tôi cũng đã quên luôn." Đường Tây Môn suy đoán.

"Vậy anh lấy Tô Thiển Vân làm mục tiêu đi, cô ấy xông qua tầng tám mươi bốn, anh cũng cố gắng xông qua tầng tám mươi bốn được không?" Hiên Viên Thành hướng dẫn từng bước.

Đường Tây Môn nghe vậy, nhìn về phía màn hình gợn nước, trong tầng tám mươi bốn, tiểu tiên nữ xinh đẹp kia đang đứng yên tại chỗ, vẻ mặt u oán.

Hiên Viên Thành đứng bên cạnh nhìn qua Đường Tây Môn, nói: "Đường học trưởng, thật ra anh có thể đặt mục tiêu cao hơn một chút, như thế mới có động lực."

Ông cố gắng đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, cười nói: "Chúc mừng bạn An Lâm đã thuận lợi thông qua tầng chín mươi tám, phá vỡ kỷ lục của Đại Học Liên Hợp Tu Tiên, ngày mai tôi sẽ thông báo cho toàn trường về sự tích của cậu."

Càng ngày, đám sinh viên càng thảo luận sôi nổi, ngay cả Đường Tây Môn cũng không nhịn được, cảm thán một lúc.

Hiên Viên Thành: "... Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thật khả năng Bạch Chung tiền bối quên chuyện này là rất lớn..."

"Vậy sao? Tôi luôn cảm thấy mục tiêu quá cao, dù sao cũng không hoàn thành được, thôi thì không làm cho rồi." Rõ ràng Đường Tây Môn có cách nhìn khác.

"Có lẽ tôi nên vạch ra một mục tiêu cao hơn nhỉ? Sang năm tôi cố gắng thông qua tầng tám mươi mốt được không?" Đường Tây Môn đột nhiên nói.

Hắn đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: "À phải, không phải Tô Thiển Vân đã xông qua tầng tám mươi bốn sao, vậy cô ấy còn đợi ở tầng tám mươi bốn làm gì?"

Bạch Chung: "..."

"Không so được, không so được, Tô Thiển Vân là Chân Âm thể, thiên phú tuyệt vời, đã đạt được nửa bước Kỳ Hóa Thần rồi, mục tiêu này có hơi cao đấy..." Đường Tây Môn liên tục lắc đầu.

Ông hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Vì cậu đã phá kỷ lục, trường học sẽ có phần thưởng xứng đáng cho cậu, phần thưởng kia phải nói là chúng ta đều trông mà thèm..."

Bạch Chung xuất hiện ở tầng chín mươi tám, nhìn An Lâm với ánh mắt phức tạp.

"Danh tiếng gì đó cũng không quan trọng mấy, tôi vốn không thiếu." An Lâm thờ ơ khoát tay áo.

Bạch Chung thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ An Lâm yên tĩnh ngồi thiền, bỗng nhiên trong lòng ông thấy vui vẻ khó hiểu.

An Lâm nghe xong, cảm thấy đề nghị này rất là có tâm, mặc dù lúc chiến đấu với Hình Thiên hắn không bị thương tích gì, nhưng cũng đã tiêu hao sạch sẽ lực lượng trong cơ thể, quả thực nên nạp lại rồi.

Ông chính là người quản lý cấm địa, lại dám bỏ mặt mọi người lâu như vậy, thật sự là thất trách.

Tim Bạch Chung run lên, cái tên sinh viên này sao lại đáng giận thế chứ?

Bạch Chung gấp gáp an ủi: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc gấp phải xử lý."

An Lâm khoát tay: "Những thứ đó cũng không quan trọng, tôi không thiếu tiền. Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, bây giờ tôi có thể lên tầng chín mươi chín không? Dù sao mục tiêu của tôi cũng là xuyên thủng tháp Tiên Linh này!"

À không... Hình như ông đã thân bại danh liệt rồi...

"Chuyện này..." Bạch Chung hơi lúng túng, hiện tại trên màn hình gợn nước chắc cũng có cảnh giữa ông và Tô Thiển Vân, mà lại thêm âm thanh nữa chứ, hẳn là những sinh viên bên ngoài cũng đã biết hết mọi chuyện. Nếu dám mở mắt nói dối, không chừng ông sẽ bị thân bại danh liệt...

"Việc gấp gì vậy?" Tô Thiển Vân nhìn Bạch Chung, xem ra cô khá giận đấy.

"Có thể thì có thể đấy, ừm... Tầng chín mươi chín có chút đặc biệt, trước hết cậu có thể sử dụng đan dược để bồi bổ cơ thể đạt trạng thái tốt nhất, sau đó mới tiến hành khiêu chiến! Bây giờ tôi sẽ giải trừ cấm đoán trên nhẫn không gian của cậu." Bạch Chung nói.

Bạch Chung lập tức thả thần thức ra, sau đó sắc mặt thay đổi, nhanh chóng xuyên qua không gian, đi tới tầng tám mươi bốn.

"Sao bây giờ ông mới đến?" Tô Thiển Vân oán giận nhìn Bạch Chung.

"Tôi còn tưởng mình đã bị bỏ quên luôn rồi."

Hắn lấy ra một viên Khí Huyết Đan từ trong nhẫn không gian, sau khi nuốt xuống liền bắt đầu ngồi thiền.

Bạch Chung cấp tốc lấy lại tinh thần, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Khi trận chiến có thể nói là truyền thuyết này kết thúc, tim của ông đã dần dần ổn định trở lại, có thể nghĩ đến những chuyện khác được rồi. Đúng rồi! Hình như vẫn còn ba người khác đang ở trong quá trình kiểm tra thì phải!

Cuối cùng, Thiên Đình đã xuất hiện một vị thiên tài đứng đầu! Ông là một thành viên của thế lực Thiên Đình, có thể nhìn thấy sinh viên tỏa sáng như thế, trong lòng cũng rất vui mừng.

Vì quan sát An Lâm chiến đấu mà không để ý đến những người tham gia khác, cái này mẹ nó là chuyện rất nghiêm trọng đấy!

Bạch Chung nghẹn ngào, rõ ràng là ông luôn tận trách với cương vị người quản lý cấm địa, nhưng anh danh một thời cứ thế bị hủy chỉ trong chốc lát.

"Khục... Việc gấp kia chính là... Lúc nãy tôi đang quan sát An Lâm và Hình Thiên chiến đấu. Cô cũng biết đó, trận chiến giữa bọn họ rất đặc sắc... À không! Là bọn họ chiến đấu rất dữ dội, sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của tháp Tiên Linh, cho nên tôi lên tầng chín mươi tám của tháp Tiên Linh để duy trì trật tự!" Bạch Chung giải thích.

Tô Thiển Vân: "..."

Tô Thiển Vân dùng đôi mắt màu lam nhìn Bạch Chung chăm chú, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác không có một chút cảm xúc nào.

Bạch Chung lập tức cảm thấy vô cùng áp lực.

Tô Thiển Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Lúc đầu tôi còn nghĩ ông là một người rất có trách nhiệm, hiện tại xem ra tôi đã sai rồi..."

Răng rắc...

Dường như Bạch Chung nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát, bị sinh viên mình yêu thích xem thường là cảm giác như thế nào? Loại cảm giác này đơn giản khiến ông muốn ho ra máu!

Thân thể ông hơi chao đảo, có vẻ không chịu đựng nổi.

Những uất ức ông cố nén trước đó, hiện tại có dấu hiệu muốn bùng nổ.

"Ông vì xem An Lâm đánh nhau mà quên nhiệm vụ của mình, ông quả là một ông già thú vị đấy, không phải nghiêm túc cứng nhắc, vẫn bị thứ mình thích làm cho mê mẩn. Ông như thế cũng coi như không tệ!" Tô Thiển Vân cười một tiếng.

Ánh nắng rơi trên gương mặt không tỳ vết của cô, khiến nụ cười kia đẹp đến không thể tả nổi.

Bạch Chung ngây dại lần nữa, giờ phút này, ông tưởng mình đang nhìn thấy thiên sứ!

Ông từ ái gật đầu: "Được! Được! Trước hết cô hãy theo tôi ra ngoài, tôi sẽ từ từ kể cho cô nghe..."

Lần đầu tiên ông nghe có người nói lỗi lầm của ông thành thế này. Hơn nữa thái độ kia vô cùng chân thành, không có một chút qua loa hay lừa gạt, đây là ý nghĩ xuất phát từ nội tâm.

Hốc mắt Bạch Chung đỏ lên.

Tâm hồn bị tổn thương của ông, chẳng biết tại sao đột nhiên được chữa lành.

"Được... Cô bé ngoan, tôi mang cô ra ngoài..." Giọng nói Bạch Chung có hơi run rẩy.

"Ừm!" Tô Thiển Vân cười gật đầu, sau đó hỏi:

"An Lâm thắng cuộc chiến kia phải không?"

Bạch Chung sững sờ: "Làm sao cô biết?"

"Ha ha, bởi vì hắn rất lợi hại, tôi tin hắn có thể làm được, ông có thể miêu tả sơ sơ quá trình chiến đấu của hắn cho tôi nghe không?" Tô Thiển Vân cười duyên, lễ phép hỏi.

Cô gái này khiến người ta yêu thích gần chết luôn... Tim Bạch Chung mềm nhũn.

Vì thứ mình thích mà mê mẩn, rất thú vị?
Bạn cần đăng nhập để bình luận