Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 616: Thần thể bị phá vỡ

Giờ phút này tâm trạng của An Lâm chính là tuyệt vọng.

Nếu như hắn không sử dụng Hắc Minh Nguyên Khí để nổ tung cơ thể thì hình như thật sự không có cách nào làm tổn hại đến Tử Vi Đại Đế.

Ngay cả thân thể của Tử Vi Đại Đế cũng không có cách nào làm tổn hại, vậy còn nói gì đến chuyện đè ông ta xuống mặt đất chứ?

Nếu không thì... giống như trận đối chiến cùng Hình Thiên ngày trước có được không?

Lợi dụng ưu điểm da dày của bản thân, sử dụng chiến thuật để làm cho ông ta kiệt sức nhỉ?

Lúc trước hắn đã trúng Ngân Hà Tiên Chưởng, thật sự cảm giác bản thân sắp chết rồi.

Nhưng bản thân hắn cũng kinh ngạc trước trình độ da dày của chính mình, lại thật sự có thể sống sót dưới một chưởng đó của Tử Vi Đại Đế, đã vậy còn sống sót mà hoàn toàn không có thương tích gì!

Cho nên kế hoạch này có vẻ như có thể thực hiện được.

"Chiêu này tên là Toái Bàn Đại Mâu. Ở thời kỳ hưng thịnh, khi tôi sử dụng nó có thể đâm xuyên qua hai giới, phá nát hàng ngàn hàng vạn đạo!" Tử Vi Đại Đế ánh mắt trầm tĩnh, tay cầm thanh giáo dài lại không ngừng run rẩy, dường như là không có cách nào nắm giữ được luồng sức mạnh này.

Thân người Tử Vi chuyển sang tư thế chuẩn bị ném, thản nhiên mở miệng nói: "Cẩn thận nhé."

Một thanh giáo dài bảy màu xuất hiện trong tay của Tử Vi Đại Đế, hai tròng mắt ông ta xuất hiện vô số phù ấn màu vàng, ánh sáng cực kỳ đáng sợ hội tụ bên trong thanh giáo dài.

Dường như cảm nhận được Thiên Đế đang đến, một âm thanh như có như không bay tới: "Yên tâm đi, An Lâm không yếu đuối như ông tưởng tượng vậy đâu."

Những đòn tấn công đột nhiên dừng lại. An Lâm cho rằng là Tử Vi Đại Đế phải thở hổn hển một hơi nên ngẩng đầu nhìn lên.

Hắc Minh Nguyên Khí!

Những đòn tấn công liên tiếp không dứt, không ngừng xé rách thân thể hắn, khiến hắn chịu đủ loại cảm giác đau đớn giày vò.

Giờ khắc này, đất trời như chiếc lồng giam, An Lâm cảm nhận được một loại sức mạnh không có cách nào kháng cự lại khiến cho chính mình muốn tránh cũng không thể tránh.

Mẹ kiếp! Lại đang kìm nén để tung ra đại chiêu!

An Lâm đau đớn liên tục kêu lên, có thể thực hiện được, chỉ là đau quá thôi...

Thiên Đế âm thầm quan sát, hít sâu một hơi, không thể ngồi yên được nữa, thân ảnh lóe sáng lên, đến gần chỗ tháp Tiên Linh chín mươi chín tầng, kinh hãi nói: "Tử Vi Đại Đế điên rồi à, chiêu này cũng dám dùng, thật sự không sợ giết chết người ta sao?!"

Bốn loại lửa thần ngưng tụ thành một chiếc áo giáp khí thế bá đạo vô cùng, lửa cháy mênh mông cuồn cuộn, khiến hắn tựa như quân vương trong biển lửa.

Ánh sáng bảy màu lấp lánh phản chiếu khiến thanh giáo dài trở nên rất lộng lẫy, nhưng An Lâm lại nhìn thấy được cảnh tượng hai thế giới sụp đổ từ trong thanh giáo đó. Đó là thuật pháp ẩn chứa lực hủy diệt vô cùng khủng khiếp!

An Lâm cảm thấy nếu bản thân không dùng toàn lực để phòng ngự thì chắc chắn sẽ biến thành viên thuốc!

Đồng thời, dự cảm chết chóc còn mạnh mẽ hơn cả so với Ngân Hà Tiên Chưởng lan khắp toàn thân, làm cho mỗi một tế bào trên cơ thể đều dâng lên cảm giác run sợ, không thể nói rõ đó là cảm giác sợ hãi hay là cảm xúc gì khác nữa.

Áo giáp lửa thần!

Bốn ngọn lửa thần va chạm vào thanh giáo dài bảy màu, trong nháy mắt giống như đánh mất căn nguyên chống đỡ của ngọn lửa vậy, trực tiếp rạn nứt tiêu tán.

Trên màn hình chỉ có bảy màu, không nhìn thấy được những hình ảnh khác.

Nỗi đau đớn thấu đến xương tủy trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn thân An Lâm, dư âm gần như chấn động đến nỗi trận pháp của tháp Tiên Linh cũng có dấu hiệu rạn nứt.

Cả khoảng không gian đất trời biến thành bảy màu, một thanh giáo dài ẩn chứa lực xuyên thấu cực kỳ khủng khiếp phóng về phía An Lâm, để lại một đường quỹ tích đủ để phá nát ngàn vạn đạo trên hư không.

Thanh giáo dài như cầu vồng xé rách thân thể Chiến Thần, xuyên thủng hư không, ngay cả vách tường và trận pháp phòng hộ của tháp Tiên Linh cũng bị xuyên thủng, sau đó để lại một cầu vồng bảy màu trên không trung, lan ra xa đến vô tận...

Hắn còn muốn điều động sức mạnh của Kim Hư Lôi. Lúc này thanh giáo dài của Tử Vi Đại Đế đã phóng mạnh ra ngoài.

Màn hình gợn nước lần nữa nổ tung. Lúc này tất cả thầy cô và sinh viên đều đã cảm nhận được loại sức mạnh khủng khiếp không thể diễn tả bằng ngôn từ này.

Bạch Chung đang không ngừng duy trì trận pháp vận chuyển, sớm đã kiệt sức, lúc này lại bị phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.

"Phụt..."

Bên ngoài tháp Tiên Linh, hình ảnh trên màn hình gợn nước đã biến thành màn hình màu rồi.

Thân thể Chiến Thần kiên cố không thể phá vỡ kia cuối cùng cũng xuất hiện từng đường rạn nứt.

"Răng rắc..."

Tiếng vang lanh lảnh tựa như bản tuyên cáo tử vong, An Lâm cảm nhận được một cảm giác đau đớn khó có thể dùng lời để diễn tả.

An Lâm đấm một quyền về phía thanh giáo dài đang lao tới, nhưng cú đấm màu vàng kia giống như đậu hũ, bị chọc thủng ngay lập tức, ngay sau đó rơi trên áo giáp lửa thần.

Sức mạnh xuyên thấu cực kỳ đáng sợ khiến hư không bị phá vỡ, đất trời gầm vang.

"A...!" Hắn đau đớn gào lên một tiếng, thân thể bị thanh giáo dài đâm xuyên qua và đẩy ép vào tường.

An Lâm thấy thế trong lòng kinh ngạc sợ hãi, nhưng hắn đã không còn cách nào để làm bất cứ động tác gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh giáo bảy màu đâm trúng ngực của chính mình, bạo phát ra ánh sáng chói chang vô tận.

Họ ngơ ngác nhìn ánh sáng cầu vồng có tính hủy diệt phía trên bầu trời kia, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được An Lâm đang trực diện đối mặt với thuật pháp kia sẽ ra sao.

"Hứa Tiểu Lan!" Hiên Viên Thành kinh ngạc hô lên một tiếng rồi cất bước đi theo.

Hứa Tiểu Lan lúc này đã ngự kiếm bay lên, xông về phía tầng thứ chín mươi chín.

Đám người Tô Thiển Vân, Liễu Thiên Huyễn, Đường Tây Môn cũng bay theo, họ đều lo lắng cho An Lâm.

Từng vệt sáng bay về phía đỉnh của tháp Tiên Linh, sinh viên thầy cô thuộc cảnh giới Kỳ Dục Linh trở lên đều đã xông lên trời.

Còn những người thuộc cấp độ Đạo Chi Thể cũng bắt đầu lớn tiếng hô Bạch Chung tiền bối, mau hiện màn hình gợn nước ra.

"Các người đừng qua đây! Nơi này không an toàn, đều trở về hết cho tôi, tôi sẽ lập tức điều hình ảnh đến cho các người!" Bạch Chung ngăn chặn đám người đang tiến đến giúp vui, mở miệng lớn tiếng nói.

"Ông Bạch Chung, ông không sao chứ?" Tô Thiển Vân có chút lo lắng hỏi.

Bạch Chung cảm thấy ấm áp trong lòng, dịu dàng cười nói: "Không sao, chỉ là trận chiến đấu này còn dữ dội hơn cả dự đoán của tôi, không cẩn thận đã bị phản phệ thôi, để tôi nghĩ ngơi chút thì sẽ khỏe thôi."

"Thật không ngờ, thuật pháp hao phí một phần ba lực lượng của tôi mới có thể gây ra chút thương tích này cho cậu." Trên mặt của Tử Vi Đại Đế cùng lúc đó cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

An Lâm bụm vết thương đang đổ máu trên ngực, chậm rãi đứng dậy.

Tháp Tiên Linh chín mươi chín tầng.

Không thăm dò sẽ không biết, vừa thăm dò đã bị dọa đến giật mình!

Lần thăm dò thực lực này, Tử Vi xem như đã làm đúng rồi.

Có lẽ phải suy nghĩ lại một lần nữa về thực lực của An Lâm rồi.

"Đây không phải là lời dư thừa sao. Cậu không nhìn thấy chiêu đó của Tử Vi Đại Đế khủng khiếp thế nào sao? Đây chắc chắn là có thù hằn lớn thế nào mới ra tay nặng như thế!"

"Tôi lại cảm thấy Tử Vi Đại Đế là muốn giết chết An Lâm đấy!"

"Tôi cũng cảm thấy ra tay quá nặng. Nếu như không phải An Lâm mạnh như thế thì có phải là không chống đỡ được và tiêu đời rồi không?"

Hơn mười ngàn sinh viên nhìn thấy cảnh tượng này, đa số trong lòng đều cảm thấy có chút gì đó hơi khó chịu, kín đáo phê bình Tử Vi Đại Đế.

Chỉ có Thiên Đế là cảm thấy khiếp sợ không thôi. Ông ấy biết rõ uy lực của Toái Bàn Đạo Mâu của Tử Vi Đại Đế kia là đáng sợ đến mức nào. Cho dù là sử dụng trong lúc chiến đấu thần niệm thì uy lực đó cũng không thua kém một đòn tấn công của đại năng Phản Hư, mà An Lâm vẻn vẹn chỉ xuất hiện một lỗ hổng máu trên cơ thể? Ông ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cơ thể An Lâm sẽ bị xé rách tan tành rồi...

Phải biết rằng... bây giờ An Lâm chỉ có một phần trăm sức mạnh thôi!

Nếu như là trăm phần trăm sức mạnh, vậy cơ thể của hắn sẽ mạnh đến mức nào? Khả năng phòng ngự sẽ cao thế nào?

Thiên Đế hồi tưởng lại lời nói của Tử Vi Đại Đế, không ngờ An Lâm lại không yếu đuối như ông ấy tưởng tượng...

Đúng vậy, thực lực của An Lâm đã vượt xa hơn dự liệu của ông ấy.

"Không ngờ phòng ngự của An Lâm lại thật sự bị phá vỡ rồi..."

Cô ấy phát hiện ra ngực của An Lâm xuất hiện một lỗ hổng máu!

"An Lâm..." đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan nhìn dáng người kia, trong lòng bỗng dưng cảm thấy đau xót.

Màn hình một lần nữa khôi phục lại, trên đó là cảnh tượng An Lâm đang quỳ nửa người trên mặt đất, máu tươi từng giọt rơi xuống.

Bạch Chung bắt đầu tu bổ trận pháp, tu bổ màn ảnh gợn nước, thao tác khá thuần thục...

Người quản lý của cấm địa đã lên tiếng, những người còn lại cũng chỉ đành ngoan ngoãn trở về chỗ cũ.

An Lâm điềm đạm nở một nụ cười: "Tôi cũng không ngờ tới thì ra cơ thể của tôi thật sự không phải là vô địch..."

Tử Vi Đại Đế: "..."

Ở chỗ vết thương đang chảy máu của An Lâm, công pháp Thanh Mộc Trường Sinh vận chuyển với tốc độ cao, chữa trị thương tích.

"Nếu như chiêu đó đã dùng một phần ba lực lượng của ông, như vậy thì tôi chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc mà nói với ông rằng..."

An Lâm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tử Vi Đại Đế, trên mặt mang theo vẻ tự tin và một chút cương quyết, chậm rãi mở miệng nói:

"Ông không đánh bại được tôi đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận