Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 617: Tôi muốn đè ông xuống đất đánh một trận tơi bời

An Lâm đã nói ra cách nghĩ trong lòng của hắn, nhưng lời nói này lại khiến Tử Vi Đại Đế ngẩn người ra.

Quả thực chiêu thức với trình độ thế này, cho dù hắn bị đánh thêm vài phát nữa cũng sẽ không chết.

Ông không đánh bại được tôi đâu. Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng nghe ra lại nặng tựa như núi, trong lời nói cũng biểu thị sự tự tin không gì sánh bằng. Nếu là người không có thực lực, không có ý chí chiến đấu bất khuất thì căn bản sẽ không thể nói ra lời nói như thế.

Phải biết rằng, những lời này là nói cho chân thần Hợp Đạo Tử Vi Đại Đế nghe!

Quả nhiên, các sinh viên bên ngoài tháp Tiên Linh đều bị loại khí thế đó làm cho khiếp sợ, sau đó thì có một đám fan hâm mô não tàn mới muốn gia nhập hội...

Tử Vi Đại Đế nhìn An Lâm, trên mặt hiện ra nụ cười hớn hở: "Ha ha ha... Lâu lắm rồi không ai nói với tôi những lời thế này. Bây giờ nghe xong thì máu huyết của tôi không khỏi có chút sôi trào lên."

Phía sau của An Lâm xuất hiện đôi cánh gió, lần nữa xông về phía của Tử Vi Đại Đế, quanh người hắn xuất hiện bốn thanh kiếm sấm sét màu trắng, kiếm khí ngập trời, gào thét bay về phía Tử Vi Đại Đế.

"Đòn tấn công này của cậu cũng quá nóng vội rồi đấy."

Chiêu thức chính của hắn là thuật Thần Tham!

Luồng chấn động màu vàng bắt đầu khuếch tán, xuyên thấu qua lá chắn màu vàng, bao trùm lên cơ thể của Tử Vi Đại Đế.

Thuật Thần Tham!

Tử Vi Đại Đế là đại năng Hợp Đạo, lại là tổ sư của tiên pháp, các loại sức mạnh thuật pháp thiên phú của ông ấy có thể nói là vô cùng vô tận, An Lâm không muốn làm cho đầu óc của bản thân mình nổ tung chỉ để có thể tùy tiện chọn bừa một kỹ năng.

Nhát kiếm gặp phải vật cản, sấm sét nổ tung. Bốn thanh kiếm sấm sét kia cuối cùng vẫn không có cách nào đâm xuyên qua hàng phòng ngự của Tử Vi Đại Đế.

Một loại là thể tổng hợp đạo ý vô cùng ảo diệu, loại còn lại là tập hợp năng lượng có dao động thần hồn cực mạnh.

Tử Vi Đại Đế mỉm cười, vung một tay lên, một lá chắn hình vuông màu vàng bao phủ lấy toàn thân ông ấy.

An Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng cho một sự lựa chọn bừa, nhưng kết quả là ý niệm kia lại đột nhiên nảy ra trong đầu hắn.

Tử Vi Đại Đế nhìn An Lâm, đang muốn nói chuyện nhưng lại nhìn thấy con mắt màu vàng trên trán hắn xuất hiện hình ảnh.

Ầm ầm ầm... Kiếm sấm sét mày trắng đâm trúng vào lá chắn hình vuông màu vàng, tạo ra rung động dữ dội.

Thuật Thần Tham có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu hay không thì An Lâm cũng không biết, nhưng chỉ có thể thử thời vận xem sao.

Thần niệm chiến đấu vốn là một thể, nhưng cũng có thể phân ra thành hai bộ phận là chiến đấu và thần niệm.

Phi Lôi Kiếm chỉ là chiêu thức ảo mà An Lâm sử dụng để tiếp cận Tử Vi Đại Đế, mục đích chính chỉ là đến gần phạm vi trăm mét của Tử Vi Đại Đế thôi.

Thể tổng hợp đạo ý vô cùng ảo diệu kia chính là sức mạnh ẩn chứa thông tin chiến đấu của Tử Vi Đại Đế. Còn tập hợp năng lượng chứa dao động thần hồn cực mạnh kia chắc hẳn là thứ chống đỡ cho thần niệm của thực thể "Tử Vi" này.

Bởi vì tin tức mà thuật pháp của hắn báo về chính là sức mạnh hay thuật pháp thiên phú của ông ấy không hề phong phú như biển, mà trái lại hoàn toàn tương phản, thứ có thể đoạt lấy vô cùng ít, chỉ có hai loại.

Trong lòng An Lâm đã hiểu ra. Đối tượng mà hắn cướp đoạt không phải là bản thể của Tử Vi Đại Đế, mà là thần niệm chiến đấu đã thoát ly khỏi bản thể của ông ta!

Đoạt lấy thể tổng hợp đạo ý!

Như vậy thì chỉ có thể làm như thế này thôi, hắc hắc...

"Bốp!" Cú chưởng của ông ấy bị một cú đấm của An Lâm đánh bay.

Không! An Lâm sẽ không lựa chọn như thế!

Thân thể của Tử Vi xoay vòng rồi ngã nhào trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt hiện lên thần sắc mê mang.

Nếu đoạt lấy tập hợp năng lượng chứa dao động thần hồn cực mạnh này, chắc chắn có thể trực tiếp hủy diệt Tử Vi trước mặt kia rồi phải không?

Dưới chân An Lâm xuất hiện sấm sét, lóe sáng với tốc độ cực kỳ khủng khiếp đến trước mặt Tử Vi Đại Đế, sau đó tiếp tục tung một cú đấm bao phủ bởi ánh sáng màu vàng vào gương mặt hơi ửng đỏ kia của ông ấy.

Tử Vi Đại Đế bị lực trấn áp đáng sợ kia đè bẹp, nằm úp xuống đất lần nữa.

Ông ta vừa định bò dậy thì chính trong lúc này, một tay An Lâm nắm vào hư không, một khối vuông màu vàng kích thước khoảng ba mét bắt đầu bao vây thân thể hắn, vô số phù ấn màu vàng chuyển động xung quanh, phóng ra lực trấn áp cực kỳ đáng sợ.

Hắn còn chưa đè Tử Vi Đại Đế xuống đất đánh tơi bời một trận mà! Không thể cứ thế để ông ta tiêu biến được!

Tử Vi Đại Đế trừng to hai mắt, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện nét mặt kinh ngạc khó kìm nén.

Lúc này, cú đấm của An Lâm đã sượt qua mặt của ông ấy.

Ầm ầm! Ánh sáng vàng bùng nổ dữ dội, lực đạo của cú đấm khủng khiếp đập thẳng vào mặt của Tử Vi.

Cơ hội đè Tử Vi Đại Đế xuống đất để đánh một trận tơi bời đã tới rồi!

"Vân Âm Thái Hư Chưởng!" Một chưởng của Tử Vi Đại Đế đã tấn công về phía An Lâm.

Trong lúc này An Lâm đã xông về phía ông ấy, giơ ra cú đấm bao phủ bởi ánh sáng màu vàng.

Chấn động vô hình xuyên qua cơ thể của Tử Vi Đại Đế, làm cho ông ấy cảm thấy bản thân mình trong nháy mắt dường như đã mất đi thứ gì đó.

Ầm ầm! Tử Vi Đại Đế bị một cú đấm đập vào, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, lại phun ra một ngụm máu.

"Nguyệt Hoa Long Quyền!" An Lâm tức giận gầm lên một tiếng, trên nắm đấm phóng xuất ra lực Thái Âm, ảo ảnh đầu rồng màu trắng hiện ra, giáng mạnh vào mặt của Tử Vi Đại Đế.

Năng lượng Thái Âm bùng nổ, làm cho toàn bộ không gian của tầng thứ chín mươi chín đông đặc lại thành một khối lĩnh vực màu trắng, toàn thân Tử Vi Đại Đế thì trở nên đông cứng đến tột cùng.

"Cực Dương Chuyển Sinh Kiếm!" Hai tay An Lâm vỗ một cái, một thanh trường kiếm màu vàng ngưng tụ trên hư không, sóng khí nóng rực vỗ mạnh vào toàn bộ hư không.

Trường kiếm màu vàng kêu lên vù vù một tiếng, mang theo nhiệt độ cực kỳ khủng khiếp đâm vào ngực của Tử Vi Đại Đế.

"Vạn Ma Cực Ý Chưởng!"

"Thanh Long Gào Thét!"

"Lưu Tinh Phá Lôi Chỉ!"

Từng đòn tấn công khủng khiếp liên tiếp tung ra, không ngừng giáng xuống Tử Vi Đại Đế đang ngã trên mặt đất.

"Đó chính là đế vương của Thiên Đình đấy! An Lâm thật sự quá xuất sắc! Thật sự là có bản lĩnh mà!!"

"Còn có sức mạnh của thuật pháp hấp thụ nữa. Cậu nhìn thấy không, An Lâm lại có thể dùng thuật pháp của Tử Vi Đại Đế!"

"Hình như là dùng loại thuật pháp niêm phong gì đó với Tử Vi Đại Đế? Tử Vi Đại Đế hình như hoàn toàn không rảnh tay."

"Tôi cảm giác mình đang nằm mơ, bạn học An Lâm thật sự đè Tử Vi Đại Đế xuống đất đánh tơi bời à?"

Hồi lâu sau mới có một sinh viên thì thào mở miệng: "Đó có phải là Tử Vi Đại Đế cao cao tại thượng không... bị đánh tơi bời như thế à? Tôi nhìn thấy ông ấy đã bị đánh đến chảy cả máu mũi rồi đấy..."

Rõ ràng An Lâm đang trong tình thế hoàn toàn không thuận lợi lại có thể phản công, đè Tử Vi Đại Đế xuống đất và điên cuồng đánh đập. Cảnh tượng này cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng hoàn toàn khó chấp nhận!

Trước kia hắn chính là người đã từng chịu khổ dưới sự chà đạp của Tử Vi Đại Đế! Bây giờ cơ hội báo thù đã đến, làm sao có thể nương tay được?

Nếu thật sự muốn hỏi cảm giác, hắn chỉ có thể trả lời... rất sảng khoái!

Đúng vậy, vô cùng sảng khoái!

An Lâm dùng thuật pháp của Tử Vi Đại Đế để tấn công Tử Vi Đại Đế, chiêu thức không hề đao to búa lớn gì, nhưng rất mang tính chất giày vò.

Tử Vi Đại Đế hiểu được rồi, chiêu thức của ông ấy đều đã bị An Lâm cướp đoạt...

Bây giờ ông ấy ngoại trừ một tấm thân tương đối khỏe mạnh ra thì không còn thứ gì khác nữa.

Bên ngoài tháp Tiên Linh, Bạch Chung đứng trong hư không nhìn cảnh tượng hoang đường trước mặt này đến đờ đẫn cả người.

Hơn mười ngàn sinh viên và thầy cô cũng ngơ ngẩn nhìn những hình ảnh trước mặt, nghe từng câu nói chế giễu của An Lâm, cảm thấy như bản thân đang sống trong mơ, hiện trường im ắng đến nỗi tiếng một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tình thế đảo ngược thật sự quá sức kinh khủng.

Nhưng An Lâm thì không như thế...

Đánh tơi bời chân thần Hợp Đạo là trải nghiệm như thế nào? Đa số người bình thường làm gì có cơ hội đó, có người có thể sẽ bị dọa đến tè ra quần, cho dù Tử Vi Đại Đế để người đó ra tay thì hắn cũng không dám ra tay.

An Lâm vừa sử dụng thuật pháp liên tiếp công kích, vừa buông lời châm chọc, càng đánh càng hưng phấn!

"Cảm giác bị người ta đè xuống đánh một trận thế nào? Hả?"

"Trước kia không phải ông đánh tôi đánh rất sảng khoái sao? Lại đây đi! Tại sao bây giờ không vênh váo nữa?"

Mà Tử Vi Đại Đế lại không hề có sức chống đỡ lại, chỉ có thể không ngừng chịu đựng những đòn tấn công liên tiếp không dừng kia của An Lâm, giống hệt như lúc ông ta chèn ép An Lâm vào tường đánh liên tiếp vậy.

"Cảnh tượng này tôi có thể ghi khắc cả đời, An Lâm đánh Tử Vi Đại Đế tơi bời, ha ha..."

"Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, đây chính là An thần của chúng ta! Là người cừ khôi, muốn nhập hội thì nhanh chóng qua đây ghi danh nào!!"...

Cảnh tượng trên màn hình gợn nước này thật sự quá chấn động.

Các sinh viên sôi nổi thảo luận với nhau, dường như muốn thông qua phương thức nói chuyện để giải tỏa ra nỗi lòng khó kiềm chế của họ.

Ngay cả đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành cũng không nhịn được há hốc mồm kinh ngạc, An Lâm lại một lần nữa đổi mới nhận thức của họ đối với sức mạnh.

"Trời ạ, đây là chuyện mà nằm mơ tôi cũng không dám tưởng tượng đến, bạn học An Lâm lại có thể làm được!" Đường Tây Môn thì thào mở miệng, vẻ khiếp sợ trên mặt khó có thể che giấu.

Hiên Viên Thành mỉm cười nói: "Bây giờ tôi đã hiểu rồi, chỉ cần cố gắng thì nhất định có thể làm được!"

Ở một nơi nào đó trong hư không.

Thiên Đế cũng nhìn đến trợn mắt há mồm, ông ấy chưa từng nghĩ đến chuyện người như Tử Vi Đại Đế lại bị đè xuống đất đánh tơi bời như thế.

Lịch sử đen tối, đây tuyệt đối là lịch sử đen tối.

Ông ấy yên lặng lấy ra một quả cầu thủy tinh, ghi chép cảnh tượng cực kỳ mang tính lịch sử này lại.

Màn quan sát bí mật này có lời rồi, đã vậy còn là lời to!
Bạn cần đăng nhập để bình luận