Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 619: Đây là một tiêu đề giả

An Lâm toàn thân rã rời về đến căn gác xép nhỏ.

Ngay cả nhiệm vụ của hệ thống hắn cũng không kịp xem, nhưng hắn biết chắc chắn bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu không lúc nãy ở tầng chín mươi chín của tháp Tiên Linh, hắn đã rơi vào trạng thái lõa thể chạy khắp nơi rồi.

Chạy khắp nơi trong trạng thái lõa lồ trước sự chứng kiến của hơn mười ngàn giáo viên và sinh viên... Cảnh tượng đó chỉ cần nghĩ tới đã cảm thấy dựng cả tóc gáy.

Cũng còn may hắn đã thành công đè Tử Vi Đại Đế xuống và đánh một trận tơi bời.

Vừa mở cửa hắn đã nhìn thấy một con chó khổng lồ lông trắng bổ tới: "Anh An! Nghe nói anh đã đánh Tử Vi Đại Đế một trận tơi bời, quá xuất sắc, gâu!"

An Lâm cười xoa đầu con chó, nét mặt điềm đạm nói: "Đều là những chuyện nhỏ thôi, đừng kinh ngạc quá."

"Hí..." Tiêu Trạch và Tiểu Lang nghe xong đều hít vào một ngụm khí lạnh, đánh tơi bời chân thần Hợp Đạo trong truyền thuyết, lại còn thể hiện như là không có chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Đúng là quá xuất sắc!

Chỉ có Đại Bạch đã quen với thói khoe mẽ của An Lâm, rất tự nhiên kêu lên: "Bất luận thế nào, đây cũng là chuyện đáng để ăn mừng, hôm nay chúng ta ăn lẩu đẳng cấp của Chảo đế bằng đi! Gâu!"

Bên trong căn gác xép lại vang lên một tràng hoan hô nhiệt liệt.

"Chủ nhân, tôi hết mực trung thành, tận tâm như thế..."

Cũng chính là bởi vì mấy ngày này, Đề Na gặp rắc rối với chuyện ăn uống, đến nỗi bị Tiểu Hồng lôi kéo nhập bọn và lựa chọn ăn năng lượng mặt trời!

Hắn đặt Tuyết Trảm Thiên mềm mại lên đầu giường, sau đó nằm xuống, gối đầu lên người của Tuyết Trảm Thiên. Bộ lông trắng vừa mềm mại lại vừa ấm áp mang đến cho hắn một cảm giác hết sức đặc biệt, ngủ một giấc vô cùng thoải mái!

Một đám thú sủng nhốn nháo mở miệng phụ họa, tỏ thái độ nhất định phải mở lò lên, sử dụng Chảo đế bằng để chúc mừng!

Tuyết Trảm Thiên dùng đôi cánh tinh xảo vỗ vào hai má An Lâm, vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn.

Tiêu Trạch, Tiểu Lang, Tiểu Sửu, Tiểu Thiên, ngay cả Tiểu Hồng đang quang hợp ngoài cửa sổ và Đề Na, hai mắt đều sáng lên.

"Ừ, yên tâm, cơm tối sẽ cho cậu thêm một chén canh."

Mấy ngày nay không có An Lâm, điều chúng lo lắng nhất chính là ăn cái gì cũng đều giống như ăn phân, hoàn toàn không còn ham muốn được ăn.

Thì ra đây mới chính là trọng điểm mà Đại Bạch muốn nói đến!

Còn chưa tới giờ cơm nên An Lâm ôm lấy Tuyết Trảm Thiên đi về phòng ngủ.

Trước khi ngủ hắn lại sực nhớ ra một chuyện, lập tức mở hệ thống ra trong đầu.

An Lâm trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý đề nghị của Đại Bạch.

Quả nhiên, trên đó hiển thị nhiệm vụ đặc thù đã hoàn thành, có thể nhận được phần thưởng.

"Oh yeah! Chủ nhân thật tuyệt vời!"

"Được rồi, đừng phá nữa, để tôi nghỉ ngơi một chút." An Lâm trải qua nhiều trận đại chiến như thế, thật sự vô cùng mỏi mệt, cơ bản đã mệt đến mức chỉ cần ngã đầu là có chìm vào giấc ngủ rồi.

Hắn xoa xoa tay, yên lặng nguyện cầu được một vị Bạch tiền bối nào đó ban phúc.

Làn này hi vọng có thể được thứ tốt hơn một chút...

Mẹ kiếp!

Trong lòng hắn thầm trách móc, ngay cả tên cũng không nhìn thấy, chơi cái vòng xoay này còn ý nghĩa mẹ gì nữa, còn không trực tiếp đưa kết quả rút thưởng ra luôn đi.

Thuật pháp Muốn Bạn Đi Ngoài: Thuật pháp tấn công một chiều đối với các loại sinh vật. Những đối tượng bị thuật pháp tấn công trúng sẽ có cảm giác muốn đi đại tiện cực kỳ mãnh liệt, thậm chí khi sinh vật mục tiêu có cảnh giới quá yếu có thể dẫn đến cái chết, cảnh giới tương đối mạnh có thể có được năng lực phản kháng nhất định đối với người thi triển thuật pháp.

An Lâm bắt đầu lựa chọn phần thưởng, sau đó thì một vòng quay thuật pháp đặc thù bắt đầu xuất hiện. Các thuật pháp hiện ra chi chít dày đặc trên đó, tất cả đều phủ một lớp sương trắng, nhìn không thấy rõ tên.

Thuật pháp này không chỉ vô dụng mà còn ghê tởm, Muốn Bạn Khóc còn có thể tìm Đại Bạch để thử nghiệm hỏa lực. Thuật phải Muốn Bạn Đi Ngoài này tìm ai để thử đây? Bây giờ trường học ngay cả một nhân vật phản diện cũng không có!

An Lâm suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, lại là loại thuật pháp linh tinh nhảm nhí này, có nó thì có tác dụng gì?!

Chú ý: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, vô hiệu đối với đối tượng đang trong thời kỳ Hợp Đạo.

Thuật pháp mà lần trước hắn được nhận là thuật pháp Muốn Bạn Khóc, đã vậy còn không thể sử dụng đối với những người thuộc cảnh giới Hợp Đạo. Điều này khiến cho An Lâm chỉ có thể dùng nó để ức hiếp loại sinh vật nhỏ bé như Quý Vĩnh Phương mà thôi.

Hắn nhìn công pháp trước mặt, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt khó tin.

"Vèo!"

Hệ thống thuật pháp hóa thành một luồng ánh sáng chuyển động màu trắng, dung nhập vào cơ thể An Lâm.

An Lâm bắt đầu quay thưởng, vòng quay lớn bắt đầu chuyển động.

Ngay tại ô mà cây kim chỉ vào, mây mù từ từ tản ra, lộ ra tên của công pháp.

Vòng quay lớn di chuyển càng ngày càng chậm, sau cùng dừng lại.

Dừng!

Hơn nửa Muốn Bạn Đi Ngoài thật sự có thể làm người ta đi ngoài đến chết à?

Trong đầu An Lâm chợt lóe lên một ý niệm, có chút chộn rộn. Tuy rằng thuật pháp này không hữu dụng, nhưng lại có thể dùng để chơi!

Hắn có thể khiến rất nhiều động vật nhỏ đi ngoài, từ đó gia tăng thêm kiến thức.

Ví dụ như, mọi người có từng thấy qua rắn đi đại tiện chưa?

Gặp qua hổ đi ngoài chưa?

Hay là nhìn thấy rồng đi đại tiện chẳng hạn?

Hoặc thấy phượng hoàng đi đại tiện?

Còn nữa, còn có quái vật đầu lâu có thể đi ngoài không?

Đúng vậy! Hắn có thể nhìn thấy được các loại trạng thái của động vật mà trước giờ hắn chưa từng thấy qua, ngẫm lại cũng có chút kích động...

Hứa Tiểu Lan che miệng cười, đôi mắt đẹp như ánh trăng lưỡi liềm: "Vậy thì em cũng xem như là nhờ vào phúc của đám người Đại Bạch, mới có cơ hội ăn chầu lẩu này rồi."

"Nhìn thấy chưa?" An Lâm bất đắc dĩ nhún vai nói.

"Chủ nhân, tôi chỉ còn lại hai sở thích là quang hợp và ăn cơm nấu bằng Chảo đế bằng này thôi, cậu cũng không thể đáp ứng cho tôi sao!" Tiểu Hồng thân là chị cả, lúc này cũng nũng nịu mở miệng nói.

"Anh Bạch nói rất có lý, lời nói chí lý!" Tuyết Trảm Thiên cao hứng phụ họa thêm.

Đại Bạch dùng móng vuốt vỗ bàn nói: "Không bao ăn bao ở sao có thể nuôi dưỡng lòng trung thành của chúng tôi được chứ? Gâu!"

An Lâm chau mày, trên mặt vẫn còn dấu móng vuốt của Đại Bạch: "Còn không phải là do đám thú sủng này đòi sao. Có cảm giác anh không phải là chủ nhân của chúng nó mà là người hầu chuyên phụ trách nấu cơm cho chúng ăn vậy."

"Anh An! Thức dậy đi! Gâu!"

"Mau thức dậy đi, giờ cơm đến rồi, gâu!"

Đại Bạch giơ vuốt chó lên đánh vào hai bên trái phải trên mặt An Lâm, cuối cùng cũng đã đánh thức được An Lâm.

An Lâm từ từ mở hai mắt ra, lườm Đại Bạch một cái.

Nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là đã tỉnh hẳn, nếu không thì đã trực tiếp giáng một đòn Hám Sơn Quyền, đánh cho Đại Bạch một trận đến nỗi mẹ nó cũng không nhận ra nó rồi.

Tiếp theo sau đó là bữa cơm đoàn tụ gia đình. Gia đình này chính là chỉ đại gia đình của đám thú sủng.

An Lâm nhân tiện cũng mời cô hàng xóm Hứa Tiểu Lan sang.

Hứa Tiểu Lan mặc một chiếc đạo bào màu lam nhạt, vòng eo thon thả được buộc chặt bởi chiếc thắt lưng màu trắng, mái tóc mượt mà đen óng được buộc lên gọn gàng, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, đôi mắt sáng ngời lay động lòng người, bề ngoài vô cùng có khí chất.

"An Lâm, vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, sao lại gấp gáp tổ chức tiệc chúc mừng như vậy?" Giọng nói của cô ấy êm tai như tiếng chim hoàng oanh hót, nở một nụ cười rồi mở miệng nói.

Kết quả người con gái kia phát cáu đến không nói lý lẽ, một bạt tai còn không đủ, liền giáng cho hắn một tràng liên hoàn tán.

An Lâm mơ thấy mình chọc giận Hứa Tiểu Lan, bị giáng một bạt tai đau chói trời.

Giữa đêm, sao sáng xuất hiện dày đặc trên bầu trời.

Có khi chỉ đơn giản là một giấc mộng đẹp, có khi là mộng đạo cảnh phản ứng tâm đạo của chính mình, còn có thể là giấc mộng tâm ma, cũng có một số giấc mơ xuất sắc hơn, thậm chí có thể mơ thấy các loại điềm báo trong tương lai.

Tu sĩ sẽ nằm mơ sao? Đáp án là có, hơn nữa giấc mơ của tu sĩ còn đặc biệt rõ ràng.

An Lâm suy nghĩ viễn vông một lát rồi chìm vào giấc ngủ, hình như còn nằm mơ một giấc mộng đẹp.

An Lâm cười ha ha: "Không, chỉ cần em muốn ăn, ngày nào anh cũng có thể nấu cho em ăn!"

Nói xong, hắn liền đưa tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Tiểu Lan.

Hai mắt Hứa Tiểu Lan sáng như nước mùa thu, lay động lòng người, gương mặt tươi tắn hiện lên một vầng ửng đỏ, có chút bối rối nghiêng đầu về một hướng khác, nhẹ nhàng nói: "Ăn lẩu thì lo ăn lẩu đi, động tay động chân làm gì vậy?"

"Không phải, canh còn chưa sôi mà..." An Lâm hớn hở mở miệng nói.

Tiểu Sửu yên lặng sử dụng viêm lực để tiếp thêm lửa.

Đại Bạch cũng không nói gì, lấy thức ăn cho chó mà mình tự làm ra ăn, còn phân phát mấy viên cho mấy con thú sủng còn lại.

Ừ, chỉ sợ bữa tiệc lẩu còn chưa bắt đầu, chúng nó đã ăn thức ăn cho chó đến no luôn rồi...

Nổi lẩu sôi sùng sục, mùi hương cực kỳ mê hoặc lòng người bay phấp phới khắp căn phòng.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Tiêu Trạch và một đám thú sủng vui vẻ rộn ràng ăn lẩu.

Đây là một ngày bình yên mà hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận