Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 622: Vạn vật đều có linh hồn, linh hồn tạo nên vạn vật

Đề Na bị tiếng hét kia làm cho sợ hãi đến mức thân thể mảnh mai co rút lại, cọ cọ vào cổ của An Lâm, giựt tóc của An Lâm, có chút run sợ nhìn người đàn ông to béo trước mặt.

Doãn Hỉ đến lúc này mới chợt nhận ra mình đang thất lễ, có chút ngượng ngùng cười cười.

Sau đó, hắn nhìn về phía An Lâm, vẻ mặt hâm mộ nói: "Cậu được đó, An Lâm, tinh linh xinh đẹp như vậy... là thế nào đây?"

An Lâm tươi cười ôn hòa, mở miệng giới thiệu: "Cô ấy tên là Đề Na, là thú sủng của tôi. Anh ta là Doãn Hỉ, là thầy luyện đơn hàng đầu của cung Đâu Suất, đồng thời cũng là thầy luyện đơn số một của Thiên Đình!"

Khóe miệng Doãn Hỉ run rẩy một trận: "Thú... thú sủng? An Lâm cậu là vận cứt chó gì vậy, vậy mà lại có một tinh linh xinh đẹp như vậy nguyện ý đi theo cậu?!"

An Lâm: "..."

Đôi mắt của Đề Na trừng to: "An Lâm Cự Nhân, hắn béo như vậy mà cũng có thể luyện đan? Chẳng lẽ nói dáng người càng giống viên đan dược thì kỹ thuật luyện đan lại càng cao siêu sao?!"

Doãn Hỉ: "..."

"Không phải tôi, là Đề Na muốn ăn." An Lâm mở miệng nói.

Hai tay của Doãn Hỉ chuyển động rất nhanh, điều khiển ngọn lửa thần màu trắng, trên hư không là những dược liệu cực kỳ quý giá đang chuyển động. Thân thể tròn trịa của hắn không ngừng di chuyển, trông giống như đang nhảy múa, ngọn lửa thần cũng bay nhảy theo.

"Được rồi, chúng ta nói đến vấn đề chính đi." An Lâm cười cười, đưa ra phiếu luyện chế tiên đan ngũ phẩm, "Luyện chế một viên tiên đan lực sinh mệnh đậm đặc thuộc tính mộc, ngũ phẩm nhé!"

Hắn phải luyện chế tiên đan ngũ phẩm, Thanh Đế Tiên Hoa đơn từ chín loại tiên hoa khác nhau để lấy ra những tinh hoa của chúng, cuối cùng phối trộn với Thanh Đế Tiên Đằng rồi ngưng luyện mà thành, có công hiệu làm người đã chết sống lại, đan dược này ẩn chứa lực sinh mệnh cực kỳ đậm đặc.

Doãn Hỉ thấy thế đành xoa nhẹ ấn đường: "Được rồi, hai người thắng rồi... Hiếm khi được cậu nói đỡ cho một câu, Đề Na của cậu liền giúp cậu phản kích, tình cảm tốt như vậy, tôi còn có thể nói gì chứ."

Trên hư không, một viên tiên đan màu trắng với luồng tiên khí bao phủ tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện.

"Tiểu Na, đừng nói bậy, dáng người của Doãn Hỉ đại ca rất chuẩn." An Lâm tỏ vẻ trách cứ mở miệng nói.

Đề Na nhìn đến ngây người, điệu nhảy trông thật ngứa mắt, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được một người mập mạp mà vẫn linh hoạt thế này!

Đề Na cười hi hi: "Chẳng qua là nói lời thật lòng thôi!"

"Ồ ..." Đề Na bĩu cái miệng nhỏ nhắn, khôn khéo mà im lặng trở lại.

Doãn Hỉ nghe vậy trên mặt có chút thất vọng, nhưng vẫn bắt đầu việc chế luyện tiên đan.

"Thật xinh đẹp..."

Doãn Hỉ hai mắt sáng rỡ: "Cậu lại muốn biểu diễn thuật ăn tiên đan ư?"

An Lâm và Đề Na đều ngơ ngác ngắm nhìn viên tiên đan, không hẹn mà cùng mở miệng nói.

Rất nhanh chóng đã đến thời khắc ngưng đơn.

Khí tức của sinh mệnh cuồn cuộn khếch tán ra, vô số ảo ảnh của tiên hoa nở rộ xung quanh đan dược, trong khoảnh khắc đó đã làm tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần của Thanh Đế Tiên Hoa đơn.

An Lâm gật đầu nói: "Mau ăn đi!"

Trong căn gác xép nhỏ.

An Lâm chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng một trận, ý thức liền một lần nữa xuất hiện bên trong thế giới của Đề Na.

An Lâm đưa phiếu luyện tiên đan cho Doãn Hỉ, xem như đây là thù lao cho viên tiên đan này, sau đó vội vàng xin từ biệt.

Bốn phía tất cả đều cực kỳ yên lặng, nhưng đỉnh tòa tháp màu đen ở trung tâm thành Kỵ Lâu lại tỏa ra những luồng ánh sáng với sức xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, đồng thời chín quả cầu ánh sáng bắt đầu xoay chuyển vòng quanh tòa tháp giống như các hành tinh di chuyển.

Doãn Hỉ gương mặt đầy khí sắc, thời điểm luyện thành tiên đan chính là thời điểm hắn có được cảm giác thành tựu nhất.

Hơi thở của sinh mệnh, từ không thành có, giống như hai phần của Thái Cực dung hợp hài hòa, âm dương tương hỗ, sống chết luân phiên.

Thẳng lên không trung vô tận, xa xôi vô hạn.

Một trận dao động vô hình bắt đầu từ đỉnh tháp khuếch tán ra khắp đất trời.

Cảnh tượng mà hắn muốn chứng kiến nhất đang chuẩn bị diễn ra.

Hắn chuyển động cơ thể có chút yếu đuối của mình, mở miệng nói: "Được rồi."

"Được, vậy tôi ăn tiên đan đây, chuẩn bị sáng tạo ra sinh mệnh nhé." Đề Na cười hì hì mở miệng nói.

An Lâm sử dụng thật cưỡi mây bay lên trên không trung, cảm nhận sự biến hóa từ bốn phía.

Hai tay Đề Na cầm viên tiên đan thật to, cười nói: "Lúc trước tôi ăn tiên đan, viên tiên đan kia còn muốn to hơn cái đầu của tôi, tôi còn phải ôm lấy mà từ từ gặm nhắm, bây giờ ăn vào hẳn là sẽ nhanh hơn rất nhiều đấy."

Đề Na lần nữa dùng bàn tay ấn lên trán của An Lâm, lực lượng triệu hoán mạnh mẽ cuốn đến.

Dù sao hắn cũng cảm thấy rằng tận mắt chứng kiến sinh mệnh được sáng tạo và sinh ra chính là cơ hội lớn mà hắn khó tưởng tượng ra.

"Ừm, đúng rồi, trước khi tạo nên sinh mệnh, trước hết để tôi vào bên trong thế giới của cô đi." Hắn suy nghĩ một chút, nói thêm vào.

Bên trong khoảng đất trời tĩnh mịch vô biên vô hạn, từng đợt từng đợt sinh khí bắt đầu lặng lẽ sinh ra trong vô tận, đất trời đều bắt đầu chấn động. Đây là sự biến hóa làm nghiêng trời lệch đất, vô số quy tắc bắt đầu được xây dựng lên.

Trong khoảnh khắc An Lâm ở nơi này, hắn cảm giác được cả người nhẹ nhàng, giống như sinh mệnh được thăng hoa, linh hồn được thanh lọc.

Giờ khắc này, hắn mới chính thức cảm nhận được chính mình là một sinh mệnh. Đúng vậy, trước đây Đề Na chỉ là tặng cho hắn một thể xác, chứ không phải là một sinh mệnh đầy đủ. Nhưng hiện tại đất trời đã xuất hiện sự sống, thân thể của hắn rốt cục cũng đã tràn đầy sức sống.

Khoảng đất trời này hoàn toàn thay đổi, giống như được khai thiên lập địa từ bên trong khoảng không hỗn độn, giống như ánh sáng đầu tiên được sinh ra trong màn đêm thăm thẳm, từ tĩnh mịch vô tận hình thành nên sự sống, đây là sự sáng tạo cực kỳ vĩ đại!

Ánh mặt trời ấm áp ôn hòa, gió thoảng mang theo hơi thở của sự sống.

Thảm thực vật nhỏ bé bắt đầu sinh sôi trên mặt đất.

Sau đó, một lực lượng nào đó thúc giục xuống, sự sống bắt đầu đổi mới nhanh hơn, vô số vi sinh vật xuất hiện, cỏ xanh trên mặt đất sinh trưởng, cây mai khô héo bắt đầu đâm chồi nảy lộc, một đóa hoa dại khẽ lay động trong gió.

"Chủ nhân, bây giờ cấp bậc của sinh vật vẫn còn tương đối đơn giản, tôi phải tăng tốc để thời gian trôi qua nhanh hơn." Đề Na mở miệng, âm thanh vang lên.

An Lâm vừa nghe, cả người cũng trở nên ngẩn ngơ.

Phong cảnh trước mắt biến ảo, hai mắt tối sầm rồi sáng ngời, hắn lại lần nữa xuất hiện ở gian phòng của căn gác nhỏ.

"Đi thôi, Tiểu Na, cô hãy truyền tống tôi ra ngoài đi." An Lâm xoa xoa ấn đường, mở miệng nói.

Hắn cảm nhận được chính mình cũng đã mệt mỏi, sự tập trung tinh thần cao độ để quan sát này cực kỳ hao phí sức lực.

An Lâm cảm thấy mình chưa từng nhìn thấy qua giống thỏ này, nơi này thật sự rất thú vị, là một thế giới vô cùng đặc biệt ...

Hắn nhìn vào dãy núi phía trước, có một con thỏ cao lớn hơn con người đang nhe ra hàm răng nanh dày đặc và sắc nhọn, mạnh mẽ nhào đến cắn con chó sói một nhát, trực tiếp cắn đứt cổ của con sói, sau đó không ngừng ngấu nghiến.

An Lâm lúc này mới định thần lại từ trong sự kỳ diệu to lớn của sinh mệnh, sự hài hòa tuyệt đối của sinh mệnh.

An Lâm bay đến vùng đất bên ngoài thành Kỵ Lâu, nơi này ban đầu chỉ là một vùng thảo nguyên với thảm thực vật thấp bé.

Nhưng dần dần, theo hệ sinh thái không ngừng phát triển, sinh vật nơi này đã sinh sôi nảy nở, sinh trưởng, biến dị, tiến hóa, sự đa dạng của sinh vật bắt đầu chậm rãi tăng lên.

Địa chất sinh thái cũng bắt đầu biến đổi, nơi này đã không chỉ có thảo nguyên, mà cũng đã bắt đầu xuất hiện sa mạc, rừng rậm, ao hồ, sông suối, có núi non trùng trùng điệp điệp, có thung lũng, khe núi sâu.

Côn trùng, các loài động vật có vú, các loài cá nguyên thủy, cùng với các loài chim bay cũng bắt đầu xuất hiện.

Mọi thứ ở nơi này đều là kỳ tích của tạo vật.

An Lâm bay lượn trên vùng đại lục này, thần thức tự nhiên được mở rộng, cảm ngộ được sự kỳ công của sự sống.

Hắn cảm nhận được sự linh động của vạn vật, cũng cảm nhận được sự kì diệu của việc dung dưỡng nên vạn vật.

Theo sự xuất hiện ngày càng nhiều của sinh vật, Đề Na càng thêm cố gắng hết sức để tăng tốc thời gian.

"Này ... An Lâm Cự Nhân, bây giờ anh hãy ra khỏi nơi này đi, sức mạnh của tiên đan tôi đã dùng hết rồi, sức mạnh của tôi cũng đã cạn kiệt, trước mắt hãy để cho thế giới này tự phát triển một khoảng thời gian." Âm thanh của Đề Na bỗng nhiên truyền đến.

Tất cả đều phát triển cực kỳ nhanh chóng, giống như một hình ảnh với tần số được gia tốc thêm mấy chục ngàn lần, thậm chí hàng triệu lần.

Nhìn thấy An Lâm gật đầu, sinh vật khô khốc xung quanh cùng với sinh mệnh bắt đầu tăng trưởng nhanh chóng.

"Không đâu, không đâu. Bây giờ tôi can thiệp vào thời gian, chỉ là nhằm vào mục đích phát triển sinh linh của thế giới này mà thôi." Đề Na kiên nhẫn trả lời.

Má nó, nếu vào đây để xem trò vui, ngược lại chính mình không hiểu tại sao lại chết già ở đây, vậy thì thật hài hước!

"Điều này đối với tôi không có ảnh hưởng gì chứ?" An Lâm sợ chính mình cũng theo đó mà bị giảm tuổi thọ.

Ngay cả thời gian cũng có thể can thiệp vào sao? Ở đại lục Thái Sơ, ngay cả đại năng đã hợp đạo cũng khó có thể làm được chuyện này!

Trăng sáng sao tỏ, bây giờ đã là đêm khuya.

Lại một ngày lặng lẽ trôi qua, nhưng lại là một ngày cúp học ...

Không đúng, cũng có thể là đã vài ngày, dù sao hắn cũng không biết buổi tối của hiện tại có phải là buổi tối cái ngày mà hắn đã tiến vào thế giới của Đề Na hay không.

Ừm ... Mặc kệ, đi ngủ trước đã.

An Lâm buồn ngủ gần chết, ngã đầu xuống liền ngủ thật say.

Đề Na càng mệt mỏi hơn, thân hình xinh xắn lanh lợi co co lại, bàn tay trắng trẽo nhỏ bé còn đặt ở trên tóc của An Lâm, đôi cánh vàng giống như ánh đèn, vụt tắt tối sầm lại, cứ như vậy chìm sâu vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận