Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 628: Loài người mới sinh

An Lâm trở lại phòng ngủ, thấy Đề Na đang ngủ say.

Hắn do dự một chút, vẫn kìm chế tâm trạng hưng phấn, quyết định để Đề Na nghỉ ngơi trước một chút.

Dù sao hắn tiến vào thế giới trong gương cũng không cần tiêu hao lực lượng, nhưng Đề Na vẫn phải sử dụng khả năng tăng tốc thời gian với thế giới kia, tốn không ít lực lượng, sẽ mang đến cảm giác rất mệt mỏi.

Cũng không biết qua bao lâu, Đề Na dần dần hé đôi mắt như hai viên ngọc của mình ra.

"Ấy? Người khổng lồ An Lâm, anh về rồi? Sao không đánh thức tôi chứ?" Cô uể oải mở miệng, giống như vẫn chưa tỉnh hoàn toàn.

"Tôi vừa mới về cô đã dậy rồi." An Lâm cười giải thích, sau đó hắn đưa tiên đan cho Đề Na: "Đây là tiên đan đồng thời ẩn chứa thuộc tính mộc và lực thần hồn, cô cầm lấy đi."

Đề Na nhận lấy tiên đan, vô cùng vui vẻ mở miệng nói: "Người khổng lồ An Lâm, chúng ta bắt đầu tạo người đi!"

An Lâm kích động gật đầu, hắn đợi thời khắc này đã rất lâu rồi!

Đúng vậy, tính sáng tạo của loài người rất mạnh, so với chín tộc lớn thì càng giỏi mượn ngoại lực hơn.

Cũng chính vì vậy mà kế hoạch tạo người của Đề Na vẫn phải lùi lại, phải đợi đến trình độ linh vận của thế giới phát triển dồi dào mới tiến hành xây dựng loài người.

Chín tộc lớn cho dù là có tuổi thọ tiên thiên, sức mạnh, thiên phú, thần thông hay là sức mạnh huyết thống đều vượt qua loài người. Nhưng điều này cũng không đại diện loài người yếu hơn bọn chúng.

Những chủng tộc khác không phải là chưa từng bỏ sức ra luyện vũ khí với khoa học kỹ thuật, thế nhưng đứng ở đỉnh cấp văn minh của luyện vũ khí và khoa học kỹ thuật thì vẫn là loài người. Chỉ cần so sánh cùng cảnh giới thì phát minh sáng tạo của loài người luôn mạnh hơn so với chủng tộc khác.

Nhân tộc và chính tộc kia đều là sinh vật trí tuệ đẳng cấp cao.

Bọn họ đi tới thành Kỵ Lâu, đến bên cạnh tòa tháp cao màu đen kia.

An Lâm tiến vào thế giới của Đề Na, cùng nhau đi vào, còn Đề Na biến thành loài người lớn nhỏ.

Trong lòng hắn, có cũng đồng ý là loài người có thông minh hơn một chút so với chín chủng tộc lớn trí tuệ cao.

Thế nhưng thật ra lại không giống nhau.

Lúc này trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Đề Na cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Cho dù là đồ vật tu đạo nhiều vô số kể hay là khoa học chế tạo đồ vật trong vũ trụ vô tận, loài người có thể đạt được đến bước mạnh mẽ hơn so với những chủng tộc khác, đây là kinh nghiệm được tổng kết từ đại lục Thái Sơ.

"Giống như chín nhóm ánh sáng lớn, tôi cũng cần một khuôn mẫu cho tinh hoa sinh mệnh của loài người, như vậy càng có thể bảo đảm xác suất thành công..." Đề Na nói rồi lại đưa mắt nhìn về phía An Lâm: "Có thể lấy một giọt máu của anh không?"

Loài người có một ưu điểm vượt lên chín tộc lớn, đó chính là phát minh và sáng tạo.

Khóe miệng An Lâm khẽ nhếch lên, có chút bất an nói: "Dùng tính mạng của tôi làm khuôn mẫu? Không phải là nhân bản đấy chứ? Cho dù không phải nhân bản thì dùng tính mạng tinh túy của tôi chắc không có dòng máu của tôi chứ... Sau đó, tôi sẽ có cả một thế giới con cháu loài người?"

Khả năng này cũng là cảm giác bản năng làm chủ thế giới, từ sâu thẳm trong lòng cô cảm thấy bây giờ mới là thời cơ tốt nhất để sáng tạo Nhân tộc.

Đề Na đã uống viên tiên đan kia, tuy An Lâm không nhìn ra sự thay đổi của cô, nhưng Đề Na bên ngoài thế giới kia, lực sinh mệnh đang dồi dào mạnh mẽ.

"Tôi vừa mới thử..." Khóe miệng nhỏ nhắn của Đề Na khẽ cong lên: "Người khổng lồ An Lâm, da của anh thật dày! Tôi dùng sức cắn cũng không cắn ra máu, thôi anh tự lấy đi..."

Ai ngờ Đề Na không làm gì, ngược lại tỏ vẻ ấm ức nhìn An Lâm.

Lúc này Đề Na đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, bắt đầu kết nối đại đạo trong trời đất.

Đề Na cười khúc khích: "Người khổng lồ An Lâm, không phải như anh nghĩ đâu! Tôi dùng tính mạng tinh túy của anh chỉ là để cảm nhận hình hài của loài người. Tạo người sau đó là dùng tài nguyên của thế giới này để tạo, không liên quan gì với anh!"

"Đi thôi!"

Hắn càng nghĩ càng không dám.

Điều An Lâm quan tâm lại không ở chỗ này, hắn chớp chớp hai mắt: "Vì sao không phải là một nghìn quả trứng?"

Ầm ầm! Hai quả trứng vừa xuất hiện, toàn bộ trời đất giống như lại xảy ra biến động lần nữa, ánh sáng cầu vồng bao trùm cả bầu trời, ẩn chứa khả năng và sự sống vô hạn.

Đầu ngón tay Đề Na chỉ một cái, hai luồng sáng rơi xuống một chỗ đất trống, tạo thành hai quả trứng lớn màu trắng.

"Được rồi, vậy cô ra ngoài lấy đi!" An Lâm có chút bất an gật đầu.

Nguyên khí trên cả thế giới bị khuấy động, vô số sinh linh đều căng thẳng bất an ngẩng đầu, không biết sắp xảy ra chuyện gì.

Linh vận của vạn vật hội tụ, ngưng tụ trên đầu ngón tay Đề Na.

Hơi thở của An Lâm dồn dập, nhìn đầu ngón tay Đề Na không chớp mắt. Hai luồng ánh sáng vô cùng thuần túy xuất hiện trên đầu ngón tay, ẩn chứa khả năng vô hạn, hy vọng vô hạn, làm cho hắn muốn đến gần gũi theo bản năng.

"Sao vậy?" An Lâm không hiểu nói.

An Lâm đi ra ngoài, lấy một giọt máu tươi từ người mình cho Đề Na, sau đó lại tiến vào thế giới của Đề Na.

Lúc này hắn mới ý thức được vóc dáng chiến thần của mình, không có sự cho phép của hắn, không ai có thể phá vỡ được phòng ngự của hắn.

An Lâm: "..."

Đề Na liếc nhìn An Lâm: "Lại không có toàn bộ tinh hoa sinh mệnh của đại năng Phản Hư chỉ dẫn, hai quả trứng đã đủ khiến tôi mệt rồi."

"Ồ..." An Lâm gật gật đầu, không kịp chờ đợi bay tới sờ sờ quả trứng khổng lồ cao tới nửa người.

Bề mặt láng mịn, mang theo cảm giác mềm mại dịu dàng.

Đề Na cũng bay tới, đôi mắt chuyển động, không biết suy nghĩ đến điều gì.

"Này, người khổng lồ An Lâm, anh nói xem tôi có cần biến hai con người này trở nên hoàn hảo chút không?" Đề Na đột nhiên mở miệng nói.

"Hoàn hảo bằng cách nào?" An Lâm nhíu mày.

"Phương diện trí tuệ, đương nhiên thần hồn là không thể điều chỉnh. Nhưng lại có thể điều chỉnh để bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn, sửa chữa gen của bọn họ, tránh mọi người bị ốm đau, triệt để kích thích tiềm năng của bọn họ. Chúng ta còn có thể trồng tri thức vô hạn vào bọn họ, để bọn họ sinh ra đã biết..." Đề Na càng nói càng kích động.

An Lâm rơi vào trầm mặc.

Để loài người cất bước cao như vậy?

Đây thật sự là chuyện tốt sao? Tuy nói sinh mệnh chính là một quá trình tiến hóa không ngừng, cất bước của sinh mạng càng cao thì theo đạo lý mà nói con đường phía sau sẽ càng dễ đi...

Nhưng chẳng biết tại sao An Lâm luôn cảm thấy có chút mâu thuẫn.

"Không đau không bệnh, cũng không phấn đấu tranh giành, tiến về phía trước không chút khó khăn, đạo tâm dũng cảm siêu thoát."

"Sinh ra đã biết thì không có ham muốn khám phá, đối với rất nhiều chuyện đều là theo lẽ tự nhiên, rất có thể sẽ mất đi sức sáng tạo, sức tưởng tượng... Chủng tộc khác thế nào không biết nhưng tôi nghĩ nếu như loài người quá hoàn hảo thì có lẽ đã không phải là loài người rồi." An Lâm nói ra cách nhìn của mình, nhưng không dùng giọng điệu ra lệnh để nói Đề Na nên làm thế nào.

Quyền quyết định sau cùng hắn vẫn để trong tay Đề Na.

Đề Na cũng suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng vẫn bỏ qua ý tưởng đó: "Bỏ đi, thuận theo tự nhiên thôi! Hai người kia là đại biểu của loài người sơ khai, nhận được sự chúc phúc của trời đất, tuy chịu sự hướng dẫn của tôi nhưng thực tế cũng là sinh ra theo vạn vật, tôi nhúng tay đúng là không ổn."

Thời gian lại bắt đầu tăng tốc lần nữa.

Hai quả trứng lớn màu trắng trải qua một khoảng thời gian phát triển, cuối cùng cũng nở.

An Lâm thấy hai đứa bé da trắng như tuyết, láng mịn, tóc đen, mắt đen, gương mặt trắng bóc, cực kỳ đáng yêu.

Một trai một gái, vừa ra đời đã có dáng dấp ba, bốn tuổi, trưng ra bộ mặt tò mò đánh giá thế giới này.

Toàn thân bọn chúng có đường nét cực kỳ hoàn mỹ, đồng thời vừa ra đời đã có thể đứng thẳng bước đi. Khí tức trong sáng ngây thơ khiến người ta thấy bọn chúng chính là bảo vật hoàn mỹ nhất.

An Lâm kinh ngạc: "Sao lại biến thành lớn như vậy? Ngay cả giai đoạn bú sữa cũng bị cắt giảm!"

"Người khổng lồ An Lâm, vì sao sự chú ý của anh luôn ngoài dự đoán của mọi người thế." Đề Na đập vào cái trán sáng bóng của mình, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói.

"Đi thôi, chúng ta đi bế mấy đứa trẻ!" An Lâm khẩn trương nói.

Đề Na cũng đang có ý này, ngưng lại sự tăng tốc thời gian, theo An Lâm bay về phía hai đứa bé loài người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận