Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 630: Đây là một tiểu thuyết vô cùng thuần khiết

Vẻ mặt kích động của An Lâm khiến Đề Na dừng tăng tốc thời gian.

Trực giác nói cho hắn biết, chuyện xảy ra tiếp theo không hề đơn giản.

Trong thư viện.

Phẩm hoa bảo giám của Đông Cung đồ?

Đây là thứ gì, chẳng lẽ lại là sách có liên quan đến việc đánh giá giống hoa và kỹ năng để chăm sóc cho hoa sao?

Adam hơi nghi ngờ mở sách ra, sau đó liền nhìn thấy hình ảnh một nam một nữ quấn quýt lấy nhau.

"Eva... Mau đến xem thử đây là cái gì?" Adam quá sợ hãi.

Eva nghe vậy thì khẽ bước tới, lúc đi tới mang theo một làn gió thơm.

Hai người đều nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Mỗi trang đều là những bức tranh khác nhau, một nam một nữ đang thực hiện các tư thế kỳ lạ. Adam và Eva càng xem thì mặt lại càng đỏ lên, bọn họ cảm thấy đôi nam nữ trong sách có chút giống đánh nhau, có điều... Sao đánh nhau mà vẻ mặt lại hưởng thụ như thế?

Chàng trai trong sách lộ ra một "cây sắt màu đen", nhắm vào chỗ hổng của cô gái, giống như sinh mạng được hòa hợp, lấy cái dư của người này để bù cho cái thiếu khuyết của người kia, âm dương bù nhau cùng hòa quyện...

Sau đó là trang thứ năm, trang thứ sáu...

Trang thứ hai, chàng trai đang dùng tay xoa bóp lấy hai quả tuyết trắng trước mặt cô gái, sắc mặt cô gái ửng đỏ, cánh môi anh đào khẽ hé ra, vẻ mặt hưởng thụ, hai chân quấn lấy chàng trai.

Adam và Eva liếc nhìn nhau, bầu không khí cổ quái lan ra khắp phòng.

Cô đi tới bên cạnh Adam, nhìn quyển sách kia, bên trên có một nam một nữ đang dùng tư thế kỳ quái để ôm nhau, không mặc quần áo...

Lẽ nào đây là điệu múa? Cũng không đúng! Đây chắc là sự mô tả hình thái của một loại sinh mạng kiểu hình mới, là một phương thức nam nữ tương tác với nhau vĩ đại độc đáo.

Adam nuốt nước miếng một cái, cảm thấy người hơi nóng lên, lật trang thứ ba ra.

"Đây là..." Cô đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, quỷ xui thần khiến mở trang thứ hai ra.

Eva lật trang thứ tư ra.

Adam lại nhìn ra, hắn nuốt nước miếng một cái, dùng ngôn ngữ đã học thuộc, có chút thăm dò mà mở miệng nói: "Hay là... Chúng ta thử xem?"

Bầu không khí trong căn phòng nhất thời có chút mập mờ.

"Thử... thì thử..." Eva trả lời bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Dù sao chúng ta cũng đã đọc sách rồi, đều là lý luận kết hợp với thực tiễn, bây giờ đã học được lý luận rồi, phần thực tiễn đương nhiên không thể thiếu..."

Vô tình bọn họ đã xem xong cuốn sách bìa vàng này.

Gương mặt Eva đỏ mê người như trái táo, trong khoảng thời gian ngắn rất vụng vệ, lại không biết làm gì.

Eva nhìn thấy bộ dạng này của Adam, gương mặt bất giác đỏ đến tận mang tai, trong con ngươi xinh đẹp lại lấp lánh làn nước mùa xuân, quyến rũ vô cùng.

Vừa nghĩ như thế, Adam cảm giác bớt căng thẳng hơn rất nhiều, hắn cởi bỏ quần áo mà thượng đế ban cho, cũng từ từ cởi bỏ quần áo của Eva.

Adam cũng hôn lên cánh môi đầy đặn của Eva, tận tình mút lấy.

Bọn họ hiến thân vì tri thức vĩ đại, học được rồi thì dĩ nhiên là phải thực hành!

Adam giật mình, suýt chút nữa thì sợ đến vỡ mật, kinh hoảng nói: "Sao vậy?"

Adam vừa nghe lập tức cảm thấy có lý.

Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi lại làm cho cô chảy máu..."

Adam nhìn bên dưới một chút, thấy có máu chảy, hai chân mềm nhũn, nước mắt cũng chảy xuống theo: "Eva,

"Đau quá... Sao lại đau như vậy, không phải cô gái trong tranh rất vui vẻ sao?" Eva cau mày.

Bọn họ cũng đâu có làm chuyện gì kỳ quái!

Hai người càng lúc càng nóng bỏng với nhau, đã đến bước thấy mình khó chịu, cũng quên mất đã thực hành đến trang thứ mấy, tất cả đều phản ứng theo bản năng.

Rốt cuộc Adam tiến vào cơ thể Eva.

Eva đột nhiên kêu đau một tiếng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Cơ thể trắng như ngọc, tinh tế sắc sảo cứ như vậy lõa lồ trước mặt Adam, khiến thân thể hắn trỗi dậy phản ứng theo bản năng, phản ứng rất kỳ lạ.

Adam cẩn thận tỉ mỉ xoa hai quả tuyết trắng trước người Eva, hạt đào ở giữa quả tuyết cũng bị Adam khẽ đụng vào, khiến Eva khe khẽ kêu lên.

"Được..." Eva có chút tán đồng gật gật đầu.

"Chúng ta bắt đầu thực hành từ trang thứ nhất đi..." Adam ôm lấy vòng eo thon gọn tinh tế của Eva, nghiêm túc mở miệng nói.

Eva nhìn bên dưới một chút, sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng nói: "Không sao đâu, Adam, chúng ta tiếp tục đi, tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy tôi vẫn có thể kiên trì!"

"Thật ư?" Adam có chút sợ.

"Tôi biết thứ đó là gì, dù sao cũng phá rồi, không sao đâu..." Eva cười thoải mái, nụ cười kia càng lúc càng mê người, Adam nhìn, lúc này không nhịn được nữa lại tiến lại.

Bọn họ vì tri thức vĩ đại, vì học tập, có thể không sợ hãi gì, cho dù máu chảy cũng không quan tâm!

Adam và Eva đều bị tinh thần của mình làm cho cảm động.

Sau đó lại là một hồi hoạt động thực tiễn kịch liệt mà lại nhiệt tình.

Cái gọi là gặt lúa giữa trưa mồ hôi rơi xuống đất, ai biết bữa cơm trong bóng mát từng hạt cơm đều là sự khổ cực.

Hai chân thon dài trắng muốt của Eva quấn lấy eo Adam, hơi thở dồn dập.

Bàn tay của Adam chạm vào cái thắt lưng nhỏ nhắn, dạo lên khúc nhạc của ngôn ngữ bàn tay.

Hắn đã sống hơn hai mươi năm vẫn chưa thử chuyện này, Adam và Eva lại trải qua chuyện này sớm hơn cả hắn, dựa vào cái gì chứ?

Nói thật trong lòng An Lâm cũng ước ao xen lẫn khó chịu.

Adam và Eva cũng thảm, rõ ràng là hoạt động thực tiễn bình thường giữa nam và nữ lại bị cái người gọi là thượng đế mắng cho một trận.

Đấy, bây giờ thì rõ ràng là đang thích thú mà lại mắng Adam và Eva không biết xấu hổ.

Kết quả Đề Na ngay thẳng từ chối nói, đây là cô đang quan tâm đến sự sinh sôi nảy nở phát triển của loài người...

Hắn vốn vẫn muốn dùng lý do bảo vệ tâm linh thuần khiết của tiểu tinh linh, không cho Đề Na nhìn thấy cảnh tượng này.

"Tôi cảm thấy chúng ta thực hành chưa tới chốn, mấy trang phía sau trong sách chưa thử đã kết thúc." Adam có chút tiếc nuối nói.

"Không sao, ngày mai chúng ta có thể tiếp tục thực hành..." Sắc mặt Eva ửng đỏ, lần đầu tiên cô cảm thấy học tập lại có thể thú vị đến vậy, có thể đặc biệt như vậy.

Adam im lặng một hồi, mở miệng nói: "Chuyện học đi đôi với hành làm sao có thể chậm trễ! Đợi đến ngày mai mọi chuyện thành phí hoài mất. Tôi vẫn có thể tiếp tục!"

"Hả? Còn muốn nữa ư?" Eva kinh ngạc nói.

"Cô sợ học hành sao?" Adam cười nhạt.

"Hừ! Ai sợ ai, tiếp tục thì tiếp tục!" Eva không phục nói.

Kết quả là hai người lại chiến đấu cùng nhau...

Bên ngoài thư viện, Đề Na thấy vậy, khuôn mặt trắng như ngọc hiện lên màu đỏ bừng, xì một tiếng khinh miệng, cười nói: "Thật không biết xấu hổ!"

Khóe miệng An Lâm co giật một hồi, thầm nghĩ không biết vừa rồi ai vừa kinh ngạc vừa tức giận xem toàn bộ quá trình chứ.

Adam và Eva thở hồng hộc ôm nhau, nhìn nhau cười.

Cuối cùng hai người cùng nhau đạt được mức sinh mệnh hài hòa, thành công trải nghiệm được thực tiễn cực lạc trong nháy mắt.

(**) Trích Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị. Hai câu này tạm dịch là: bình bạc vỡ, nước bắn tung ra khỏi bình, đoàn quân thiết kỵ ào ào đến, đao thương sáng ngời.

Adam càng chiến càng mạnh, ngân bình sạ phá thuỷ tương bính, thiết kỵ đột xuất đao thương minh. (**)

(*) Trích Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư. Hai câu này tạm dịch là: Sông xuân sáng nước liền ngang bể, Vầng trăng trong mặt bể lên cao.

Eva rơi vào cảnh đẹp, xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. (*)

Ài... Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, có lẽ hắn còn phải nhịn hơn chín mươi năm nữa.

Nghĩ đến đây, An Lâm lại thấy buồn thương.

Cứ như vậy, Adam và Eva của thế giới này đã hoàn thành công việc tiên phong đầu tiên trong lịch sử loài người.

Không phải là nhờ trái cấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận