Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 638: Vẫn nên thu tiểu đệ nha

An Lâm sững sờ, sau đó nhìn Đề Na, dịu dàng mở miệng nói: "Quên nói cho cô, đừng giết sạch binh sĩ Huyết tộc, để lại cho các sinh viên một chút, nếu không bọn họ sẽ rất nhàm chán!"

"Ừ... " Đề Na khôn khéo gật đầu, sau đó rất chân thành mà hỏi, "Như vậy, phải để lại bao nhiêu mới phù hợp?"

"Hừ... " An Lâm sửng sốt một chút, cái này cũng là một vấn đề, để bọn họ đánh cho thoải mái thì phải để lại nhiều hay ít quái nhỏ đây?

Hắn nhìn các bạn học trên tường thành, mở miệng hỏi: "Các cậu cảm thấy, tôi nên để lại mỗi người bao nhiêu quái nhỏ là hợp lý đây?"

Chúng bạn học: "..."

Đừng hỏi bọn họ vấn đề này được không, có cảm giác rất sai nha!

"Ừm... Tôi cảm thấy để lại năm tên là được rồi." Một nam sinh có chút chần chờ nói.

"Cái rắm! Cậu có phải là đàn ông hay không, năm tên? Bà đây muốn đánh mười tên!" Một nữ sinh có vóc người cao gầy nhìn về chàng trai bên cạnh với vẻ mặt khinh thường, mở miệng nói.

Các bạn học: "... "

Sau khi An Lâm phá hủy Huyết Trì, để một đám bạn học đứng trên cục gạch đen, sau đó điều khiển cục gạch đen lên, bay về phía mục tiêu kế tiếp.

An Lâm gật nhẹ đầu, đầy mặt vui mừng, sau đó nghiêng đầu nói với Đề Na: "Để lại cho bọn họ mỗi người một trăm kẻ địch Huyết Tộc là được."

Bọn họ muốn là mười tên, chứ không phải là mười bình phương đâu!

An Lâm nghe ý kiến của các bạn học, thấy ý kiến mỗi người đánh mười tên là đạt được nhiều ủng hộ nhất.

Chỉ thế này mới chân chính có tính khiêu chiến, có tác dụng rèn luyện người!

"Đúng, mười tên là số lượng tương đối hợp lý, cân mười, nghe rất lợi hại đó, cũng có thể rèn luyện một phen." Một tên nam sinh khác đi theo phụ họa.

Thật ra hắn không hiểu nhầm việc một đánh mười, nhưng đó là mức độ thấp nhất, hoàn toàn không có tác dụng rèn luyện. Tựa như cái nhiệm vụ mà hắn phải lấy được mười cái tinh nguyên thế giới màu vàng, hoàn toàn không phải là việc gì khó khăn.

Chỉ cần Huyết tộc Kỳ Dục Linh không đến, đối phó với một đám Huyết tộc giai đoạn Đạo Thể, các thiên tài ở các tông môn tu tiên lớn vẫn rất có tự tin.

"Tôi cũng đồng ý đánh mười tên... "

Bạn học An Lâm ơi, có phải bạn hiểu nhầm cái gì không?

Thành Vạn Kiếm.

"Được!" Đề Na nở nụ cười trong sáng đồng ý.

Ở nơi này, có hai ngàn tên Huyết tộc ở trên tường thành bày trận, bầu không khí lành lạnh, uy phong lẫm liệt.

Cho nên, hắn muốn tăng chỉ tiêu lên đến một trăm!

Chẳng biết tại sao, khi hắn đưa ra quyết định này, trong lòng vẫn rất thoải mái...

Thành chủ cười nịnh nói đế theo: "Có đại nhân Minh Độc Tử tự thân xuất mã, đám sinh viên như gà đất chó sành kia có thể bị giải quyết dễ dàng rồi."

"Hừ! Đã mưu toan diệt trừ toàn bộ thành thị ở phía Đông vực Minh Độc của tôi, thì cũng đừng trách ông đây lòng dạ độc ác!" Minh Độc Tử đang khó chịu vì chuyện Lạp Đăng không được chọn trong cuộc tổng tuyển cử Thánh Tử, bây giờ lại có lực lượng của Thiên Đình đâm một dao sau lưng, làm sao hắn có thể nhẫn nhịn được.

Một cục gạch đen cực lớn từ trên trời giáng xuống, trở thành bóng ma bao phủ tất cả Huyết tộc.

Một chàng trai mặc áo bào màu đen, cũng chính là thành chủ tòa thành này, đang có chút nơm nớp lo sợ dâng trà cho người con trai trước mặt.

Hai mươi sinh viên bay xuống từ bên trên cục gạch đen, hơi thở của mỗi người bọn họ đều cực kì mạnh mẽ, các loại pháp khí và linh khí lóe lên hào quang rực rỡ, tập trung công kích tường gần chỗ Huyết tộc. Chỉ vừa đối mặt, đã bắn phá mười mấy tên Huyết tộc.

Bên trong quý phủ thành chủ, một chàng trai mặc áo bào màu đỏ đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, mặt không mang chút biểu cảm nào.

Cô không để ý đến những cư dân trong thành Huyết tộc có đào tẩu hay không, mục tiêu của cô chỉ là những tên Huyết tộc cầm vũ khí.

"Trời... Hai mươi người là hai ngàn tên Huyết tộc, nói cách khác tôi sẽ giết mười tám ngàn tên Huyết tộc." Ánh mắt Đề Na dao động trên thành, đếm một cách đầy nghiêm túc.

An Lâm nhìn từ trên cao xuống, quan sát cuộc chiến trên tường thành, không ngừng sử dụng thuật Khiên Lôi tấn công cường giả Huyết tộc Kỳ Dục Linh có uy hiếp tới sinh viên.

"Đại nhân Minh Độc Tử, ngài thật sự đuổi tận giết tuyệt đám sinh viên tới từ Thiên Đình kia sao?" Thành chủ có chút khẩn trương mở miệng nói.

"Địch tập kích, có địch tập kích!"

"Là người của Thiên đình tới, nhanh tấn công!"

Trong lúc nhất thời, cảnh báo chiến đấu vang vọng cả tòa thành.

Huyết tộc vốn không sợ trời không sợ đất, với hắn mà nói, giết chết đám sinh viên kia không có bất kì áp lực hay gánh vác gì, coi như trêu chọc đến một số đại năng thôi, cùng lắm thì đi đến trung tâm khu vực thế giới Hắc Trạch tránh một thời gian.

Nhưng mà, từ trận pháp phòng ngự của hai ngàn tên Huyết tộc ngưng tụ mà thành, đột nhiên bị một luồng ánh sáng đỏ hồng đánh tan.

Thành Vạn Kiếm, một tòa thành lớn có mấy ngàn tên Huyết tộc cư ngụ, chỉ riêng binh sĩ phụ trách chiến đấu và thủ vệ đã có hai ngàn tên, chiến lực không thể nói là không mạnh.

Minh Độc Tử cười lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường nói: "Hiện tại có một đội nhân mã tương đối mạnh, đã phá hủy một tòa thành huyết trì của chúng ta. Hơn nữa nhìn đường đi, trạm tiếp theo, hẳn là chạy đến hướng chúng ta, tôi sẽ khai đao voiws bọn họ đầu tiên! Để bọn họ mở mang kiến thức một chút, thế nào gọi là sức mạnh chân chính!"

Băng Liên Tâm Kiếm phát ra hào quang rực rỡ, như đang muốn đưa ra thẩm lí và phán quyết cuối cùng đối với mấy tên Huyết tộc.

Đúng lúc này, đột nhiên có hai luồng huyết hồng từ trong thành bay tới.

Hơn ngàn thanh phi kiếm bay vòng quanh bên cạnh một luồng huyết hồng, mũi nhọn khiến trời đất kinh sợ, cực kỳ hùng mạnh.

Hơi thở của một luồng huyết hồng khác càng mênh mông như biển, quanh thân nó được che phủ bởi vô vàn khói đen.

Vừa ra trận, đã khiến toàn bộ bầu trời không có một màu sắc nào khác, mười dặm xung quanh đều hóa thành một mảnh sâm la địa ngục.

Sương độc che phủ sắc trời, lực lượng tịch diệt quét sạch trời đất, như muốn đưa tất cả sinh linh vào hắc ám vĩnh hằng.

Toàn thân các sinh viên bị hơi thở kia dọa đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn về luồng huyết hồng cách đó không xa.

"Không chỉ là Kỳ Hóa Thần, mà đại năng cảnh giới Phản Hư cũng tới..." Hai chân của một nữ sinh như nhũn ra, đây là lần đầu tiên cô phải trực diện chịu uy áp của đại năng cảnh giới Phản Hư dưới thân phận kẻ địch!

"Đừng sợ, chúng ta còn có bạn học An Lâm ở chỗ này mà, hắn rất lợi hại, nhất định không có vấn đề gì đâu!" Một bạn học nam mở miệng an ủi.

"Đúng rồi! Thần An là vô địch!" Có bạn học mở miệng cổ vũ nói.

Mái tóc màu vàng bay phấp phới ở sau lưng Minh Độc Tử, bên trong hai con ngươi đỏ sẫm mang theo sát ý cuồn cuộn, giọng điệu điềm nhiên nói: "Lũ người không biết trời cao đất rộng là gì, thật sự cho rằng chỉ với chút lực lượng nhỏ bé ấy, là sẽ vô địch thiên hạ rồi sao? Dám can đảm xâm phạm thành trì ở vực Minh Độc của tôi, bây giờ tôi sẽ khiến các người có đi mà không có về!"

Đại Bạch cảm nhận được hơi thở kinh khủng kia rất rõ ràng, thân chó run lên, ngẩng đầu kinh hoảng nói: "Anh An, nhanh gọi Tiêu Trạch đến đây đi! Kẻ địch là cảnh giới Phản Hư đó!"

"Không cần, chỉ là con gà bệnh Phản Hư sơ kỳ mà thôi, chẳng to mồm được bao lâu đâu mà." An Lâm thờ ơ khoát tay áo, "Để Tiêu Trạch tiếp tục chờ lệnh, để tránh những tiểu đội khác gặp phải việc ngoài ý muốn."

Đại Bạch: "..."

Mắt Minh Độc Tử nhìn sang An Lâm, trên mặt nở ra nụ cười tàn nhẫn: "Ha ha, là tu sĩ loài người Hóa Thần trung kỳ sao? Chắc hẳn là cậu chính là đội trưởng của đội ngũ này nhỉ, bây giờ còn không trốn, không phải là sợ đến choáng váng rồi chứ?"

An Lâm cũng bắt đầu đưa mắt nhìn sang Minh Độc Tử, liếm liếm khóe miệng, ánh mắt nóng bỏng nói: "Mới Phản Hư sơ kỳ, mặc dù thực lực hơi yếu một chút, nhưng cũng miễn cưỡng có thể làm tiểu đệ của tôi... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận