Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 644: Hằng ngày của lũ cá mặn

Thành Hoàng Tuyền.

Vốn dĩ là các sinh viên trong lớp có nhiệm vụ phối hợp với tướng sĩ trong thành để đối kháng Huyết tộc, bây giờ Huyết tộc trong vòng một ngàn dặm đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, hoàn thành vượt mức đề ra, thành ra hiện tại rất rảnh rỗi, cả ngày đều đứng ở trên tường thành ngẩn người.

Có bạn học đề nghị đẩy mạnh chiến tuyến về phía vùng đất Hắc Trạch, nhưng mà những đề nghị này đều bị Lăng Tiêu Kiếm Tiên bác bỏ. Bây giờ Huyết tộc đã kịp phản ứng, mạo muội tiến công có thể sẽ gặp phải phục kích.

Trận chiến lúc trước của bọn họ còn khiến cho một số thành thị ở gần đấy được hưởng lợi theo. Rất nhiều lớp học không hiểu sao lại đều như một đám cá mặn, nhìn lục địa trống trải không một bóng người nào, ngây ngốc không biết nên làm gì.

Trước kia thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện mấy tên binh lính trinh sát của Huyết tộc, bây giờ thì hay lắm, ngay cả một con muỗi cũng không nhìn thấy nữa!

An Lâm bày một bàn mạt chược ở trên tường thành, cạch cạch đánh đến hăng say.

Việc canh giữ và điều tra cứ giao cho đồ đệ thôi, dù sao thì Tiêu Trạch là chính cường giả Phản Hư trung kỳ, thần thức rất mạnh, một mình cậu nhóc cũng có thể sánh ngang với một cái tông môn hàng đầu, có Tiêu Trạch ở đây thì an toàn luôn được đảm bảo.

"Bính!"

Một trăm lồng, tổng cộng là một ngàn cái bánh bao, đủ để bọn họ chơi nguyên cả ngày.

"Được chứ, cùng lắm thì thua nhiều chút thôi!" An Lâm mỉm cười nói.

Phi! Là bánh bao như vậy, bọn họ cũng muốn chơi.

"Úi? Tôi cũng được chơi hả, nhưng mà tôi không biết chơi lắm." Tô Thiển Vân có phần chần chờ, nhìn mạt chược trên bàn, vừa khẩn trương lại vừa tò mò.

An Lâm, Đại Bạch và Hiên Viên Thành đều thở dài một hơi, Tiểu Sửu đưa tám lồng bánh bao Đại Bạch Bất Lý cho Tiểu Lan, làm chiến lợi phẩm của ván này.

Một số sinh viên bàng quan thấy bàn bốn người mạt chược, đại khái cũng hiểu cách chơi, chính mình dùng thuật pháp chế tạo rồi một bộ mạt chược, ra hình ra dáng cũng bắt chước chơi theo, nhưng mà tiền đánh cược không cao như Đại Bạch Bất Lý, chỉ đánh cược bằng một ít linh thạch và đan dược mà thôi.

"Tôi giang!"

Cứ như vậy, An Lâm đã nhường lại vị trí của mình cho Tô Thiển Vân.

Đám sinh viên bàng quan đều nhìn An Lâm với ánh mắt nóng bỏng, mạt chược như thế, bọn họ cũng muốn ăn.

Hứa Tiểu Lan vừa thoăn thoắt gẩy bài, vừa cười khanh khách nói: "Hồ rồi! Chữ cùng màu!"

An Lâm thấy trong đôi mắt như mộng ảo của Tô Thiển Vân lộ ra một tia khẩn cầu, liền chủ động rời vị trí nói: "Đến đây đi, cô cũng tới chơi một chút đi."

Lăng Tiêu Kiếm Tiên và thành chủ Trình Phi nói xong chuyện công việc, thì cũng sải bước đi về phía cứ điểm phòng ngự trên tường thành.

Ấy, lại sai rồi... Nói chung chính là cái ý đó.

"Ha ha, Lăng Tiêu đạo hữu, sinh viên của anh thật sự là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử mà! Những sinh viên giỏi giang và có trách nhiệm như vậy, giống như là những vì sao sáng chói của Thiên Đình, chắc chắn là ngày sau hào quang của bọn họ sẽ chiếu rọi cả giới Cửu Châu!" Thành chủ Trình Phi tươi cười lớn tiếng tán dương.

Sau đó, Tô Thiển Vân đúng như những lời mà An Lâm đã nói, thua nhiều một chút.

Thời gian dần trôi qua, phong trào đánh mạt chược bắt đầu lưu hành ở trên đầu tường thành.

"Ha ha, tôi giang cậu!"

Cành cạch, cành cạch.

"Hồ rồi!"

Hai người vừa thổi phồng ca ngợi lân, vừa đi ra khỏi cánh cổng lớn hình vòm, sau đó xuất hiện ở đầu tường thành.

Hình ảnh đẹp đến mức khiến cho Lăng Tiêu Kiếm Tiên không cách nào tưởng tượng nổi!

Trong lòng Lăng Tiêu Kiếm Tiên tràn đầy tự hào, trên mặt vẫn giữ vững sự khiêm tốn, nói: "Trình Phi đạo hữu quá khen rồi, bọn họ cũng chỉ được xem là khá ưu tú mà thôi... Bọn họ vẫn còn đoạn đường rất dài phải đi mà! Binh lính của anh được huấn luyện nghiêm chỉnh, chính là cường binh trấn quốc, lúc trước tôi đã quan sát binh lính các anh luyện tập, phát hiện mọi người sử dụng trận pháp đều vô cùng thuần thục, tinh thần và ý chiến đấu rất mãnh liệt, thật sự làm cho người ta phải học hỏi. Chính là nhờ có các anh canh giữ, ranh giới của giới Cửu Châu mới không bị xâm phạm."

May là vừa nãy hắn biểu hiện còn rất khiêm tốn, không trực tiếp công nhận lời tán dương của thành chủ đối với các sinh viên của mình, nếu không mặt mũi của hắn cũng bị đám sinh viên này vứt hết!

Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhìn các tướng sĩ thủ thành, mặc dù có lúc đứng không được nghiêm túc, liếc dọc liếc ngang, nhưng mà tốt xấu gì thì vẫn giữ vững cương vị. Điểm này, các sinh viên hoàn toàn không bằng được.

Ngay cả thành chủ Trình Phi cũng co quắp khóe miệng một trận, mới vừa rồi hắn còn ra sức khen ngợi đám sinh viên kia nữa cơ đấy, hiện tại cái cảnh cả đám sinh viên bày mạt chược chơi trên tường thành khiến cho mặt hắn hơi rát.

Sau đó, hai người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ đến ngây người.

"Phi! Đây mà là hồ hả, có biết chơi không thế?!"

Trên tường thành, một đám sinh viên bày bàn chơi mạt chược.

Dĩ nhiên, cũng có một số ít sinh viên tụm lại chơi đấu địa chủ...

"Tôi bính!"

"Tôi lại bính!"

"Bỏ bỏ bỏ..."

"Bỏ."

Chẳng qua, nghĩ lại thì những sinh viên này mới ở độ tuổi đôi mươi, hơn một nửa thời gian đều dùng vào việc việc tu luyện, chưa từng trải qua cái loại huấn luyện quân sự ở quân đội, hiển nhiên là có chênh lệch rất lớn về phương diện tâm cảnh và kỷ luật với các binh lính, xuất hiện tình huống như thế này thì cũng có thể lý giải.

"Khụ khụ, các bạn học, các trò đang làm gì đây hả?!" Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghiêm nghị hắng giọng mở miệng hỏi.

"Bính! "

"Giang cậu! "

"Ha ha..."

Da đầu Lăng Tiêu Kiếm Tiên tê dại, đang muốn bùng phát thì lúc này, có sinh viên giơ tay báo cáo: "Thưa thầy chủ nhiệm, chúng em đang chơi mạt chược ạ."

Mặt Lăng Tiêu Kiếm Tiên hơi banh ra, thầm nghĩ này mẹ nó không phải là nói nhảm à? Tôi hỏi các cô các cậu đang làm gì, ý là đang khiển trách chuyện mà các cô các cậu đang làm, chứ không phải là thật sự hỏi các cô các cậu đang làm cái gì đâu!!!

Chẳng lẽ các sinh viên này tu tiên đến mức khiến cho đầu óc xảy ra vấn đề luôn rồi!

Vẫn có sinh viên hiểu được ẩn ý trong lười nói của chủ nhiệm lớp, bèn lên tiếng giải thích: "Tiêu Trạch tiền bối đã chịu trách nhiệm canh giữ bảo đảm an toàn cho thành Hoàng Tuyền rồi, thần thức của Tiêu Trạch tiền bối cực kỳ lợi hại, nếu như cậu ấy không phát hiện được tung tích, chắc chắn là chúng em cũng không phát hiện được, không bằng đi làm chút chuyện khác."

Lăng Tiêu Kiếm Tiên thoáng câm nín, trong lòng cảm thản, nghe cũng có lý ghê đấy, chẳng lẽ cái cớ để hắn lên tiếng dạy dỗ sinh viên cũng không còn...

Hắn đưa mắt nhìn sang một cái vị trí nào đó trên đầu tường thành, nơi đó có một thiếu nhiên mặt mũi thanh tú mặc áo đen đang ngồi khoanh chân, nhắm chặt hai mắt, cứ như thể đang tiến vào trong trạng thái nào đó.

Rõ ràng, thiếu niên kia chính là chịu trách nhiệm an toàn của thành Hoàng Tuyền, bắp đùi Tiêu Trạch.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên cảm thấy tình trạng của Tiêu Trạch có chút kỳ quái, sao thân thể lại có lay động rất nhỏ nhỉ?

Hắn đi tới xem thử, phát hiện khóe miệng Tiêu Trạch còn treo chất lỏng trong suốt, thân thể vô ý thức lay động theo gió với biên độ rất nhỏ, cái dáng vẻ này, cái dáng vẻ này...

Trong ngực Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghẹn một cục tức, thầm quát tháo trong lòng, con mẹ nó, đây thật sự là bắp đùi đảm nhiệm trách nhiệm thủ thành nặng nề đấy ư? Mấy cô mấy cậu chắc chắn là cậu nhóc này không ngủ ư?!

Trời ạ... Đám sinh viên này quá ngông cuồng rồi!

Lăng Tiêu Kiếm Tiên cảm giác đây là lúc để bản thân cho đám sinh viên này có cái nhìn chính xác về nghề nghiệp, về tu tiên, về các giá trị cốt lõi.

An Lâm đi tới trước mặt Đề Na trước, cô nàng tinh linh nhỏ bé này đang nhắm hai mắt, hình như đang ngồi minh tưởng.

An Lâm duỗi ngón tay ra chọc lên khuon mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của yêu tinh kia, xúc cảm mềm mại đàn hồi, tựa như lòng trắng trứng gà luôc vậy.

Đề Na ung dung tỉnh lại, tròng mắt như bảo thạch nhìn về phía An Lâm, trong nháy mắt, cực kỳ chói mắt động lòng người.

"thế giới Kính Thần thế nào rồi?" An Lâm cất tiếng hỏi.

thế giới Kính Thần là cái tên mà An Lâm và Đề Na quyết định sử dụng sau khi thương lượng, ngụ ý chính là thần linh lấy thành Kỵ Lâu ở cổ vực Thái Sơ làm cơ sở sáng tạo ra thế giới trong gương.

"Chuyện này... " Đề Na lộ ra vẻ mặt cổ quái, vươn ra ngón tay thanh tú nhỏ xíu màu xanh nhạt, khẽ điểm lên trán An Lâm, nói, "Tự anh xem đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận