Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 657: Hợp Đạo đại siêu cấp có thể chiến đấu

Tuy rằng trong lòng Lạp Đăng vô cùng khuất nhục, nhưng vào lúc cuối cùng có thể nhặt được một mạng, trong lòng vẫn cảm thấy may mắn vạn phần.

Đại Năng giúp hắn lúc trước, là một trong bốn vị Hợp Đạo Đế Chủ của Sinh Mệnh Thần Cung, Ám Mang Đại Đế.

Trước đây Ám Mang Đại Đế cũng là một vị Thánh Tử, thực lực vô cùng mạnh, có thể nói trong bốn vị Đế chủ, ngoại trừ Phục Thiên Đại Đế ở ngoài thì Hợp Đạo Đế Chủ mạnh nhất.

"Thiên Hoàng Đại Đế, chuyện này không bằng cứ xem như là dừng đi? Mấy người cũng không tổn thất gì, Minh Độc đã chết, và mười bốn tòa thành bị tổn thất, chúng ta cũng không truy cứu nữa, mọi người cứ bỏ qua, ngài xem như thế nào?" Ám Mang Đại Đế nho nhã hiểu chuyện mở miệng nói.

Sau tất cả mọi chuyện mà nói, cái giá Huyết tộc phải trả không thể nghi ngờ là rất lớn, lời hứa hẹn từ miệng Đại Đế Huyết tộc, rõ ràng cho thấy đã nhượng bộ rất lớn.

Nhưng mà, Thiên Hoàng Đại Đế cũng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu nói: "Không được! Lạp Đăng phải chết!''

Sắc mặt Ám Mang Đại Đế trầm xuống: "Vì sao? Hắn vừa mới truyền âm với tôi, việc này cũng chưa giết một cường giả nào của Thiên Đình mấy người."

Lôi quang lấp lánh trong hai mắt của Thiên Hoàng Đại Đế, vô cùng uy nghiêm, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nhưng mà, nếu tôi đến chậm một bước, niềm hy vọng của Thiên Đình chúng tôi trong tay Lạp Đăng, sẽ có vô số sinh viên thiên tài và con dân giữ thành sẽ bị hắn tiêu diệt. Người như vậy, tôi không thể giữ!''

"Thiên Hoàng Đại Đế, ngài thật sự không muốn từ bỏ ý định sao?" Ám Mang Đại Đế khẽ cau màu, có chút khó hiểu với hành động của Thiên Hoàng Đại Đế.

"Thiên Hoàng, ngài đừng quá đáng!'' Ám Mang Đại Đế bị hành động này chọc giận, nhật nguyệt trên trời bị che giấu, màn đêm vô tận bắt đầu bao trùm thế gian.

Lạp Đăng đối diện với lôi điện khủng khiếp này, sợ tới mức mặt không còn chút máu, cái chết sắp đến bao phủ toàn thân.

Trong nháy mắt, mặt đất đã không còn một cọng cỏ, đất đai khô cằn, toàn bộ sinh linh không kịp kêu thảm thiết đã bị sấm sét đánh thành tro tàn.

"Giết người không thành?" Ám Mang Đại Đế hơi sững sờ.

Thiên Hoàng Đại Đế triệu hồi vạn lôi ngang trời, biển sấm thổi quét đến, nơi nào đi qua đều hóa nơi đó thành tro.

"Nhưng mà, việc này cũng chưa hề xảy ra, tôi cũng đã hứa, sẽ không nhắm vào những người này." Ám Mang Đại Đế mở miệng nói.

"Nhiều lời như vậy làm gì, muốn ngăn tôi giết Lạp Đăng sao, vậy chiến đấu là được!'' Thiên Hoàng Đại Đế cười ha ha, đánh mạnh về phía Ám Mang Đại Đế.

Lúc này, một luồng lôi quang vô cùng khủng khiếp, lập tức bổ về phía Lạp Đăng.

"Chà... Huyết tộc ngu ngốc, ôg chưa từng nghe qua tội danh giết người không thành sao?" Trên mặt Thiên Hoàng Đại Đế hiện lên ý cười trào phúng.

Thiên Hoàng Đại Đế bước một bước, trời đất trong trăm dặm đều bị sấm sét che kín, hư không rách nát, vạn vật nổ tung.

Lạp Đăng nhân cơ hội này, chạy trốn điên cuồng, lại thi triển vài loại bí thuật, sử dụng vài bảo vật giữ mệnh, cuối cùng thoát khỏi nơi địa ngục này.

Đúng lúc này, một bàn tay đen đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, dường như mang theo vực sâu tiêu diệt thôn tính vạn vật, chộp lấy lôi quang vô cùng đáng sợ này trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi hấp thụ.

Hắn không dám ở một bên xem cuộc chiến, sợ một khi không cẩn thận, sẽ bị sấm sét hỗn độn của Thiên Hoàng Đại Đế đánh chết.

Ám Mang Đại Đế giải phóng bóng tối vô tận và đại đạo chết chốc, trời đất gào thét, ngàn dặm rơi vào bóng tối.

Hai gã cảnh giới Hợp Đạo đại siêu cấp, cuối cùng đã bùng nổ đại chiến!

Trên thành Hoàng Tuyền, đám người An Lâm khinh ngạc nhìn ra xa.

Hắn âm thầm thề, nhất định sau này sẽ tìm cơ hội trả mối thù này.

Hứa Tiểu Lan có chút nóng lòng muốn xem thử: "Chắc là Đại Năng cảnh giới Hợp Đạo đang chiến đấu đó, nếu không chúng ta hãy mau chân đến xem? Nói không chừng chúng ta sẽ lĩnh ngộ được điều gì đó."

Trận chiến này, hắn không chỉ lãng phí một tiên khí giữ mệnh vô cùng quý hiếm, hơn nữa đạo căn còn bị tổn thương không nhỏ, con đường Hợp Đạo sẽ xa vời vợi, đây mới là điều thảm nhất.

Nhưng hắn lại nhớ đến chuyện của Tiểu Long Nữ, lại nổi lên đồng cảm với người này.

Lạp Đăng hóa thành một luồng huyết hồng bỏ chạy về phía Sinh Mệnh Thần Cung, lúc này suy nghĩ duy nhất của hắn chính là trốn về bên cạnh ba ba, sau đó từ từ dưỡng thương...

Phạm vi công kích không rõ ràng, đã đánh sập hơn mười hai tòa thành, khiến Huyết tộc chết vài chục vạn.

Nhìn thì như hai người không ai chiếm được ưu thế, nhưng kết quả thì, khu vực Hắc Trạch hơn ngàn dặm của Huyết tộc trở thành đất khô cằn.

Cuối cùng, Thiên Hoàng Đại Đế và Ám Mang Đại Đế giao thủ, lấy thế hòa để kết thúc.

"Đáng giận, đáng giận... Đều là vì con rồng và tên loài người chết tiệt!'' Lạp Đăng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận thấu xương với hai người không quen biết kia

An Lâm còn chưa nói chuyện, Lăng Tiêu Kiếm Tiên liền nghiêm mặt phản đối: "Không được! Mấy người đều phải ở đây nhận lệnh cho tôi, chiến đấu như vậy, rất dễ lan đến đây.

Bác gái Trần Ngọc cũng gật đầu phụ họa nói: "Nhớ ngày đó, một ngàn năm trước, Tử Vi Đại Đế và Ác Linh Thú Ngục Thần Dơi Đại Đế giao thủ, có một Long tộc cảnh giới Phản Hư, hình như là nhân vật thiên tài gì đó đang rong chơi, chính là vì hưng phấn chạy tới xem cuộc chiến, kết quả không cẩn thận, bị phép thần thông nào đó của Thần Dơi Đại Đế đánh chết. Long tộc còn chưa có Đại Năng Hợp Đạo nào, chuyện buồn này cũng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống, rất thảm đó... "

An Lâm nghe xong, cũng cảm thấy Long tộc chịu đủ áp bức, bản thân như móc treo đồ, cái gì cũng không dám nhiều lời.

Rầm rầm rầm...

An Lâm mặt đầy vạch đen: "Rõ ràng là một trận chiến làm ra như vậy! Nhất định Thiên Hoàng Đại Đế đang chiến đấu với ai đó!''

"Động đất lắc lư phải có nhịp điệu, có khi nào lại lộn xộn như bây giờ." Hiên Viên Thành lắc đầu, mở miệng nói, "Tôi cảm thấy, có người đang tiến hành thí nghiệm thần bí gì đó.''

"Đây là động đất sao?" Tô Thiển Vân kinh ngạc, mở miệng nhỏ nói.

Tổn thất trận chiến này, đều là Huyết tộc chịu thiệt.

Cuối cùng Ám Mang Đại Đế đã hiểu vì sao Thiên Hoàng Đại Đế lại muốn chiến một trận, đặc biệt chính là mượn chuyện của Lạp Đăng, đến khu vực Hắc Trạch giương oai!!

Cuối cùng, Thiên Hoàng Đại Đế còn cười ha ha, nói: "Ngày sau lại đấu!''

Ám Mang Đại Đế tức giận đến nổi suýt đuổi vào giới Cửu Châu, nhưng sau đó hắn nghĩ tới Thiên Đình còn bốn gã Đế Vương, lại phải dừng bước: "Thiên Hoàng, ngươi nhớ kỹ cho ta!''

Hắn nhìn thấy bóng dáng lôi quang bay xa, không thể không kìm được ném lại một câu, rồi tiến vào hư không.

Chuyện này cứ thế ngừng như vậy.

Tin tức truyền ra, An Lâm đối với việc Thiên Hoàng Đại Đế không giết chết Lạp Đăng, có chút bất ngờ.

Nhưng hắn suy nghĩ, cũng cảm thấy không phải chuyện lạ gì.

Lạp Đăng vốn là thiên tài tuyệt đỉnh có hy vọng Hợp Đạo, tất nhiên là đối tượng trọng điểm được Huyết tộc chú ý, át chủ bài rất nhiều, sao có thể dễ dàng bị Thiên Hoàng Đại Đế bóp chết như vậy.

Lúc Thiên Hoàng Đại Đế rời đi, còn đặt lên thành Hoàng Tuyền một câu thần chú, để phòng ngừa Đại Năng Huyết tộc đến trả thù.

Mọi người sống sót sau tai nạn tại thành Hoàng Tuyền, lại khôi phục trạng thái cá muối.

Không chỉ có các sinh viên không muốn đến Hắc Trạch, mà ngay cả binh lính đánh chết cũng không ra ngoài tuần tra nữa.

Trước kia Lăng Tiêu Kiêm Tiên còn có thể tổ chức sinh viên đi tuần xung quanh, nhìn xem có dò thám của Huyết tộc ở khu vực lân cận hay không, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, ngay cả hoạt động này cũng bị cắt bỏ.

Mọi người cứ đóng trên tường thành, trông chừng cẩn thận, kỳ thực là đứng ngây người.

Hai ngày sau, ngủ một giấc thật ngon, Đề Na đã hồi phục sức lực, lại hưng phấn lôi kéo An Lâm chuẩn bị thiến vào thế giới Thần Kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận