Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 662: Chơi quả cầu

Bảo vật do đất trời thai nghén ra sao?

Đây quả thật là lần đầu tiên à!

An Lâm kích động, đây vẫn là lần đầu tiên Đề Na nói có bảo xuất xuống trần, hơn nữa còn xuất hiện ở trong Tiên thổ, chuyện này còn sớm hơn thời gian hắn dự tính rất nhiều.

"Đi thôi, dẫn tôi đi!" Đột nhiên hắn đứng lên.

Sau đó, bóng dáng của hắn dưới cái nhìn chăm chú của Adam và Eva từ từ hóa thành những hạt màu vàng biến mất.

"Không hổ là Thần sứ đại nhân, cách thức rời đi cũng thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt!" Ánh mắt đẹp long lanh của Eva nhìn người đàn ông đến đi như con gió, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ mở miệng nói.

Một giây trước An Lâm vẫn còn ở Kỵ lâu thành, một giây sau hắn đã đến một vùng đất thần bí nào đó ở đại lục.

Nơi này bị pháp tắc ngăn cách, tuy nó tồn tại trong thế giới này lại ngăn cách với toàn thế giới.

An Lâm cũng tò mò giơ tay ra sờ thử, bề mặt hơi nhám, không có khác biệt gì với những hòn đá bình thường ven đường, hơn nữa cũng cảm ứng không được bất kỳ năng lượng nào dao động.

"Khai, khai sáng?"Khóe miệng An Lâm hơi giật giật: "Cô nói nghiêm túc chứ?"

"Wa, là hòn đá ở giữa kia sao?" An Lâm hơi hưng phấn nhìn hòn đá hình dạng bình thường ở giữa trung tâm tinh thể kia. Hết cách, nó bị quá nhiều tinh thể đẹp đẽ vây ở giữa, quá khác biệt, cho dù không có gì đặc biệt thì cũng trở nên đặc biệt.

"Đừng gấp, tôi còn chưa khai sáng cho nó đấy!" Vẻ mặt Đề Na nghiêm túc nói.

Hai người xuyên qua đồng cỏ đầy hoa, hương hoa ngào ngạt, bươm bướm bay múa trong không trung, vài con tiểu thú lông tơ trắng bị động tĩnh đột ngột dọa sợ bỏ chạy, một con gấu xám dễ thương khí tức cường đại lại không rõ chuyện gì vì vậy chỉ khịt khịt mũi.

Vài giây sau, cột ánh sáng một vàng kim từ trên trời rớt xuống bao trùm hai người An Lâm và Đề Na vào trong.

"Người khổng lồ An Lâm, chúng ta đi thôi!"

"Đương nhiên là nói nghiêm túc rồi." Đề Na rất nghiêm túc gật đầu, hai ánh mắt như bảo thạch sáng lấp lánh, hai tay giữ thăng bằng hòn đá, trong miệng lẩm bẩm không dứt.

An Lâm và Đề Na chạy được một khoảng cách nhỏ, hai người liền đến một khu vực tinh thể ngũ sắc bao trùm đầy đất.

Đề Na cười ha ha kéo tay An Lâm, vui vẻ chạy về nơi nào đó.

"Rốt cuộc đây là gì chứ, thật sự là bảo vật sao?" Vẻ mặt An Lâm nghi ngờ.

An Lâm nhìn hạt châu kia, tuy là một miếng tinh thể trắng tinh nhưng nhìn kỹ lại giống như có thể nhìn thấy rất nhiều màu sắc khác nhau, thánh khiết không tì vết, lại mộng ảo mơ màng, khiến người ta trầm luân vào trong đó.

"Đúng, chính là nó!" Tay ngọc của Đề Na giơ lên, hòn đá tròn nhẵn nhụi trắng đen xen kẽ kia liền rớt vào lòng bàn tay của cô.

"Sao nào, tôi khai sáng rồi có phải khác nhau rồi không?" Vẻ mặt Đề Na đắc ý nói.

An Lâm: "..."

Hòn đá trắng đen xen kẽ đột niên vỡ nứt, miếng đã vỡ nứt rớt xuống, một hạt châu óng ánh long lanh, trắng tinh không tì vết xuất hiện trước mặt hai người.

Vẻ mặt An Lâm hơi thay đổi, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt: "Thử thế nào?"

Vừa nhắc đến bảo vật, Đề Na lập tức hưng phấn, vứt bỏ buồn bực trước đó lên chín tầng mây.

Quả cầu trắng xuyên thấu qua không gian, trực tiếp đụng về phía An Lâm.

Đề Na nghe ra được ý ngoài lời của An Lâm, bĩu môi nhỏ nhẹ giọng nói: "Anh có ý gì? Hòn đá này vốn là bảo vật mà! Tôi chỉ là khiến cho nó thức tỉnh trước mà thôi!"

Hắn đang muốn nói chuyện, liền nghe tiếng cười của Đề Na, ngón tay vươn ra chỉ về phía An Lâm: "Vào bên trong quả cầu cho tôi!"

An Lâm hít sâu một hơi: "Tôi cảm thấy thứ có thể được Thần sáng thế khai sáng, cho dù là một con heo, cũng có thể lợi hại hơn Trư Bát giới!"

An Lâm hầu như hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, ngay lập tức đã đến một không gian trắng mênh mông.

Quả cầu trắng đột nhiên nứt ra một đường, từ bên trong bạo phát ra ánh sáng màu trắng, bao trùm lên An Lâm, tiếp theo đó chính là không gian thay đổi mạnh mẽ.

An Lâm: "?"

An Na xoa mái tóc màu vàng suôn thẳng của Đề Na, cười nói: "Được rồi, tôi tin tưởng Tiểu Na! Vậy cô mau nói cho tôi biết bảo vật này có tác dụng gì đi!"

Ánh mắt của An Lâm co rút lại, đang muốn phản ứng lại, nhưng tốc độ của quả cầu thật sự quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp tránh né, cơ thể đã bị quả cầu đụng trúng.

Va chạm khủng bố như dự kiến không xảy ra, quả cầu trắng chạm lên cổ của An Lâm, liền rớt lên mặt đất giống như một cô gái nghịch ngợm, đang ném tú cầu cho hắn.

An Lâm: "..."

Cô nâng hạt châu màu trắng trong tay, mày đẹp hơi nhướn lên, gương mặt trắng nõn trong suốt mang theo nụ cười động lòng người, ánh mắt lấp lánh nhìn An Lâm, cố làm ra vẻ thần bí nói: "Nếu không, anh thử xem?"

"Người khổng lồ An Lâm xin tiếp chiêu!" Đề Na đột nhiên quay người, nắm chặt quả cầu trắng ném về phía An Lâm!

An Lâm luôn cảm thấy câu nói này hơi quen thuộc, chỉ có điều hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng lung linh xinh xắn của Đề Na.

"Anh đứng yên chỗ đó đừng nhúc nhích, sau đó tôi sẽ cách xa anh!" Đề Na liên tục lùi bước, cơ thể bay bổng về phía sau hơn trăm mét.

Hắn nhìn không gian trước mặt, trên mặt xuất hiện vẻ chấn động: "Đây lẽ nào là..."

"Không sai, đây chính là bên trong quả cầu, anh bị phong ấn rồi!" Giọng nói réo rắt vui tai của Đề Na truyền đến.

An Lâm: "..."

Không biết tại sao hắn luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.

Đây là quả cầu tinh linh nhỉ? Nhất định là vậy rồi?

Muốn bắt nạt mình chưa nhìn thấy bảo bối thần kỳ sao?

Ông đây lại không phải là thú cưng tiểu tinh linh, thật sự muốn chơi như vậy sao, cô đi nhận một con Pikachu à?

Vẻ mặt An Lâm cạn lời, hắn cảm thấy mình đã trở thành thú cưng của Đề Na, hắn hờ hững nói: "Sau đó thì sao?Tiểu Na, quả cầu này có tác dụng gì?"

"Không có tác dụng. Đây chính là một đồ dùng không gian cao cấp, có thể nhốt kẻ thù vào bên trong không gian! Sau đó giống như còn có thể rót lực lượng của mình vào bên trong không gian này, tiến hành công kích kẻ địch!" Đề Na giải thích nói.

"Vậy điều kiện phóng thích thì sao?" An Lâm tiếp tục hỏi.

"Ừm..." Đề Na giống như rơi vào suy nghĩ, sau một lúc mới nói: "Chỉ cần cảnh giới của anh cao hơn kẻ thù, thì có thể dùng quả cầu này nhốt hắn vào trong."

An Lâm cảm thấy tức ngực, suýt chút nữa là hộc máu.

Chỉ có cảnh giới cao hơn kẻ địch mới có thể sử dụng quả cầu này? Giỡn gì chứ? Ông đây là một yêu nghiệt siêu cấp quanh năm giết địch siêu cấp, má nó còn để ý đến những đối thủ thấp hơn mình sao?

Tồn tại có thể thu kẻ địch vào trong quả bóng, tôi có thể trong chớp mắt giết chết rồi có được hay không?

Được rồi, lại là bảo vật lườn gà...

Chỉ có điều giống như cũng có thể cho Đề Na tự sử dụng, kỳ Phản Hư thu kỳ Phản Hư, cũng không có gì thiệt cả.

An Lâm bảo Đề Na thả hắn ra, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Hắn không nhận quả cầu trắng này mà là bảo Đề Na tự mình chơi với quả cầu này.

"Người khổng lồ An Lâm, anh nói xem, đặt tên gì cho quả cầu này được đây?" Hai tay Đề Na nâng quả cầu trắng trong tay, rõ ràng là dáng vẻ thích không muốn buông tay, vui vẻ hỏi.

"Cứ gọi tinh linh cầu thú cưng đi." Vẻ mặt An Lâm hờ hững nói.

"Tinh linh cầu thú cưng?" Hai mắt Đề Na sáng lên, cười nói: "Tôi là tinh linh, cầu của tôi chứa thú cưng của tôi...tên hay! Người khổng lồ An Lâm không thẹn là thiên tài!"

Khóe miệng An Lâm co rút, cười ha ha theo.

Cứ như vậy, bảo vật đầu tiên do đất trời sinh ra của thế giới này, tinh linh cầu thú cưng bị Thần sáng thế Đề Na thu vào trong túi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận