Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 665: Đám người hầu của An Lâm tới

Đám sinh viên đang vây xem đã có chuẩn bị từ trước, ngay khi vụ nổ bắt đầu, nọ dã dùng đủ các loại thuật pháo phòng hộ.

Nhưng họ chỉ ở quanh rìa vụ nổ thôi, nên chỉ bị ảnh hưởng rất rất nhỏ.

An Lâm đứng ngay trung tâm vụ nổ, hoàn toàn giật hết cả mình. May mà hắn có cục gạch đen bằng hợp kim hỗn hợp bảo vệ, phản ứng cũng coi như là nhanh chóng, ngay lúc anh Thành tự nổ, hắn đã chạy núp ra sau cục gạch đen.

Trận nổ đáng sợ tới cũng nhanh, tan đi cũng nhanh không kém.

Khi mọi người dời mắt về trung tâm trận chiến lần nữa, mây nấm đã bị Hiên Viên Thành dùng thuật pháp xoá tan.

Khuôn mặt điển trai của hắn xám đen, bộ áo dài trắng muốt rách tung toé, hắn vừa ho khan vừa bước lại gần chỗ An Lâm, thân thiết hỏi han: "Bạn học An Lâm, cậu không sao chứ?"

An Lâm ló đầu ra từ đằng sau cục gạch đen, mặt có dính ít tro bụi, nhưng tổng thể thì không bị ảnh hưởng gì cả.

Hắn lắc đầu nói: "Tôi không sao, vậy còn anh, anh Thành anh có bị thương ở đâu không?"

"Là tôi đây mà, Thánh chủ!" Một cô gái mặt mũi còn dính ít tro bụi, nhưng chúng không hề ảnh hưởng gì được gương mặt xinh đẹp vô ngần của cô, lồm cồm bò dậy, có hơi ngại ngừng cười chào hỏi An Lâm.

An Lâm: "..., Sao các người tới đây?"

"Ai đó?!" An Lâm vừa nhìn thấy người mặc áo đỏ không rõ thân phận chống tay đứng dậy, đã lập tức rút kiếm Thắng Tà ra.

"Đúng vậy, Thánh chủ, trùng hợp ghê nhỉ, cái nấm lửa này trông cứ như đang bắn pháo hoa để nghênh đón chúng tôi ấy, tuyệt quá!" Tháp Bá mỉm cười ha hả, tuy có xuất hổ nhưng không hề mất đi phong độ.

"Khụ khụ khụ..." Chợt có tiếng ho khan trong trẻo vang lên, hình như chủ nhân của tiếng ho đã bị bụi mù chung quanh làm sặc.

"Các vị chính là ba vị Huyết Tộc đã khí khế ước người hầu với An Lâm à?" Hứa Tiểu Lan ánh dùng ánh mắt quan sát cả ba Huyết Tộc này một lần, gương mặt vốn xinh đẹp mảnh mai, nay lại toả ra vẻ uy nghiêm.

Hiên Viên Thành cười lắc đầu nói đầy tự tin: "Tôi còn có thể đánh tiếp một trận nữa đó!"

Ba vị sự xuất hiện của ba vị người hầu, trận tỷ thí giữa An Lâm và Hiên Viên Thành chỉ có thể tạm thời dừng lại.

An Lâm và Hiên Viên Thành đều bị tiếng ho khan này doạ hết hồn, họ lập tức quay sang nhìn khu vực hơn mười mét chung quanh, đột nhiên phát hiện có ba người lạ mặc áo đỏ đang ngã sấp dưới đất.

Mặt An Lâm thiếu điều xụ xuống: "Còn phải đánh nữa à?"

"Đã lâu không gặp rồi Thánh chủ, không ngờ chúng ta sẽ gặp được nhau ở đây đấy!" Mạch Luân cũng là cười chào hỏi.

"Mạch Luân, xin ra mắt Thánh nữ đại nhân."

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được một mối liên hệ nào đó, cái cảm giác lúc nãy đã bị hắn lờ đi vì quá căng thẳng, đó chính là cảm giác tới từ khế ước!

"Tháp Bá, xin ra mắt Thánh nữ đại nhân."

Trong một cái sân ở phủ thành chủ trông thành Hoàng Tuyền, đám người và thú sủng Đại Bạch, Tiểu Sửu, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, đều lộ ra vẻ mặt vừa tò mò vừa phấn khích nhìn chằm chăm ba vị khách khí độ bất phàm nọ.

"Không sai, tôi tên Khả Khả Tư Đế, xin ra mắt Thánh nữ đại nhân!"

Còn cả một câu hắn nghẹn lại không dám nói ra nữa, mấy cái ưng hô này của họ nghe không khác gì kiểu Thánh chủ và Thánh nữ kết hợp, hạ sinh Thánh tử vậy... Đúng là một nhà ba người vô cùng hài hoà!

Đôi mắt xinh đẹp giờ đã ửng đỏ của Hứa Tiểu Lan, tức giận trừng An Lâm đang ngủ một vài cái, như đang trách sao An Lâm lại nói thẳng mọi chuyện ra như vậy.

Đó chính là Thánh Tử của Huyết tộc đấy, là sự tồn tại nhận được sự đồng ý và tán thành của Huyết Tổ, địa vị trong Huyết tộc của họ của thể sánh ngang với một vị đại năng kì Hợp đạo, vậy mà vừa rồi họ lại nói cái danh hiệu đó chẳng đáng gì cả?

"Thánh nữ đại nhân là cái gì quỷ gì thế hả?" Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan trừng to, cô không hiểu gì cả, hỏi lại.

Mạch Luân và Tháp Bá nghe vậy, hai mắt sáng rỡ, liên tục gật đầu nói: "Đúng đó, đúng đó... nên có quà, nên có quà!"

Ba người nghe Hứa Tiểu Lan sau, đồng thời khom người hành lễ trả lời cô.

"Không, hắn bị máu độc chết!" An Lâm nghiêm túc nói.

"Bị cậu đánh chết à?" Khả Khả Tư Đế không biết tại sao An Lâm lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngẫm nghĩ lát, mở miệng nói ra suy đoán của mình.

An Lâm biết họ muốn cái gì, nhưng hắn hơi do dự hỏi lại: "Các người biết Minh Độc Tử chết như thế nào không?"

"An Lâm là Thánh chủ của chúng ta, vậy cô đương nhiên là Thành nữ của chung tôi, Thánh chủ Thánh nữ vốn chính là trời sinh một đôi đ trờii!" Khả Khả Tư Đế nghiêm túc nhớ lại Thánh chủ Thánh nữ trong đầu mình..

Mấy người Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân đều từng nghe về truyền thuyết Thánh tử, chẳng ngờ ba Thánh Tử vừa nhậm chức của Huyết tộc này lại là người hầu của An Lâm, lại còn chẳng xem cái vị trí Thánh tử đó ra gì. Làm cả bọn đều há miệng sửng sốt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, đúng là mở rộng tầm mắt.

An Lâm cười mở miệng nói: "Mặc kệ thế nào, các người được chọn làm Thánh tử đã là một chuyện rất tốt rồi, tôi ở đây chúc mừng các người một tiếng nhé."

Khả Khả Tư Đế liếc dịu dàng liếc nhìn An Lâm cái, nũng nịu mở miệng hỏi: "Vậy Thánh chủ, nếu cậu đã chúc mừng, vậy có cần cho bọn tôi thêm phần quà chúng mừng không?"

Lăng Tiêu kiếm tiên xoa xoa trán: "Tôi nói này, các vị không phải đã được chọn là Thánh tử của Huyết tộc à? Giờ các vị gọi An Lâm và Hứa Tiểu Lan như vậy có ổn không đó? Sao tôi cứ thấy quan hệ giữa các người đã lộn tùng phèo lên hết rồi vậy..."

Trong lòng Lăng Tiêu kiếm tiên như đang nổi lên từng cơn sóng to gió lớn, mặt hắn lộ ra vẻ khó tin.

"Há..." Ai nấy đều hít một hơi lạnh vào, người hầu của An Lâm trung thành với hắn vậy à?

"Hừ! Cái danh hiệu Thánh Tử đó chả là cái mợ gì cả, chỉ là một cái hư danh. Chúng tôi chỉ đi theo chủ nhân và cảm thấy vinh hạnh vì được làm người hầu của chủ nhân!" Tháp Bá vô cùng hào phóng, nói thắng.

Khả Khả Tư Đế: "..."

Mạch Luân và Tháp Bá: "..."

"Có phải là do, là do Minh Độc Tử quá yếu rồi không?" Tháp Bá thấy miệng đắng chát, cố vớt vát lại thử.

"Cũng có thể là do tôi đã mạnh hơn." An Lâm nghiêm túc mà nhìn ba huyết tộc trước mặt mình, "Khả năng tinh lọc trong máu của tôi quá mạnh, tôi sợ cả ba người cũng không chống đỡ nổi."

Không khí im lặng tới đáng sợ, chuyện liên quan tới tánh mạng của mình, họ buộc phải suy nghĩ thận trọng hơn nữa.

"Tôi cảm thấy chúng ta nên tìm một Huyết tộc đại năng để thử nghiệm trước khi dùng!" Mạch Luân nặng nề nói.

"Minh Độc Tử là Phản Hư sơ kì, vậy tức là chúng ta phải tìm những đại năng Phản Hư sơ kì điên phong hoặc là Phản Hư trung kỳ để thử..." Tháp Bá mở miệng nói tiếp, "Liên minh Thần Bàn của tôi, có người phù hợp yêu cầu này."

An Lâm cũng rất muốn biết máu của mình là sao thế này, vì thế hắn cũng gật đầu đồng ý: "Vậy đi, ta, Tiểu Khả, Tiểu Mạch, mỗi người lấy 5cc Thánh Huyết, riêng Tháp Bá thì lấy 10cc. Các người lấy đi thử nghiệm một phen, nhân tiện phát triển mạng lưới thế lực của chúng ta ở Huyết tộc luôn, tuyển nhận những người dự bị cho Thánh Huyết giáo sau này."

Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá, nghe vậy đều vô cùng kích động, thậm chí thân thể cũng run lên theo, họ đồng thanh mở miệng: "Có thể góp sức vì Thánh chủ, chúng tôi dù chết cũng không từ chối!"

Có thể lấy được nhiều Thánh Huyết như vậy, đã vượt qua khỏi dự kiến của họ rất nhiều rồi!

Mấy người Lăng Tiêu kiếm tiên, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân đều sửng sờ nghe bốn người nói chuyện với nhau, mỗi câu bốn người kia nói họ đều nghe hiểu, nhưng khi gộp lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh thì họ hoàn toan không hiểu gì hết.

Thánh Huyết là cái gì, phát triển mạng lưới thế lực nữa chứ, nghe chừng rất cao lớn đáng sợ thì phải!

"À, phải rồi, Thánh chủ, còn một việc khác nữa." Khả Khả Tư Đế đột nhiên nói.

"Chuyện gì?"

"Là về Lạp Đăng, hắn đã bị thương năng, hiện giờ đang ẩn núp trong núi Tử Tuyết để chữa thương."

Mọi người vừa nghe thấy tin tức về Lạp Đăng, đều lấy lại tinh thần, chuyên chú lắng nghe.

Lạp Đăng có thể nói là là một kẻ mang tới cơn ác mộng đáng sợ cho họ, ông ta có được thực lực cực mạnh của tu sĩ kì Phản Hư điên phong, chỉ một cái phẩy tay cũng đủ huỷ diệt cả một toà thành. Nếu không phải lúc đó Tiêu Trạch và An Lâm liều mạng kiềm giữ, vậy không chừng họ đều sẽ bỏ mạng lại ở thành Hoàng Tuyền này rồi.

An Lâm chưa bao giờ là người im lặng chịu thiệt, đồ đệ của hắn bị Lạp Đăng ức hiếp thảm tới vậy, giờ hắn đương nhiên phải đánh lại một trận mới hả dạ.

"Thánh chủ, cậu nghĩ thế nào?" Tháp Bá nhìn An Lâm, muốn biết An Lâm tính làm gì tiếp theo.

"Ha hả, đó là một cơ hội rất tốt, sao chúng ta có thể bỏ qua cho được chứ!"Hai mắt An Lâm bốc lên ngọn lửa sáng ngời, toàn thân toả ra chiến ý ngập trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận