Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 669: Xà phòng ở trong này

Sắc mặt Bố Lai Tư đỏ bừng, hắn thở hổn hển quỳ ở đó.

Làn da với đường gân rõ ràng, màu xanh xám không khác gì vỏ cây kia, mở ra khép lại, tán câu rậm rạp xanh mướt trên đỉnh đầu hắn cũng đang vui sướng phát ra những tiếng soàn soạt.

"Cậu, cậu, rốt cục thì cậu đã làm gì với tôi vậy hả?" Bố Lai Tư giãy giụa thoát khỏi cảm giác sung sướng vô cùng kia, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tháp Bá.

Tháp Bá chỉ cười nhạt đứng đó, không nói lấy một lời.

Trong lòng Bố Lai Tư vô cùng hoảng hốt, nhưng thân thể lại thành thực tới lạ thường, bởi vì nó đã lựa chọn không làm ra bất kì hành động thiếu suy nghĩ nào.

Cái cảm giác vừa rồi, hắn không sao quên được, sức mạnh tinh lọc vô biên vô tận, có thể làm thăng hoa sinh mệnh, ẩn chứa sinh cơ vô hạn... Hắn biết, đó có thể là cơ duyên lớn nhất từ trước tới giờ của hắn, hắn không thể dễ dàng buông tay được!

Không lâu sau, một người đàn ông xa lạ với khuôn mặt được mù trùm che đi một nửa, xuất hiện trước mặt Bố Lai Tư.

Bước chân của người nọ rất thong thả, hơi thở toả ra từ người hắn, khiến Bố Lai Tư nhận ra, đó chỉ là một con người bình thường.

Lập tức, tâm trạng của hắn trở nên vô cùng kích động, thất thanh nói "Cậu chính là người đã đánh Lạp Đăng đại nhân ra... lộn, cậu chính là An Lâm đã đánh nhau với Lạp Đăng đại nhân trong thành Hoàng Tuyền à?!"

Bố Lai Tư ngây ra như phỗng, há miệng thở dốc, có chút bần thần không biết nên làm sao, hắn cứ cảm thấy những chuyện vừa xảy ra đều là giả hết cả.

Người tới thả cái mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặtsáng lạn thanh tú của mình, mỉm cười tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là An Lâm."

An Lâm mỉm cười nhìn Bố Lai Tư dần dại ra, tiếp tục bổ thêm nhát đao cuối cùng: "Hừm, bây giờ anh có hai lựa chọn, một là ký kết khế ước nô bộc với tôi, tôi sẽ dẫn dắt anh đi tới con đường bước lên đỉnh cao cuộc đời. Lựa chọn thứ hai, thì là, anh đi chết đi."

Thánh Tử Tháp Bá có thân phận cực kì cao quý, lại cung kính trước một con người bình thường? Còn tôn xưng kẻ đó là Thánh chủ?

Tháp Bá thấy Bố Lai Tư vẫn sững sờ như cũ, chưa kịp lấy lại tinh thần, vì thế mở miệng bổ sung thêm: "Anh có biết tại sao ba chúng tôi được Huyết Tổ chọn làm Thánh Tử không? Đó là vì máu của Thánh chủ đấy, anh hãy tự mình suy nghĩ cho thật kỹ đi..."

"Thánh chủ đại nhân!" Tháp Bá nhìn thấy người tới, vội cung kính hành lễ.

Dù sao thì, cảnh tượng vừa xảy ra trước mặt hắn, và cả lời An Lâm vừa nói, đều quá mức khó tin.

Con người này rốt cục là thần thánh phương nào vậy?!

Sắc mặt Bố Lai Tư trở nên rất khó coi.

"Là tôi đó, ngoài ra, sức mạnh thăng hoa sinh mệnh anh vừa cảm nhận được, tới từ máu của tôi. Còn nữa, Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân, đều là người hầu của tôi, họ tôn xưng tôi là Thánh chủ!"

Một câu nói này của Tháp Bá, như xua tan mây mù, làm tầm mắt của Bố Lai Tư được mở rộng và đầu óc cũng suy nghĩ thấu đáo hơn.

"An Lâm?" Bố Lai Tư cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.

Phải, nếu là như vậy, vậy mọi thứ đã trở nên hợp lý hơn rồi! Tại sao trong cuộc tổng tuyển cử Thánh Tử, Huyết Tổ đã chọn ba người họ, tại sao Lạp Đăng lại thua thê thảm như vậy ở thành Hoàng Tuyền, tại sao họ lại xuất hiện ở đây...

Ba Thánh Tử tôn quý nhất trong Huyết tộc, vậy mà lại là người hầu của An Lâm? Tin tức này nếu truyền ra ngoài để ké khác biết được, tuyệt đối sẽ trở thành tin tức làm rung động toàn bộ đại lục Thái Sơ này!!

Ầm ầm!

An Lâm vui mừng gật đầu: "Không tệ chút nào, xem ra anh biết rất rõ, cái gì mới là quan trọng nhất."

Hắn không phải một kẻ ngu ngốc, chỉ cần đề cập tới con đường chân chính, hắn sẽ dốc hết sức đi thử, càng miễn bàn đây là một cơ duyên cực lớn. Dù là thân thể hay tâm linh của hắn đều lựa chọn quy thuận An Lâm.

"An Lâm, anh lại lừa được một thằng đàn em hở?" Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan trừng tô, cô thấy mình quả nhiên đã quá khinh thiền hiệu suất phát triển đường dây của An Lâm rồi.

"Nô bộc, Bố Lai Tư, bái kiến Thánh chủ đại nhân!"

An Lâm vuốt mấy cái lá cây xanh mượt trên đầu Bố Lai Tư, cảm giác chạm vào nó còn nhẵn nhụi hơn nhưng cái lá bình thường, còn có mùi thơm nhàn nhạt nữa chứ.

"Tôi hiểu rồi... Tôi hiểu rồi..." Bố Lai Tư nhìn An Lâm, hai mắt toả ra ánh sáng trước nay chưa từng có, "Hoá ra, con đường chân chính chính là đây, ngài mới là thật sự là vị thần sẽ dẫn dắt chúng tôi đi về phía trước!"

"Lần sau tôi sẽ giới thiệu một người cho anh làm quen, cổ sẽ giúp ông tập làm quen." An Lâm nghiêm túc nói.

Bố Lai Tư nghe hỏi có hơi ngớ ra chút, sau đó mới gật đầu nói: "Có thể, nhưng là không quen lắm..."

"Tiểu Bố, anh có biết quang hợp không?" An Lâm đột nhiên hỏi.

Bố Lai Tư cung kính hành lễ với An Lâm.

"Mấy chuyện đi theo này, sao lại nói là lừa gạt được chứ! Anh ta là bị mị lực tới từ nhân cách hoàn mỹ của anh thuyết phục, cam tâm tình nguyện đi theo anh đấy chứ!" An Lâm nói bằng vẻ mặt đầy đắc ý.

"Có thể đi theo Thánh chủ đại nhân, là vinh hạnh lớn nhất đời của tôi!" Mớ lá cây trên đầu Bố Lai Tư rung rung theo hắn, hiển nhiên cả tóc của hắn cũng lên tiếng đồng ý quan điểm này.

Đầu của Bố Lai Tư phải nói là khá đặc sắc, tuy rằng tổng thể vẫn không khác gì con người bình thường, nhưng trên đỉnh đầu của hắn có một cái mũ, cái mũ đó thật ra là một tán cây, bên trên có cây cối tươi tốt, trong rất bảo vệ môi trường.

Bố Lai Tư rất rõ ràng, đó không chỉ là sự lựa chọn của hắn, mà còn là sự lựa chọn của Huyết Tổ!!

Đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành tập hợp với bọn An Lâm, nhìn thấy một Phản Hư trung kỳ như Bố Lai Tư lại ngoan ngoãn nghe lời lấy lòng An Lâm, ai nấy đều thấy hoài nghi cuộc đời.

Bởi vì có thêm Bố Lai Tư gia nhập, An Lâm triệu tập mọi người lại, họ cần thay đổi kế hoạch.

An Lâm và Bố Lai Tư thuận lợi ký kết khế ước nô bộc.

Bố Lai Tư có hơi không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, hắn từng nghiên cứu việc quang hợp, nhưng năng lượng tích trữ và phát ra rất hạn chế, cho nên không lâu sau hắn đã từ bỏ.

Có Bố Lai Tư tham gia, mọi người phải thảo luận lại kế hoạch một lần nữa.

"Tôi nói này, cái đại trận Huyết La Sát Chân Âm này, có thể vừa đè ép vừa giúp Lạp Đăng tiêu trừ hỗn độn thần lôi của Thiên Hoàng Đại Đế trong người hắn, không những thế nó còn lợi dụng âm khí và huyết khí để giúp hắn chữa lành vết thương."

"Tốt nhất là chúng ta nên chọn giữa trưa để ra tay."

"Bởi vì làm chuyện xấu sớm muộn gì sẽ bị phát hiện?"

"Thánh chủ đừng có ngắt ngang lời tôi! Đó là vì giữa trưa là lúc dương khí sung túc nhất, sự ảnh hưởng của đại trận lên vết thương của Lạp Đăng cũng trở nên nhỏ hơn, cũng chính là lúc Lạp Đăng suy yếu nhất, chúng ta nên chờ thêm một canh giờ nữa, rồi mới động thủ..."

Lúc này, Lạp Đăng đang ở trung tâm trận pháp, còn chưa biết tất cả đội quân tinh nhuệ của mình đã hy sinh oanh liệt, vả lại gã thủ vệ mạnh mẽ nhất của hắn đã phản bội hắn, còn đang phối hợp với kẻ địch bày mưu tính kế, thương lượng làm soa giết chết hắn...

Mỗi một cái hít vào thở ra của hắn đều kéo dài rất lâu, đó là vì hắn đang lợi dụng đại trận để giúp vết thương của mình mau lành hơn.

Thần dược Y Đăng Đại Đế tìm kiếm vài mất vài ngày nữa mới được đưa tới, trong khoảng thời gian chờ đợi này, điều duy nhất hắn có thể làm, là cố gắng rút hết sức mạnh của Thiên Hoàng Đại Đế khỏi cơ thể mình.

Một thời gian sau, chung quanh vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có tiếng các luồng khí vận chuyển vang vọng trong không gian.

Âm khí dưới địa mạch tụ lại như lốc xoáy.

Trong đại trận huyết khí tụ lại như một con rồng khổng lồ đang cử động.

"Lốp cốp lốp cốp..."

Cùng thời khắc đó, đại trận Huyết La Sát Chân Âm bao trùm khắp trăm dặm, như bị rút sạch sức mạnh chống đỡ, đột nhiên ngừng vận chuyển.

Dây khô sắc nhọn xé rách không gian, chỉ nháy mắt đã xuyên thẳng qua trái tim của Lạp Đăng!

Lúc trước ấy à, hắn vì mời Bố Lai Tư về dưới trướng mình đã phải trả 1 cái giá không nhỏ, trong trong ngoài ngoài làm không ít chuyện, mới có thể nhận được sự trung thành của vị đại năng này.

Vừa nghĩ tới đây, mặt Lạp Đăng hiện lên nụ cười thân thiết ôn hoà, hắn cất tiếng hỏi: "Bố Lai Tư, anh tới đây có việc gì không?"

"Ừm, có một chuyện nhỏ xíu thôi." Bố Lai Tư vươn bàn tay gầy gò như nhánh cây khô, gãi gãi đầu, mặt đầy vẻ chất phác.

"Nói đi, hai ta có quan hệ gì chứ, không cần phải che che lấp lấp như vậy đâu." Lạp Đăng đứng ở vị trí trung tâm của trận pháp, tuy rằng hắn có thể phân tâm để nói chuyện phiếm một lúc, nhưng nếu thật sự không cần thiết thì hắn vẫn mong mình có thể nhanh chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này để chú tâm vào việc chữa thương.

"À, ừm... tôi đã chặt đứt tất cả các tiết điểm điều hành trận pháp của cậu rồi..." mặt Bố Lai Tư hiện lên vẻ áy náy, hắn chần chừ nói.

"Anh đang nói gì vậy?" Lạp Đăng cảm thấy chính hình như mình đã nghe nhầm từ gì đó rồi.

"Bởi vì đằng đó có một cục xà phòng." Bố Lai Tư chỉ vào một phía gần người Lạp Đăng.

Lạp Đăng ngỡ ngàng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết dùng cặp mắt mê mang nhìn về phía Bố Lai Tư chỉ, nhưng nơi đó hoàn toàn không có gì cả.

Xoẹt, phập!

Lạp Đăng mở hai mắt ra, phát hiện người tới là Bố Lai Tư mình đã tốn công sức mời chào về dưới trước.

Tiếng bước chân có tiết tấu vô cùng quen thuộc vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận