Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 670: Đại sát chiêu liên hoàn

Lúc này Lạp Đăng đã hiểu Bố Lai Tư không hề nói dối, tất cả các tiết điểm của trận pháp này đã bị cắt đứt, sức mạnh Thiên Hoàng Đại Đế trong người hắn mất đi sự khống chế của trận pháp, bắt đầu bùng nổ trong cơ thể hắn!

"Mày..." Lạp Đăng đang định trừng phạt Bố Lai Tư, thì chợt một thanh Tinh Quang Huyết Kiếm xuất hiện, đâm xuyên qua lồng ngực hắn, sức mạnh nguyền rủa đáng sợ từ trong kiếm nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân hắn, chặt đứt sức sống mãnh liệt tới dường như vô tận của Huyết tộc.

Trong nháy mắt đó, Lạp Đăng đã hiểu đây rõ ràng là một cái bẫy chết người nhằm thẳng vào hắn, sao tinh thần bắt đầu dâng lên đằng sau lưng hắn, sức mạnh của đạo thần nhuộm đỏ không trung, thế gian chìm trong biển máu tuyệt vọng.

Hắn phản ứng cực kì quyết đoán, không tiếc thương tổn đạo căn của mình lần nữa, để sức mạnh của mình đạt trở về mức cao nhất.

Sao máu tản ra những gợn sóng màu đỏ, mặt đất trong phạm vi trăm mét đều bị sức mạnh đáng sợ ăn mòn tới tan nát, Bố Lai Tư đứng gần đó bị ảnh hưởng năng nhất, hắn hộc máu bay ngược ra ngoài, lớp cỏ cây phủ ngoài cơ thể hắn nứt ra thành từng mảng.

Cùng lúc này một bóng người xinh đẹp điệu đà bay nhanh về phía Lạp Đăng, đẩy thanh kiếm Chú Tinh Huyết đang cắm trong lồng ngực Lạp Đăng vào sâu hơn.

Lạp Đăng vươn tay muốn rút thanh kiếm đang chặn sức mạnh sự sống của mình, thì một hạt châu có vỏ ngoài đen ngòm xuất hiện, trôi nổi trên đầu hắn, sức mạnh thần hồn đáng sợ từ trên trời giáng xuống như thác đổ, bao phủ khắp đất trời.

Không gian bị nhấn chìm trong tĩnh mịch, mang theo sự đáng sợ khó nói thành lời, áp lực trấn áp không hề giữ lại giáng thẳng xuống, như thể bóng tối trong cả thiên hạ này đều đang đè ép lên người Lạp Đăng, cả thần hồn của hắn cũng bị ăn mòn dần.

Rốt cuộc là ai muốn giết hắn? Tim hắn chợt đập thật nhanh, kẻ địch đã làm được tới tình trạng này, tất nhiên không phải kẻ đơn giản, giờ hắn chỉ mới biết Bố Lai Tư làm phản, còn những kẻ khác hắn không biết gì cả.

Sức mạnh đạo thần đáng sợ làm không khí chung quanh cũng phải rung động.

Đường sáng màu đỏ xé mở bóng tôi, va chạm vào biên giới của bóng tối, bộc phát ra tiếng kêu gào sắc nhọn. Phi kiếm sao trời bị phản lực đáng sợ đập nát, nhưng điểm sáng nhỏ xuất hiện ở nơi cuối cùng của bóng tối, rót chút ánh sáng vào bóng tối dày đặc.

Một nắm tay màu đỏ phá tan bóng tối, xông thẳng về phía hắn.

Lạp Đăng vươn tay muốn rút thanh Tinh Quang Huyết kiếm đang cắm trước ngực mình ra, nhưng hắn phát hiện thanh kiếm nọ đã hoà vào da thịt mình, trong thời gian ngắn hắn không thể nào rút nó ra được.

Sức mạnh của Huyết Tổ...

Giây phút đó, hàng tỉ tử hồn kêu gào, khóc thét, tư duy của Lạp Đăng cũng bị ảnh hưởng, suy nghĩ trở nên chậm chạp hơn.

Một cái nắm tay như ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, có thể đập nát đại lục, làm tan biến cả thiên địa.

Tay hắn vươn ra giữa không trung, làm động tác nắm chặt, nháy mắt hắn ngưng tụ ra một thanh phi kiếm ẩn chứa vô số mũi nhọn của sao trời, thanh phi kiếm bay về phía bóng tối vô tận. Hắn biết mình đã không còn nhiều thời gian nữa, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi cái bẫy này!

Đây là sức mạnh của Tử Hồn Châu trong tay Mạch Luân! Là sức mạnh trói buộc trấn áp cực kì đáng sợ!

"Keng..." Tiếng kiếm rung réo rắc vang lên rõ ràng giữa bóng tối, Lạp Đăng cố hết sức, đang định dồn sức tấn công bờ bóng tối một lần nữa, nhưng lúc này, một sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống!

Sức mạnh của Huyết Tổ, ngoại trừ đại năng siêu cấp thuộc cảnh giới Hợp Đạo của Huyết tộc, thì chỉ có Thánh Tử được nắm giữ.

Lạp Đăng biến sắc, một đòn tấn công dốc hết sức của hắn vậy mà không cách nào phá vỡ được thứ bóng tôi đang trấn áp hắn.

Huyết kiếm, phong tỏa thần hồn, nắm tay...

Nhưng quan trọng hơn là, từ cái nắm tay ấy, Lạp Đăng cảm nhận được sự áp chế tới từ huyết mạch của tổ tiên, như thể đối mặt với hắn chính là tổ tông Huyết tộc đứng ngạo nghễ giữa chín tầng trời vậy.

Lạp Đăng sững sờ, mẹ nó, thế này có khác nào đang ức hiếp Lạp Đăng hắn đâu chứ!!

Nắm tay xuyên qua biển máu, mang theo sức mạnh vô cùng vô tận, đập về phía Lạp Đăng.

Phi kiếm và nắm tay va vào nhau, không hề toả ra sóng lực đáng sợ như dự kiến.

Giờ khắc này, mặt đất ầm ầm vỡ nát.

Phi kiếm sao máu thay đổi phương hướng, bộc phát ra những tia máu phủ kín một vùng trời, ẩn chứa toàn bộ sức mạnh đạo thần sao máu của hắn, đâm về phía nắm tay đáng sợ nọ!

Chờ đến khi biển máu tan hết, một cái hố rộng hơn ba mươi mét xuất hiện trong tầm mắt mọi người, núi tuyết, hồ nước, rừng cây gì đó đều đã biến mất sạch sẽ.

"Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá... Các người muốn chết à!" Bấy giờ Lạp Đăng đã nhận ra được là ai muốn giết mình, hắn giận tím mặt, gân xanh nổi cả lên.

"Một đòn mạnh như vậy, chắc hắn chết rồi nhỉ?" Mạch Luân cất Tử Hồn Châu vào, sắc mặt nhợt nhạt hỏi.

Người hắn thấm đẫm máu, quần áo rách tả tơi, hiển nhiên hắn đã bị thuật pháp quá đáng sợ của mình làm bị thương không nhẹ.

Tháp Bá đứng giữa hư không, thở hổn hển.

Hết cách rồi, đã tới nước này, hắn cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ thôi.

Phong ấn màu đen bằng mực có lực phòng ngự cực mạnh, cũng bị sóng năng lượng đáng sợ này dập nát!

Năng lượng huỷ diệt này lan ra hơn mười dặm, dập nát và cắn nuốt mọi thứ nó gặp phải, trời đất đều biến thành một biển máu vô cùng vô tận, chỉ còn một quyển của Huyết Tổ tối cao được giữ lại.

Giờ khắc này, thế gian như chìm vào ngày tận thế!

Phi kiếm sao máu chỉ reo lên một tiếng sắc nhọn, thì đã triệt để gãy nát, bung ra thành một biển máu rộng lớn, sức mạnh áp chế đến từ huyết mạch, khiến phi kiếm của Lạp Đăng không cách nào làm giảm sức mạnh của nắm tay được.

Ầm ầm!

Lạp Đăng cắn chóp lưỡi, gắng gượng sử dụng bí pháp, cụ thể hoá đạo thần của mình thành thứ giống như sao máu che trước người mình.

Cảm giác gần kề cái chết bao phủ toàn thân hắn, trong lòng Lạp Đăng biết, nếu hắn trúng một nắm tay này thật, vậy hắn chết chắc rồi!

Chợt có một luồng sáng màu máu bay trở về bên cạnh Khả Khả Tư Đế, nàng mỉm cười nói: "Sức sống đáng sợ của Lạp Đăng đã bị kiếm Chú Tinh Huyết cắt đứt, lại trúng một đòn có thể sánh ngang với chân thần Hợp Đạo do Tháp Bá dùng máu tươi hiến tế Huyết Tổ sử dụng, sợ là giờ hắn không còn tro luôn ấy chứ."

"Để tôi đi thăm dò thử xem thế nào cho." Bố Lai Tư loạng choạng bay về phía cái hố, dưới chân hắn vươn ra vô số sợi dây mây, dây mây vừa xuất hiện đã lập tức luồn lách xuống dưới đáy hố tối đen thăm dò tình huống.

"Ừm... hơi thở đã không còn, sức mạnh đã biến mất, đặc điểm của sự sống, đặc điểm của sự sống..."

Bố Lai Tư đột nhiên biến sắc, vội vàng lui ra sau thật nhanh.

Nhưng là, một sức mạnh cực kì đáng sợ khác còn nhanh hơn, Có hơn trăm điểm sáng màu máu, tạo thành một đường chết, chọc người Bố Tư Lai thành tổ ong vò vẽ!

"Tiểu Bố!" An Lâm thấy cảnh này, hoảng hốt kêu lên.

Lúc này, có một cục màu đỏ như máu bay ra khỏi đáy hố, định bỏ chạy thật xa.

Đề Na phản ứng lại nhanh nhất, bàn tay trắng nõn của cô gõ vào không khí một cái, tạo thành một khối không gian kín kẽ trong phạm vi vài thước.

Cục máu đỏ va vào bề mặt của khối không gian, phát ra tiếng gầm rú, nhưng không cách nào phá vỡ được vách khối không gian.

Khi nhìn thấy bản thể thật sự của cục máu hồng kia, ai nấy đều bị giật mình.

Thân thể trắng nõn nà, vóc người nhỏ xíu, hai gò má non nớt, mái tóc màu vàng...

Kẻ xuất hiện trước mặt họ, lại là một thằng nhóc trần như nhộng cỡ chừng bốn năm tuổi gì đó!

"Hở... Ai đây?" An Lâm không dám tin, mở miệng nói, "Ban ngày ban mặt, giữa nơi đồng không mông quạnh thế này nó lại dám trần truồng chạy lung tung!"

Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt khinh thường: "An Lâm, anh nghiêm túc xíu được không, thằng nhóc này dù còn nhỏ, nhưng nó vẫn là thủ phạm giết Thụ đấy!"

Toàn thân Lạp Đăng bắt đầu run rẩy, cơ thể hắn tựa sát vào vách tường của hộp không gian, run lẩy bẩy.

Khoé miệng Lăng Tiêu kiếm tiên hơi co rút: "Đã tới lúc nào rồi mà còn đứng đó bắt bẻ nhau hả, tôi thấy các cô cậu chẳng ai đứng đắn nghiêm túc cho tôi nhờ cả."

Cùng lúc này, bốn người Tiêu Trạch, Mạch Luân, Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá cũng đã vây quanh thằng nhóc nhỏ đó.

"Đây là Lạp Đăng à?" Tiêu Trạch ngạc nhiên hỏi.

"Khí tức này... còn cả hình dạng ngũ quan này, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là Lạp Đăng!" Sắc mặt Khả Khả Tư Đế có hơi khó coi.

"Sao Lạp Đăng lại biến thành như thế này nhỉ?" Mạch Luân không hiểu nổi tại sao luôn.

Lúc này, Tháp Bá đột nhiên nói: "Trong bí điển của tộc chúng tôi, có một loại thần thông bí pháp tên là Đạo Thần Phản Anh. Thần thông này thông qua việc hiến đế đạo thần của mình để đổi lấy sự che chở của Đạo Thần cực mạnh trong một thời gian nhất định, còn có thể khôi phục toàn bộ vết thương trên người mình. Nhưng mà, thần thông này có cái giá cực kì lớn, người sử dụng nó sẽ bị tuột cảnh giới, thân thể còn xuất hiện hiện tượng phản lão hoàn đồng..."

"Nói như vậy, trạng thái bây giờ của Lạp Đăng khá giống những gì anh vừa miêu tả đó, chả trách sau khi trúng một quyền vừa rồi của Tháp Bá mà hắn vẫn còn sống nổi." Mạch Luân thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.

"Nói như vậy, cái cảnh giới Phản Hư sơ kì điên phong của Lạp Đăng, không là giả vờ nhỉ?" Hai mắt Tiêu Trạch sáng ngời, mặt hiện lên vẻ phấn khởi hiếm thấy.

Tiêu Trạch vừa dứt lời, ai nấy đều phát ra cười hì hì đầy gian trá.

"Thụ chưa có chết, bạn học Hiên Viên Thành đã cứu sống nó, thằng nhóc đó chỉ mang tội giết Thụ chưa thành thôi." Tô Thiển Vân dịu dàng mở miệng, trên mặt cô là một nụ cười thật khẽ, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự đắc ý trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận