Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 674: Cuộc sống tuỳ tiện ở thành Hoàng Tuyền

Y Đăng Đại Đế đi vào núi Tử Tuyết, nhìn mặt đất loang lổ ngổn ngang, biển máu trong hai mắt ông điên cuồng nổi sóng.

"Tổng hợp hết manh mối ở các cứ điểm, có khoảng tám người đã ra tay, lạ quá... tập kích bất ngờ chỉ có trình độ thế này, sao Lạp Đăng lại không phát hiện được?"

Y Đăng Đại Đế nhìn cái hang động ghê người chính giữa trận pháp, im lặng một lúc lâu.

Người đàn ông bấm tay thôi diễn, cuối cùng bay tới một hướng nào đó, ngay sau đó ông nhìn thấy một cái hố đen khổng lồ giữa muôn trùng núi non: "Sức mạnh lôi kiếp thật đáng sợ, con ta vậy mà lại chết dưới tay lôi kiếp..."

Người đàn ông đứng giữa hư không, mây máu quay cuồng, che lấp cả ánh mặt trời, cả một vùng đất như biến thành luyện ngục.

Ông đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mới chuyển mắt nhìn về phía đông: "Chân tướng chỉ có một... Là đám người của Thiên Đình liên hợp với nội quỷ trong tộc ta, nhân lúc con ta bị thương nặng, ra tay giết hại nó, đúng là đáng giận mà!!"

Ầm ầm!

Một luồng khí màu máu vô cùng đáng sợ xé mở không trung, bay thẳng về hướng đông.

"Trời ạ, Lạp Đăng là đại năng thuộc kì Phản Hư điên phong đấy, ai dám ra tay, siêu cấp đại năng kì Hợp Đạo à?"

"Nghe nói là một cường giả thần bí của Thiên Đình liên hợp với đại năng của Huyết tộc làm đó, không biết cụ thể là ai thôi."

Cuộc chiến cứ thế kéo xuống màn che, nhưng sức ảnh hưởng của nó chỉ mới vừa bắt đầu.

"Vậy mà có thể ngay ở dưới mí mắt của Y Đăng Đại Đế, giết chết con ông ta, đúng là quá xá giỏi!"

Cuối cùng, luồng khí màu đỏ máu chạy trở về trung tâm vùng đất Hắc Trạch.

Huyết tộc chính là thế, tuy rằng họ sẽ bàn tán xôn xao chuyện này, nhưng lòng thù hận của họ không cao, ý thức tập thể rất yếu. Thường thì nếu muốn họ tham gia chiến đấu gì đó, thì đều phải có liên quan trực tiếp tới lợi ích tự thân của họ.

Sấm sét hỗn độn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chặn ngăng đường đi của luồng khí màu máu.

"Cả vùng đất Hắc Trạch và Thiên Đình sắp không yên ổn được nữa rồi..."

Sấm sét theo đuôi hơn ngàn dặm không có kết quả, chỉ đành quay trở về.

Lại một trận chiến kinh thiên động địa xảy ra, vùng đất Hắc Trạch lại nghênh đón tai nạn huỷ diệt, núi lở đất rung, sông ngòi khô khốc, thành thị đều trở thành phế tích...

"Không thể nào, nếu như là đại năng thuộc cảnh giới Hợp Đạo, vậy thì không cách nào tránh thoát được sự tra xét của vị đại đế trong Thần Cung Sinh Mệnh được, chắc là các đại năng kì Phản Hư khác rồi."

Không ổn định lại thì sao giờ, một mình ông còn chưa đủ cho vị kia dùng lôi kiếp đánh đâu, mà đã thế thì ông còn biết làm gì nữa đây?

Lạp Đăng đại năng có khả năng trở thành chân thần Hợp Đạo nhất trong số lứa đại năng thuộc kì Phản Hư, nay hắn lại ngã xuống ở ngay trong vùng đất Hắc Trạch. Tin tức này vừa lan truyền, đã khiến cư dân khắp vùng đất Hắc Trạch đều bàn tán xôn xao.

Cái chết của Lạp Đăng chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp đại lục Cửu Châu, Cửu Châu giới biết chuyện này rất có thể là do Thiên Đình làm, ai nấy đều thấy nở mày nở mặt, khua chiêng gõ trống ăn mừng, náo nhiệt như đang ăn lễ lớn.

"Mặc kệ nó đi, chúng ta nên tìm máu uống cho đã trước rồi nói tiếp."

Nếu một vị đại năng chết, thì có cả đám Huyết tộc kêu la kéo nhau đi báo thù, vậy Huyết tộc đã sớm bị diệt tộc rồi. Ngay cả Y Đăng Đại Đế cũng phải tạm thời dằn nén hận thù, chọn cách âm thầm điều tra mọi việc, phải ổn định mọi việc lại trước đã.

Mặt An Lâm đen thui: "Cô thì biết cái gì chứ? Cô có biết sinh mệnh không? Cây cỏ nhỏ này có thể cho tôi sức mạnh đấy!"

Điều khác biệt duy nhất chính là, trên đỉnh đầu của An Lâm, đột nhiên có thêm một cọng cỏ nhỏ lắc lư theo gió.

Nói cách khác Bố Lai Tư càng mạnh, hắn cũng sẽ càng mạnh hơn! Đây rõ ràng là tiên ích hỗ trợ cực mạnh á, cho dù hình dạng nó có kì quái thế nào, An Lâm cũng sẽ không từ chối, vì nói cho cùng hắn không phải người quá chú trọng vẻ ngoài, hắn thích quan tâm nội hàm của một người hơn.

Nếu đám người có biết người làm ra chuyện này, chỉ là một sinh viên của Thiên Đình và một thế lực dưới trướng của một trong số các sinh viên đó, không biết mặt họ sẽ biến hoá thế nào nữa đây.

Hứa Tiểu Lan khẽ chau đôi mày liễu xinh đẹp lại, dùng chất giọng dễ nghe nói "Quân xe ở ô ba lên ô chín."

Huyết tộc là kẻ thù lớn nhất của nhân tộc, một vị đại năng đứng đầu của Huyết tộc ngã xuống, với nhân tộc mà nói là một chuyện vô cùng tốt. Mà chuyện này lại còn do Thiên Đình làm, chính vì vậy nhân tộc ở Cửu Châu lại một lần nữa cảm nhận được mạnh mẽ và đáng tin cậy của Thiên Đình.

Đấy không phải chỉ là so đấu năng lực chơi cờ, mà còn là so bì trí nhớ, tư duy không gian, logic và tâm thái ứng chiến các thứ.

Trận chiến ngày càng gay cấn, tới cuối cùng Hứa Tiểu Lan vẫn bị An Lâm chiếu tướng.

"Quân chốt nhảy từ ô bảy qua ô sáu!" Hai mắt An Lâm sáng rỡ.

Đoàn người An Lâm thuận lời dùng quần áo ẩn giấu hơi thở của Thiên Đế, lặng lẽ trở về thành Hoàng Tuyền, cả quá trình này không có bất kì ai biết. Mọi thứ dường như lại quay về bình tĩnh, họ lại tiếp tục cuộc sống làm cá muối của mình.

Giống như chuẩn đạo lữ của hắn vậy, Hứa Tiểu Lan có đẹp hay không hắn không biết, nhưng hắn biết Hứa Tiểu Lan là một cô gái cực kì có nội hàm, cực kì có khí chất, vậy là đủ rồi!

An Lâm ngây ngốc đứng trên tường thành, rảnh rỗi không có gì làm, chủ nhiệm lớp cấm họ tham gia các hoạt động giải trí, hắn ngẫm nghĩ một lúc, đành phải kéo Hứa Tiểu Lan ra đứng trên đầu tường chơi đánh cờ miệng

"Quân tướng ô tám nhảy về ô một." An Lâm khoác hai tay lên gờ tường, mặt mày buồn rầu nhìn về phương xa.

"Hì hì..." Trên tường thành, Miêu Điềm xinh đẹp đáng yêu nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm, thì nhịn không được bật cười, cô cươi tới ngã nghiêng ngã ngửa: "Ha ha... Anh An, trên đầu của anh có hơi xanh đó nha, anh muốn ám chỉ điều gì với bọn tôi à?"

Bố Lai Tư hoá thành cỏ nhỏ, bay lên dính trên đỉnh đầu An lâm, thông quan việc luyện tập quang hợp chuyển hoá năng lượng, sau đó chuyển một phần sức mạnh của sự sống vào cơ thể An Lâm.

An Lâm đen mặt xoay người bỏ đi, hắn rõ ràng đã nói sự thật mà.

Miêu Điềm cười tới không khép miệng được, cô không ngừng xua tay nói: "Rồi rồi rồi, anh nói gì cũng đúng hết, ha ha... Không được, anh để tôi cười thêm một lát nữa đã nhé..."

An Lâm dựa vào thực lực của mình đã giành được chiến thắng!

"Ha ha ha... anh thắng rồi, cảm ơn em nhé, Tiểu Lan!" An Lâm rất vui vẻ nói.

Hứa Tiểu Lan trợn mắt đầy đáng yêu, bất đắc dĩ nói: "Lần này có thể cho em hai con xe không?"

"Được chứ, được chứ, nhường con xe cũng được, nhưng em phải mất một quân mã trước nhé."

"... Vậy cũng được."

Kết quả là, hai người cứ thế đứng trên đầu tường chơi đấu cờ miệng, đừng nói chứ, nhìn một hồi cũng thấy rất thú vị.

Hiên Viên Thành đứng ở ngoài thành, tự tìm cho mình một mảnh đất trống, tự mình cân nhắc tìm hiểu lĩnh vực của mình.

Thường thường có tiếng nổ mạnh vang lên, khiến mặt đất rung lên từng hồi. May mà binh lính canh gác trên tường thành và các sinh viên khác đã quen với việc này, không còn hốt hoảng như lần đầu tiên nữa. Họ nhìn ngọn lựa và bùn đất bốc lên rồi lại hạ xuống, còn thấy khá xinh đẹp, có đôi khi còn bàn xem lần nổ này so với lần nổ trước có gì khác nhau, bình tĩnh tới lạ thường.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt cái lại là một ngày mới.

Sáng sớm, cây cỏ nhỏ vẫn lắc lư lắc lư trên đỉnh đầu An Lâm.

Cô tinh linh nhỏ mở đôi mắt trong sáng như ngọc quý của mình ra, rướn người cái lấy lại tinh thần, cảm thấy thể lực trên người mình đã khôi phục hoàn toàn, đầy máu sống lại.

Cô tinh linh nhỏ bay lại gần, thấy An Lâm còn đang ngủ say, cười lém lỉnh một cái, như muốn đùa dai, vươn tay bóp mũi An Lâm lại.

"Người khổng lồ An Lâm, mau dậy đi!!!"

Như sự thẩm phán từ trên trời, chí tôn tối cao, không thể xâm phạm.

Cũng vào giờ khắc này, một tiếng gọi thần thánh huyền diệu, xông vào lỗ tai An Lâm.

Một cái bàn tay phá không đánh tới, chụp bay cô tinh linh nhỏ bé.

Ầm rầm! Tinh linh nhỏ bay ngược ra sau như đạn pháo, bức tường đằng sau bị đâm ra một cái lỗ lớn.

"Người khổng lồ An Lâm!" Đề Na trông khá chật vật bay trở về, cô nhìn bàn tay An Lâm, tức giận vô cùng muốn gọi hắn tỉnh lại.

An Lâm còn đang ngủ say, hiển nhiên một bàn tay vừa rồi của hắn chỉ là do vô tình.

Nếu người có cảnh giới thấp thì nên cẩn thận đấy, giỡn như vậy sẽ bị một bàn tay đập chết không kịp ngáp.

Đề Na nhìn thấy An Lâm vẫn chưa chịu tỉnh lại, hai tay cô chắp lại, khi tách ra bên trong toả ra ánh sáng trắng chói loà, bao phủ lấy toàn thân An Lâm.

"Vèo!"

Hai người biến mất khỏi vùng đất này.

Giây tiếp theo, cả hai đã xuất hiện trong thế giới Thần kính.

"Bốp!"

Cô tinh linh nhỏ cố nhịn cười, giữ chặt không chịu buông ra.

An Lâm khẽ chau mày lại, hình như có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận