Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 680: Mười chủng tộc cao cấp có trí tuệ

"Cô nói cô có thể tự do sáng tạo ra loại hình sinh mệnh mới ư?" An Lâm hít sâu một hơi, hỏi lại lần nữa.

Đề Na gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần xây dựng tốt hệ thống năng lượng vật chất của sinh mạng và những loại số liệu đặc biệt, lại thổi linh hồn vào đó, như vậy là đã sáng tạo xong một sinh mệnh. Tất nhiên sinh mệnh do tôi sáng tạo ra sẽ không thành công một trăm phần trăm, còn phải trải qua sự chọn lọc và đấu loại của ý thức riêng của thế giới này, lại nói việc đó tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nên khi sử dụng phải rất cẩn thận."

An Lâm đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, tình trạng của Phệ Linh Thú bây giờ thế nào?"

Trí tuệ và bản năng động vật của Phệ Linh Thú đã bị Đề Na chỉnh đến mức cao nhất, chỉ tính riêng các mặt như ngụy trang, giết chóc, sức mạnh khi trưởng thành,..., Phệ Linh Thú còn mạnh hơn so với những sinh mệnh có trí tuệ ngang hàng với chúng. Có thể nói, chúng nó chính là những sinh mệnh gần sát nhất với những chủng tộc cao cấp.

Đề Na nghe thấy câu hỏi của An Lâm, bĩu bĩu đôi môi nhỏ nhắn, bất đắc dĩ nói: "Từ khi chín chủng tộc lớn lần lượt xuất hiện Kỳ Hóa Thần, Phệ Linh Thú liền bị càn quét trên quy mô lớn, bây giờ bọn chúng chỉ có thể lưu lạc lẩn trốn ở những nơi thưa thớt ít người, cũng may chúng còn biết quang hợp, nếu không đã sớm chết đói!"

An Lâm: "..."

Thất bại quá rồi, rõ ràng là đã được thần sáng thế mở auto cho, nhưng vẫn vô dụng như thế.

"Nếu không... Cho chúng thêm một ít trí tuệ đi?" An Lâm phân vân lưỡng lự trong chốc lát rồi mở lời.

Lực lượng vĩ đại mênh mông bao trùm lấy toàn bộ thế giới, sức mạnh thần bí nào đó tiến vào trong cơ thể của những con quái vật đen nhánh lại mạnh mẽ kia.

Tất cả Phệ Linh Thú đều đứng co rúm lại thành một đám, cả người run rẩy.

Cô giơ ngón tay thon thả trắng nõn lên, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, miệng nói ra thần dụ: "Phệ Linh Thú, Thiên Khải!"

Đây mới thực sự là sức mạnh vô địch.

Cô và An Lâm thống nhất ý kiến với nhau, chủ yếu là do sự cố chấp của hai người đối với Phệ Linh Thú quá lớn, lớn đến bất thường.

Từng con Phệ Linh Thú nổ tung tại chỗ.

Hai mắt Đề Na sáng ngời lấp lánh, vì quá mức vui vẻ, đôi cánh ánh sáng màu vàng trở nên rực rỡ hơn hẳn.

Giống như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn đáng sợ nào đó, tất cả Phệ Linh Thú đều lớn tiếng gào thét.

Thẩn thể yểu điệu thướt tha của Đề Na bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt không gì sánh được, trong đôi mắt hiện lên thế giới rộng lớn vô biên.

"Ý hay! Dùng Phệ Linh Thú làm khuôn mẫu có sẵn còn có thể tiết kiệm không ít sức lực!"

Chỉ một lời mà khiến đất trời biến sắc!

Mà sinh linh không thể thừa nhận nổi thì chỉ có một con đường chết.

Gợn sóng mà mắt thường không thể nhìn thấy được dung hòa vào trong trời đất. Trong nháy mắt, cả thế giới gió nổi mây phun.

Cuối cùng, trong số mấy trăm con Phệ Linh Thú mạnh mẽ chỉ còn lại một phần mười sống sót.

Bùm bùm bùm...

Loại lực lượng có thể ép buộc sinh mệnh tiến hóa này không phải là thứ mà tất cả sinh linh đều có thể thừa nhận được.

Nhóm Phệ Linh Thú vốn nghĩ bản thân đã vượt qua một hồi thử thách, trở nên thông minh hơn, có thể leo lên đỉnh chuỗi thức ăn, không ngờ lại có thêm một loại sức mạnh to lớn khác đến từ thiên địa tan vào trong co thể, bắt đầu va chạm dung hòa.

Đề Na thay đổi sắc mặt, kinh ngạc: "Thôi xong, ý thức chỉnh thể của thế giới này bắt đầu phản ngược lại đám Phệ Linh Thú rồi, quả nhiên vẫn không được sao..."

Thế nhưng chúng nó đã dung nhập sức mạnh thần hồn mà Đề Na ban cho, chỉ số thông minh được nâng cao, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

"Ha ha, thành công! Thật không hổ là Tiểu Na!" An Lâm trông thấy tình trạng của Phệ Linh Thú thông qua màn hình thủy tinh, nhịn không được phải vỗ tay tán thưởng.

Thân thể của họ nổi bồng bềnh giữa không trung, thần hồn vốn không có trọng lượng, thế nên điều này cũng không lạ.

Chúng di chuyển, ẩn náu ở khe hở của thế giới này, trong đôi mắt màu đỏ tuy có tàn bạo và khát máu nhưng cũng mang theo tinh ranh và kiên nhẫn, giống như đang tò mò đánh giá thế giới này.

"Nhẹ bẫng, không có ràng buộc, đây mới thật sự là tự do, đây mới là sinh mệnh chân chính!"

"Hê hê hê... Thân thể này, rất, rất tốt..."

Nhóm Phệ Linh Thú nhìn thân thể của chính mình, đột nhiên mỉm cười quái dị.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, trời đất lại một lần nữa biến động, ý thức chủ quan của thế giới bao trùm lên vạn vật trong thiên địa.

Để chống lại sức mạnh này, thân thể của Phệ Linh Thú chậm rãi biến đổi từ thực thể thành một loại tồn tại khác, thể xác dần trở nên trong suốt, từ tồn tại vật chất biến thành tồn tại thần hồn.

Đúng vậy, chúng nó đang lợi dụng sức mạnh mà Đề Na ban cho!

Trên con đường biến chuyển này, phần lớn Phệ Linh Thú đều sẽ vỡ tan, nhưng cũng có một phần nhỏ chuyển hóa thành công, phân giải thân thể vật chất đến triệt để, lấy thần hồn làm trung tâm, sống sót.

An Lâm: "..."

Chúng đang đau đớn gào thét.

Sức mạnh kia đáng sợ vô cùng, Phệ Linh Thú không cách nào thừa nhận được!

Bùm bùm bùm... Tất cả Phệ Linh Thú không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này, nhanh chóng nổ tung.

"Đi, chúng ta đi ăn óc của tộc Thánh Võ!"

"Hừ! Ăn tủy não thì có gì ngon, muốn ăn thì ăn nhẹ bẫng..."

"Nhẹ bẫng là cái gì?"

"Ừ... Như thân thể của chúng ta bây giờ thì... ăn thần hồn?"

"Đi thôi, đi thử xem!"

Tất cả Phệ Linh Thú tiến hóa thành công bắt đầu biến mất trong không khí, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Mấy chục ngàn con Phệ Linh Thú đã tiến hóa thành công, sau khi trải qua sự bắn ngược của ý thức của trời đất, tìm được đường sống trong chỗ chết, sống sót với một hình thái hoàn toàn mới.

Tuy bây giờ bọn chúng chỉ còn gần mười ngàn con, nhưng bố cục của thế giới đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bởi vì chúng nó đã trở thành chủng tộc cao cấp có trí tuệ thứ mười!

An Lâm và Đề Na ngơ ngác nhìn hình ảnh hiện lên trong thủy tinh, cạn kiệt cả lời nói.

"Cho nên thần vạn năng của tôi, Tiểu Na không gì không biết của tôi, đây có xem là thành công không?"

An Lâm nhìn Phệ Linh Thú đã thay đổi hoàn toàn kia, chậm rãi mở miệng.

"Chắc là thành công?" Đề Na mềm mại nhẹ nhàng trả lời, có hơi chột dạ.

Hắn liếc sang cô nàng tinh linh dịu dàng mềm mại lại xinh đẹp vô cùng, không ai sánh bằng bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ miên man.

An Lâm tỉnh ngộ, trong lòng cảm thán mình thật không giống chủ nhân, không chỉ quen làm chân chạy việc cho Tiểu Na mà còn thấy thích thú.

Cô thực sự không biết trong trường hợp này nên dùng đến biểu cảm gì, sao lại có thể trùng hợp đến thế?

Nhớ đến năm đó, cô từng nói với An Lâm, mười chủng tộc canh giữ thế giới còn thiếu một, vì chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết tiệt, cô từng muốn bắt mấy Hư Linh từ đại lục Thái Sơ qua đây, nhưng bây giờ...

Vì mười chủng tộc canh giữ kết giới không đủ nên thế giới này giúp cô tìm ra đó hả?

An Lâm day trán: "Làm ơn đi, cô chính là chủ nhân của thế giới này, có thể đáng tin hơn một chút được không? Những từ hình dung ước lượng như có lẽ, hẳn là, đại khái... là những từ mà một đại boss như cô nên nói sao?"

Đề Na chu chu đôi môi nhỏ đầy đặn, hai cánh tay trắng trẻo nõn nà quấn lấy cánh tay An Lâm, ra vẻ tội nghiệp nũng nịu: "Anh chính là chủ nhân của chủ nhân của thế giới này mà! Người của anh anh còn không biết sao?!"

An Lâm nghe thấy vậy thì không khỏi thầm cảm thán, mẹ nó, quá đúng rồi!

Hắn đều sắp quên mình chính là chủ nhân của Đề Na, vẫn thấy vinh dự vì thân phận phát ngôn viên của thánh thần.

Nói cách khác, hắn vẫn cảm thấy vinh dự vì làm chó săn cho Đề Na...

Vãi lều! Không được! Uy nghiêm của chủ nhân không còn sót lại chút gì hết!

"Ừ... Có lẽ vậy..." Khóe miệng Đề Na cong cong, "Linh hồn vốn là thân thể của thần hồn, từ cấp độ sống và kết cấu sinh mệnh mà nói, tộc Hư Linh và Phệ Linh Thú không khác gì nhau."

An Lâm: "..., Sao tôi có cảm giác chúng giống tộc Hư Linh ở đại lục Thái Sơ thế nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận