Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 686: Tìm hiểu một chút về bang Phá Thiên

An Lâm nghe thấy Trần Trần chủ động đến tìm mình, không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Hắn ngẩn người, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Tìm tôi làm gì?"

Trần Trần nhìn ngó bốn phía xung quanh bằng ánh mắt thanh tịnh mà có thần, cuối cùng đạp mây bay lên: "Chúng ta đi xa xa một chút, hai người chúng ta sẽ từ từ tâm sự."

Mọi người nghe thấy vậy liền giật mình, hai người này muốn nói chuyện riêng?

Một số người bắt đầu tò mò, lại có những sinh viên cá biệt nhìn về phía hai người trước mặt bằng ánh mắt mập mờ.

An Lâm hơi do dự một lát, sau đó khoát tay với nhóm thú sủng và Hứa Tiểu Lan: "Vậy anh đi trước, đi một lát sẽ quay lại!"

Hứa Tiểu Lan khẽ cười, nói: "Nếu như anh ta còn dạy anh thứ thuật pháp có thể nổ tung nào đó, anh tuyệt đối đừng có học!"

Trần Trần nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật giật.

Khí chất của thổ hào giới tu tiên biểu lộ triệt để, không còn gì nghi ngờ được nữa.

An Lâm tỉ mỉ quan sát anh chàng học trưởng trước mặt, khuôn mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, là bộ dạng thiếu niên như cũ, nhưng nhìn từ phương diện khí tức, hắn từ Đạo Chi Thể cấp támvạn năm, biến thành Đạo Chi Thể cấp bảy... ừm, bị rớt mất một cấp.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó lại chuyển một cái bàn và hai chiếc ghế nhỏ trong nhẫn không gian ra, ngoài ra còn lấy thêm cả mười mấy linh quả, năng lượng dao động nồng đậm trong nháy mắt đã khuếch tán khắp toàn bộ không gian.

Trần Trần không lên tiếng nhìn sang cục gạch đen to đùng bên cạnh, và cả cái bàn đựng linh quả bên trên cục gạch, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện An Lâm.

An Lâm không thấy có cảm giác an toàn, thế nên liền lôi cục gạch đen ra.

An Lâm im lặng cân nhắc một lát, bày ra vẻ mặt quan tâm chăm sóc: "Mấy năm nay học trưởng sinh sống không được tốt sao? Tại sao lại phải mặc áo gai? Không có quần áo à, chỗ tôi có rất nhiều quần áo đẹp, nhãn hiệu thời trang của nhân gian cũng không ít, nếu không thì anh chọn lấy vài bộ nhé? Yên tâm, tôi không thiếu tiền, tặng miễn phí đó!"

Câu nói này của Hứa Tiểu Lan thật đúng là đã nói ra suy nghĩ trong lòng An Lâm, An Lâm cười ra dấu tay OK với cô, sau đó bay theo Trần Trần về phía xa.

Nhưng mà có kẻ ngốc vừa mới nhìn vào cảnh giới này, rất rõ ràng, thứ cảnh giới đó chỉ để dối lừa người khác mà thôi!

Vừa đứng lên trên gạch đen, cũng liền yên tâm hơn không ít.

Hai người cứ như vậy dạo bước trên đám mây.

Dù sao Trần Trần cũng có ơn dạy một chiêu cho hắn, hắn nhất định phải khiến cuộc gặp mặt của cả hai vui vẻ hơn một chút.

An Lâm nghe thấy cũng có phần suy tư. Lúc trước có xem một số chuyện xưa, nhân vật chính vô cùng trâu bò đều có thói quen ăn mặc trông có vẻ chán đời, lại ẩn giấu tu vi, sau đó những người như thế thường hay bị người khác xem thường, rồi nhân vậy chính lại nhảy ra vả mặt bôm bốp. Hiện tại nghĩ đến, có vẻ như Trần Trần cũng đang đi theo con đường kiểu này nhỉ!

"Nào nào nào, học trưởng Trần Trần, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, cứ tùy ý ăn linh quả nhé, không đủ thì ở chỗ tôi vẫn còn nữa!" An Lâm vẫy vẫy tay với Trần Trần, phóng khoáng mở miệng nói.

Chẳng lẽ là... Trần Trần muốn làm nhân vật chính?!

Về phần trang phục thì, áo gai màu nâu nhạt, bình thường đến mức chán nản.

Khuôn mặt nhỏ của Trần Trần hơi co lại, sau đó khẽ nói: "Phục sức chỉ là vật ngoài thân, An Lâm học đệ không cần để ý, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi."

Trần Trần cười: "Thật xin lỗi, tôi không có bùa truyền âm."

"Ây..." An Lâm từ trong tưởng tượng lấy lại tinh thần, lại bày vẻ mặt nịnh hót nhìn Trần Trần: "Học trưởng, không có gì, nào nào, mau ăn trái cây, những thứ khác, chúng ta dùng bùa truyền âm, trao đổi phương thức liên lạc nhé?"

Lão đại quả nhiên chính là lão đại, ngay cả cách thức nói chuyện cũng cao thâm đến như vậy.

Hóa ra là anh chàng này muốn làm nhân vật chính, hắn nên đuổi theo mà ôm chặt lấy bắp đùi Trần Trần mới đúng! Về sau nếu như có những chuyện vả mặt bôm bốp, cũng đừng quên dẫn theo thằng em này đi với!

Trần Trần hít sâu một hơi: "Chúng ta nói chuyện chính sự!"

"Sh..." An Lâm hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Trần cũng tôn kính hơn.

"Cộp..." An Lâm vừa cầm một quả linh quả lên, đang định vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng mà câu nói đầu tiên của Trần Trần đã dọa khiến cho tay hắn run lên một cái, linh quả cũng rơi xuống mặt bàn.

Trần Trần khe vuốt cằm, đắn đo một lát sau đó mới lên tiếng: "Thật ra tôi vẫn luôn chú ý đến cậu, đối với cậu tôi có một loại cảm giác đặc biệt."

"Được thôi, học trưởng." An Lâm tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Trần Trần thấy hai mắt An Lâm đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, lại bày ra vẻ mặt quái lạ: "An Lâm học đệ, cậu đang suy nghĩ gì thế?"

An Lâm im lặng nhẩm lại câu nói này trong lòng mấy lần, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không kìm được nói: "Sao lại không có vật ngoài thân, áo gai của anh chính là vật ngoài thân đấy thôi."

"Cái đấy không tính." Trần Trần yếu ớt lên tiếng.

"Vậy giày thì sao?" An Lâm lại hỏi.

An Lâm cảm thấy ôm bắp đùi thì phải nên ôm sớm, hiện giờ cũng chính là cơ hội tốt nhất!

"Hít..."

Trần Trần ngửa hai bàn tay ra: "Tôi không có gì cả, không có bất kỳ vật ngoài thân, thứ có duy nhất chính là cái thân này. Đương nhiên, nếu như tâm đủ lớn, tôi cũng có thể có được toàn bộ thế giới."

An Lâm ngẩn người: "Vậy anh có phương thức nào có thể liên hệ được không?"

"Anh anh anh... học trưởng, tôi thích Tiểu Lan!"

An Lâm ấp a ấp úng nói, nhưng trong lòng thì đang trào lên sóng to gió lớn.

Đờ mờ! Kiểu thổ lộ thế này được nói ra từ trong miệng một cậu thanh niên mi thanh mục tú thực sự quá dọa người rồi, hắn là người đứng đắn đấy nha! Thế nên liền uyển chuyển từ chối!

Trần Trần vẻ mặt sững sờ: "Cậu nói cái này để làm gì? Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao? Tôi có để ý đâu."

"Đương nhiên là có liên quan rồi, tôi để ý đó! Tôi chỉ thích Tiểu Lan, tôi là trai thẳng!" An Lâm nghiêm túc nói, "Học trưởng, đối với loại tình cảm này, có thể cắt thì nhất định phải cắt, miễn cưỡng sẽ không đem lại kết quả tốt đâu!"

Trần Trần nghe xong mà cũng ngớ cả người, An Lâm đang nói cái gì vậy?

Hai người họ thật sự đang nói cùng một chuyện sao?

"Tôi nghĩ, có thể chúng ta có chút hiểu lầm rồi, ừm, hoặc là nói, đang nói đến hai chuyện khác nhau." Trần Trần rất kiên nhẫn nói, "Cậu có thích Hứa Tiểu Lan hay không, tôi cũng đâu thấy sao, nhưng tôi có một loại cảm giác đặc biệtđối với cậu, chuyện này là sự thật."

An Lâm: "..."

"Cậu biết không, kể từ sau khi cậu sử dụng Thiên Đạo Nhất Chỉ trong cuộc chiến tự do, tôi không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, thậm chí còn cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Cậu đem đến cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, có lẽ là từ chỗ sâu xa nào đó, hai người chúng ta có một mối liên hệ rất quan trọng." Trần Trần vô cùng nghiêm túc nhìn An Lâm: "Tôi không biết cơ duyên của cậu là cái gì, cũng không biết thân phận thực sự của cậu là gì, nhưng tôi cảm thấy, kế hoạch của tôi không thể nào thiếu cậu được!"

An Lâm thở phào một hơi, trên mặt hiện lên một chút ngại ngùng.

Thì ra thứ cảm giác đặc biệt mà Trần Trần nói chính là cái này, là do hắn hiểu lầm...

"Cho nên, kế hoạch kia của anh là gì?" An Lâm ổn định tâm trạng, mở miệng hỏi.

Nếu như An Lâm ở cái xã hội chủ nghĩa kia thì nhất định sẽ không chút do dự cho Trần Trần một cái tát ngay. Nhưng bây giờ, tiếp xúc với tu tiên, chuyện kỳ quái gì cũng đều gặp rồi, lôi kéo làm quen giống kiểu côn đồ thế này, mối liên hệ trong u tối gì gì đó, An Lâm cũng tin tưởng vài phần.

Trần Trần cười thần bí, mở miệng nói: "Bang Phá Thiên, có muốn tìm hiểu một chút hay không?"

"Cái gì?" An Lâm mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.

"Tôi nói là, tôi thành lập một bang Phá Thiên, cậu có cảm thấy hứng thú không?" Trần Trần bày ra vẻ mặt chờ mong.

An Lâm: "..."

Sự im lặng giống như mê trận bao phủ hai người.

Chẳng lẽ là nói, thằng đàn ông nào muốn làm nhân vật chính, thì đều nhất định phải nghịch thiên, phải phá thiên, mới được coi như hoàn chỉnh sao?

Không thể không nói, cái chuyện này rất phù hợp với thiết lập của Trần Trần, ừm, không có tâm bệnh!

"Ừm, học trưởng à, tôi cảm thấy, thú sủng Tuyết Trảm Thiên của tôi có thể sẽ cảm thấy hứng thú với bang phái này của anh đấy..." An Lâm nóivới khuôn mặt không cảm xúc.

Trần Trần chỉ vào An Lâm: "Học đệ, tôi chỉ cần cậu thôi!"

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận