Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 699: Giao dịch thành công!

Rốt cuộc An Lâm cũng ra chiêu mạnh hơn.

Lâm Quân Quân không đỡ được một chiêu này, binh bại như núi đổ.

Cô tức giận đến mức hai vai phát run, thật sự muốn lập tức phất tay áo rời đi!

Không đúng, là đánh An Lâm một trận tơi bời, sau đó rời đi.

Nhưng mà... Vì cái thí nghiệm kia, cô không thể tùy hứng như vậy được.

"Được rồi, An Lâm, anh thắng!" Lâm Quân Quân nghiến răng, nói ra những lời này với trạng thái gần như là cực kỳ phẫn nộ.

Hai mắt An Lâm sáng ngời, biết mình thành công, cảm kích nói: "Cảm ơn Thiên Vũ tiên nữ, thật sự là cô quá tốt, tôi không biết phải hình dung lòng cảm kích của mình như thế nào nữa..."

Hắn vô cùng kích động, nhìn quanh bốn phía một vòng, rồi đột nhiên hô lớn: "Tiểu Thiên, mau ra đây, giúp tôi khen ngợi cô ấy!"

"An Lâm, con Tuyết Hồn thú này của người kỳ lạ quá nha, à không phải, là đáng yêu quá nha!" Đầu tiên Lâm Quân Quân có chút im lặng, nhưng mà sau khi sờ đến Tuyết Trảm Thiên, lại phát hiện ra xúc cảm rât thần kỳ, sờ đến phát nghiện.

Lâm Quân Quân là càng nắn càng thích, hơn nữa dáng vẻ của Tuyết Trảm Thiên còn cực kỳ đáng yêu, làm cho trái tim thiếu nữ của cô cũng muốn nổ tung, quả thực là yêu thích đến mức không thể buông tay.

"Ai da da!!!"

"Đồ chủ nhân tán tận lương tâm, thế mà lại kề vai sát cánh với người ngoài, đúng là lòng lang dạ sói." Tuyết Trảm Thiên cảm giác như mình bị bán đứng, thế nên cực kỳ tức giận, thân thể tròn ục ục không ngừng bị xoa nắn thành các loại hình dáng.

Lâm Quân Quân: "..."

"Làm sao?" An Lâm thấy dáng vẻ này của Lâm Quân Quân thì có phần cảnh giác nói.

Tuyết Trảm Thiên chậm rãi bay ra từ trong phòng ngủ, liếc mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, vóc dáng này của cô ta chả tròn trịa một chút nào cả, nó biết khen như thế nào đây?

"An Lâm... " Đôi mắt của cô gái kia sáng ngời, đột nhiên khẽ gọi.

"Ủ ôi, tiên nữ đang đi về phía tôi rồi, dáng người uyển chuyển, vòng eo đong đưa, tựa như du long! Ôi trời ạ! Ngay cả khi trừng mắt nhìn tôi mà vẫn dịu dàng, hút hồn như thế!" Tuyết Trảm Thiên liến thoắng mồm mép.

Chẳng qua sau khi thấy ánh mắt uy nghiêm kia của chủ nhân, nó vẫn cố khen ngợi: "Wow! Vị tiên nữ đến từ chín tầng trời này đúng là thiên tư tuyệt sắc! Cất bước nhẹ nhàng lay động, tà váy bay bay, xinh đẹp tuyệt trần! Vừa gặp đã thương, phong hoa tuyệt đại!"

"Cô vui vẻ là tốt rồi." Rõ ràng là tâm trạng của An Lâm không tệ một chút nào, vẻ mặt thản nhiên không hề gì.

An Lâm: "..."

Song Tuyết Trảm Thiên còn chưa nói xong, nó đã bị một đôi tay nhỏ nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc bắt được, sau đó dùng sức giày xéo!

Tuyết Trảm Thiên: "..."

Giọng nói trong suốt của cô mang theo vài phần mềm mại, làm cho người ta cảm thấy yếu lòng.

"Tặng cho tôi con Tuyết Hồn thú, còn về chuyện kia, tôi sẽ giúp anh giải quyết xong xuôi, thế nào?" Ánh mắt của Lâm Quân Quân khi nhìn An Lâm cực kỳ chăm chú, chậm rãi mở miệng nói.

"Tốt lắm, như vậy chúng ta đạt thành giao dịch, cần trả bao nhiêu linh thạch, cô cứ nói với tôi." An Lâm quyết định rèn sắt khi còn nóng, tránh cho cô gái trước mặt này lại thay đổi ý định.

Lâm Quân Quân hơi sững sờ, Tuyết Trảm Thiên thì lại cảm động không thôi.

Vinh hạnh? Kẻ vẫn cứ cò kè mặc cả lúc nãy là ai thế?

Lâm Quân Quân đỏ mặt cười nói: "Cứ xem như là một chút đặc thù đi."

Lâm Quân Quân ngắm nhìn tin tức chồng chất như núi trước mặt, rơi vào trầm tư.

"Ha ha, lúc trước tôi nói rằng muốn có hai món là bảo vật trận bàn Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực và hộp Thiên Ky, cô còn do do dự dự, bây giờ cần tới ba món bảo vật mà cũng sảng khoái như thế rồi sao?" An Lâm đột nhiên cười một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tôi nhìn lầm cô rồi.

Những tin tức trước mặt này, bất kể là số lượng, hay là chất lượng, đều tốt hơn dự đoán của cô rất nhiều!

Cũng chính là bởi vì như thế, cô mới phát hiện bốn mươi triệu miếng linh thạch trong nhẫn không gian của mình, nhưng mà vẫn không đủ để trả cho nhiều tin tức thế này!

Cô là một cô gái có tính cách cao ngạo, chính vì thế mà cô sẽ không dựa vào thế lực phía sau lưng để chiếm tiện nghi của đối phương, vì vậy, nên cho bao nhiêu thù lao,cô sẽ cho bấy nhiêu thù lao.

An Lâm lười nói nhảm, cướp lại Tuyết Trảm Thiên từ tay Lâm Quân Quân, ôm vào trong ngực, nói: "Tiểu Thiên chính là bảo vật vô giá, không phải là thứ mà một hai món bảo vật có thể so sánh được!"

Khắc trận đồ, lý luận thí nghiệm nghiên cứu huyết mạch, bản đồ kỹ thuật khoa học cấu tạo...

Một đống tin tức tinh diệu làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa được viết ở trên tờ giấy trắng, khiến cho hai mắt cô gái kia sáng lên.

Ghi chép tin tức lần này xong cũng mất khoảng một ngày.

Xem ra chủ nhân vẫn rất thương nó, ở trong lồng ngực bằng phẳng rộng rãi của chủ nhân, thoải mái hơn ở trong lồng ngực gập ghềnh chật chội của phái nữ nhiều!

Lâm Quân Quân nhướn cái miệng nhỏ nhắn lên, liếc mắt lườm An Lâm một cái.

"Yên tâm đi, có thể góp một viên gạch vì công cuộc xây dựng Thiên Đình, là vinh hạnh của tôi!" An Lâm cười ha ha một tiếng, liền bắt đầu làm việc chính.

Lâm Quân Quân thấy vẻ mặt kiên quyết của An Lâm, còn nghiêm túc đưa ra yêu cầu, thế nên cũng ngồi xuống bên chiếc bàn, lôi ra một xấp giấy trắng đã được trận pháp gia cố từ trong nhẫn không gian, còn có cả một cái bút, đoạn nói: "Vậy thì anh hãy viết hết các tin tức về di tích Tử Tinh mà anh biết ra đa, đây là giao dịch hai bên cùng có lợi, hi vọng anh sẽ không bỏ sót thứ gì."

Làm sao bây giờ, còn có cái gì có thể bán cho An Lâm nữa không nhỉ...

"Cô làm sao vậy?" An Lâm dừng bút nghỉ ngơi, thả lỏng những ngón tay nhức mỏi, thấy vẻ mặt của cô gái kia có phần khác thường, bèn tò mò cất tiếng hỏi.

"Ừm... " Lâm Quân Quân trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định mở miệng nói, "Những tin tức này, đại khái là trị giá năm mươi triệu miếng linh thạch."

An Lâm: "..."

Có phải là cô nàng này bị ngu không đấy?

Lúc trước đã nói là dùng bốn mươi triệu miếng linh thạch thu để mua những tin tức của tôi, tôi cũng đã đồng ý rồi, bây giờ lại đột nhiên nói với tôi là trị giá năm mươi triệu?

"Ừ, tôi không muốn lừa gạt anh, tôi trả thêm cho anh mười triệu miếng linh thạch." Lâm Quân Quân nói với vẻ kiên định.

An Lâm chăm chú nhìn cô gái trước mặt, thật ra thì khí chất của Lâm Quân Quân có thiên hướng về loại hình yếu ớt trang nhã, chỉ không ngờ rằng tính tình cô ta lại bướng bỉnh như vậy. Dĩ nhiên đây cũng là ưu điểm, ví dụ như bây giờ, cách làm của cô sẽ làm cho An Lâm gia tăng thiện cảm mãnh liệt.

"Tốt lắm, cám ơn cô." An Lâm chân thành nói lời cám ơn.

"Không cần khách sáo, đây vốn là chuyện tôi phải làm." Lâm Quân Quân cười nhạt, thu tất cả tin tức trên bàn vào nhẫn không gian, "Ta đến gặp Thiên đế cùng với Trường Sinh Đại Đế trước, sau khi bọn họ ra giá, tôi sẽ liên lạc lại với anh."

Cô gái mở cửa phòng, ánh nắng chiếu rọi lên dáng người mảnh mai của cô, lộ vẻ tươi mới tự nhiên.

"Tạm biệt." Cô vẫy tay với An Lâm, sau đó hóa thành vài chiếc lông vũ trắng biến mất tại chỗ.

"Một đường bình an! Đi sớm về sớm! An Lâm cũng vẫy tay từ biệt.

Hắn nhìn vài chiếc lông vũ trắng ngoài cửa, không khỏi tặc lưỡi lấy làm lạ, nói: "Sao rời đi thôi mà cũng màu mè kiểu cách thế không biết."

Nhớ ngày đó, lúc trước Lâm Quân Quân vẫn là cưỡi mây rời đi, nhưng mà bây giờ đã hóa thành lông vũ màu trắng vượt qua không gian, đây là thuật pháp không gian cực kỳ cao minh, ngẫm thử thì cũng phải bước vào cảnh giới Phản Hư rồi.

Chẳng qua dù có bước vào cảnh giới Phản Hư thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

An Lâm cảm giác da mình rất dầy, chỉ bằng Lâm Quân Quân thì không động được đến hắn.

"Đi thôi, mệt chết tôi, ngủ đi." Nói xong, hắn lập tức lôi kéo Tuyết Trảm Thiên vào phòng.

Một đêm yên giấc.

Ngày hôm sau, lại có một trận tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên.

An Lâm đã sớm chuẩn bị, lập tức nghênh đón.

Mở cửa, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang tươi cười đứng ở trước mặt.

"Thiên Vũ tiên nữ, chào buổi sáng!" An Lâm vui mừng nói.

"Chào buổi sáng!" Lâm Quân Quân nhoẻn miệng cười, "Có một tin tức tốt, một tin tức xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận