Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 702: Vùng đất Lạc Hoàng

Tử Tinh châu, nơi phát triển nhất về khoa học kỹ thuật trong giới Cửu Châu.

An Lâm cưỡi ở trên người Đại Bạch, lần thứ hai tới nơi này, khi hắn thấy thành thị lầu cao san sát, công cụ giao thông khoa học kỹ thuật dung hợp với tu chân xuyên qua qua lại, vẫn không nhịn được mà chậc chậc cảm thán kỳ lạ.

"Ôi chao, người khổng lồ An Lâm, con người ở chỗ này thật văn minh, cho con người của thế giới Kính Thần cũng học được nền văn minh như thế này đi!" Đôi đồng tử màu xanh lá của Đề Na lóe sáng, nhìn một cái xe lửa hơi nước tu tu chạy qua ở phía dưới, lên tiếng cảm thán.

"Thật ra thì về phương diện dung hợp tu chân với khoa học kỹ thuật này, Tử Tinh châu vẫn bỏ xa nhân tộc ở thế giới Kính Thần rất nhiều con phố." An Lâm cũng đánh giá hết sức khách quan.

Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định bấm một cái bùa truyền âm trước.

"Ồ, bạn học An Lâm, hôm nay có chuyện gì mà lại truyền âm cho tôi thế?" Một cái giọng nói dịu dàng vang lên.

"Ha ha, Tô Thiển Vân, bây giờ tôi đang ở Tử Tinh châu đây, tôi đến đây vì muốn tìm nơi xây dựng tông môn, cô có ý kiến gì hay không?" An Lâm cười hỏi.

"Wow, thì ra là tìm địa điểm để xây dựng tông môn của chúng ta ư? Có thể chờ thêm mấy ngày nữa không? Tôi sẽ tự mình dẫn cậu đi tìm địa phương thích hợp!" giọng nói vừa mừng rỡ lại có chút rối rắm Tô Thiển Vân truyền đến, "Chủ yếu là thế này, tôi đang cùng một đội thành viên của hoàng cung đi tới một khu vực dị biến ở Tử Tinh châu, nơi đó đã có thế lực rất nhiều tụ tập, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào giải quyết xong ngay được."

Ngay sau đó, hào quang bạch sắc bao phủ An Lâm, Liễu Thiên Huyễn, Đại Bạch và Tiêu Trạch cùng nhau tiến vào trong khe không gian.

Nghe nói là thời kỳ thượng cổ, có thần thú Phượng Hoàng rơi xuống đây, ngọn lửa tràn ngập đất trời, cho nên mới biến khu vực này thành một vùng đất mà lửa cháy không bao giờ tắt.

An Lâm ném bùa truyền âm cho tinh linh ở trên vai: "Đề Na, cảm nhận vị trí thử xem, rồi chúng ta đi!"

Phạm vi hơn ngàn dặm vốn đang bị ngọn lửa vô cùng vô tận bao phủ, là một mảnh cấm khu sinh mệnh.

"Cô cho tôi tọa độ vị trí của cô, dùng khí cơ gửi cho tôi qua bùa truyền âm, tôi tới xem thử thế nào!" Nhất thời An Lâm lại nổi tính nhiều chuyện, suy cho cùng một cái châu lớn như vậy, có chỗ nào mà chẳng phải đi, trước hết cứ dứt khoát tham gia một trận náo nhiệt đi.

Và rồi càng ngày lửa càng giảm bớt, rồi ở mấy ngày trước, ngọn lửa hoàn toàn biến mất.

"Khu vực dị biến?" An Lâm tò mò hỏi, "Chẳng lẽ là có thần vật gì ra đời?"

Song, ở nửa năm trước, lửa ở vùng đất Lạc Hoàng bắt đầu từ từ giảm bớt.

"Ôi chao... Cậu cũng muốn tới sao? Được thôi!" Tô Thiển Vân ngạc nhiên vài giây, sau đó vẫn là dùng khí cơ để gửi phương vị qua bùa truyền âm đến cho An Lâm.

"Không phải, có thể là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu, có một vài điều tôi không tiện nói ở trên bùa truyền âm." Giọng nói của Tô Thiển Vân vẫn cứ \ không nhanh không chậm, nhưng mà hắn đã loáng thoáng nghe được âm thanh thuật pháp nổ tung.

Ngay tại lúc đó, ở vùng đất Lạc Hoàng của Tử Tinh châu.

Thế giới Tu Tiên chính là như vậy, nơi nào không bình thường, thì nơi đó có thể có cơ duyên trong truyền thuyết.

"Yên tâm, cứ giao cho tôi! " Đề Na bay đến trước mặt mọi người, vung hai tay ra, khe không gian đen nhánh liền bị cô xé mở bằng tay.

Thật sự là phải nói rằng cái này quy luật đúng là có áp dụng cho cái thế giới này. Chỉ có điều là, có đôi khi, không bình thường cũng biểu trưng cho nguy cơ bị hủy diệt.

Chuyện này đã gây chấn động đến cả Tử Tinh châu, các thế lực lớn lao nhao đến đây tìm tòi nguyên nhân, lại không phát hiện ra có điểm gì đặc biệt.

Vô số thế lực đều tới đây, bước vào khu vực cấm kỵ này, tìm kiếm tiên duyên trong truyền thuyết.

Sau đó hoàng thất sẽ ban phát một chút phần thưởng, ví dụ như cúp hay giấy chứng nhận gì đó, rồi cho thêm một cái danh hiệu. Ừm, sau đó người kia sẽ vừa có danh vừa được lời, tất cả đều vui vẻ, thật tốt!

Dĩ nhiên, với danh nghĩa là duy trì trật tự ở Tử Tinh châu.

Tô Thiển Vân khẽ gật đầu một cái: "Như thế thì phải làm phiền Đông Quách tiền bối rồi!"

Hôm nay, vùng đất Lạc Hoàng càng là trời giáng hào quang.

Cái ý định muốn cố gắng kéo gần khoảng cách này của chàng trai kia, sao mà Tô Thiển Vân có thể không biết được chứ, chẳng qua là cô lười nói trắng ra thôi.

Dù sao chính là sống hoặc chết, cầu phú quý trong nguy hiểm, và rất nhiều người tu tiên thì đều không sợ chết.

Đúng, thân phận, dung mạo và tư chất giống như Tô Thiển Vân đều là đứng đầu, muốn chàng trai khác không có một chút ý nghĩ gì, đó là không có khả năng.

Hắn biết rõ rằng với tiên nữ tuyệt sắc bực này, hiển nhiên là hắn không thể quá nóng lòng, nước chảy đá mòn mới là chân lý.

Có lẽ là bình thường Tô Thiển Vân vốn đã có dáng vẻ rất cao ngạo lạnh lùng, thấy cô im lặng Đông Quách cũng không biểu hiện ra chút bất mãn gì.

Lần này, ngay cả hoàng thất Thanh Mộc đứng đầu Tử Tinh châu tu tiên cũng bị kinh động đến, lập tức phái ra một tiểu đội bảo vệ lãnh thổ có thực lực đứng đầu tới thăm dò trước.

"Đã nói là đừng gọi tôi là tiền bối rồi mà, tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, sau này cứ xưng hô ngang hàng là được rồi, gọi tôi là anh Đông Quách là được." Chàng trai nửa đùa nửa thật nói.

Tô Thiển Vân khẽ cúi đầu, không hề nói tiếp.

Lớn hơn cô cũng phải ba ngàn tuổi, thế này mà còn nói không lớn hơn bao nhiêu tuổi?

Có thứ tốt? Thì phải sẽ phải nộp lên cho hoàng thất chứ còn gì nữa!

"Công chúa Vân Nhạc, một lát nữa cô hãy theo sát ở phía sau tôi, được chứ? Tôi sẽ bảo vệ cô, không để cho cô phải nhận một chút vết thương này." Một chàng trai có dáng vẻ tuấn lãng nở nụ cười như tắm gió xuân, hắn quay đầu lại, nói với cô gái có dung mạo tuyệt sắc ở phía sau.

Hôm nay cái tiểu đội bảo vệ lãnh thổ này còn có cả hai đại năng cảnh giới Phản Hư, và mười cường giả cảnh giới Hóa Thần. Tô Thiển Vân cũng đi theo trong đội ngũ này, cọ một chút cơ duyên.

Bốn tông môn đứng đầu không có ở châu này, bình thường hoàng thất chính là thế lực tu tiên mạnh nhất ở mỗi châu, giống như hoàng thất Thanh Mộc, lại còn đứng thứ nhất trong chín hoàng thất đứng đầu giới Cửu Châu. Mặc dù không có đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo, nhưng mà lại có khoảng bảy đại năng cảnh giới Phản Hư, cũng đủ để một châu phải kinh sợ.

Chỉ có điều, bởi vì quá nhiều người tự ti nên không dám tiến tới, nhưng Đông Quách hắn lại khác!

Hắn chính là một trong mấy người có tu vi mạnh nhất ở hoàng thất Thanh Mộc, là cường giả mới thăng cấp lên cảnh giới Phản Hư, hắn có tự tin để theo đuổi viên minh châu chói mắt nhất hoàng thất Thanh Mộc này.

Nếu như trong nhiệm vụ lần này gặp phải trận chiến đấu gì, hắn phải thể hiện ra lực lượng đáng sợ của cảnh giới Phản Hư ở trước mặt công chúa một phen mới được, tốt nhất là để hắn có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn tin tưởng rằng sau này công chúa nhất định sẽ nhìn trúng hắn, tiếp đó là sinh ra thiện cảm, ha ha ha ha...

Đông Quách càng nghĩ càng thấy kích động, vị công chúa Vân Nhạc này càng ngày càng trổ mã đến mức tuyệt vời, hắn biết cuộc sống độc thân đã hơn ba nghìn năm của mình sắp có cơ hội được thay đổi rồi!

Hắn chướng mắt với những cô gái phấn son tầm thường, người hắn muốn sẽ phải là tốt nhất!

Đông Quách cảm thấy mục đích hướng tới trong cuộc sống của mình, vào giờ khắc này rất có ý nghĩa.

Chẳng bao lâu sau tiểu đội bảo vệ lãnh thổ của hoàng thất Thanh Mộc đã tiến vào phạm vi vùng đất Lạc Hoàng, đất ở nơi đây rặt một màu đen kịt, năng lượng thuộc tính hỏa đậm đặc tràn ngập ở trong không gian, càng tiến vào khu vực trung tâm thì nhiệt độ cũng càng không ngừng tăng cao.

Thỉnh thoảng trên mặt đất lại có linh thảo và linh quả xuất hiện, xem ra đúng là lần dị biến này có không ít cơ duyên.

Rất nhiều tông môn vì có thể tranh đoạt được một chút linh vật, mà đã bộc phát chiến đấu ở phụ cận, chẳng qua những trận tranh đấu kia quá tầm thường, căn bản là tiểu đội bảo vệ lãnh thổ này cũng chẳng thèm quan tâm, bay thẳng một mạch đến khu vực trung tâm.

Ầm!

Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng đất trời nổ vang.

Đôi mắt xanh thẳm của Tô Thiển Vân nhìn về phía xa, thấy nguyên khí kim sắc phóng lên cao tựa như một con rồng, mang theo một luồng dao động năng lượng làm cho lòng người khiếp đảm.

Nơi đó chính là trung tâm vùng đất Lạc Hoàng sao? Xem ra thật sự có thứ tốt rồi!

Cô nhìn về phía hào quang ánh kim ở phía xa, trong lòng loáng thoáng trở nên hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận