Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 707: Vùng đất Lạc Hoàng thật sự

Người của hoàng thất Thanh Mộc trợn tròn mắt, bọn họ biết Tô Thiển Vân và đám người An Lâm có quan hệ không cạn, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới cô lại cũng là người của Tứ Cửu tiên tông đấy!

Không thấy Tứ Cửu tiên tông đoạt trứng của chúng ta sao?

Lúc này cô nhảy ra, là vì nói rõ lập trường sao?!

Tô Văn Quân vỗ cái trán, nhẹ giọng thở dài nói: "Ôi, công chúa Vân Nhạc trưởng thành rồi, sao lại vươn cánh tay ra bên ngoài thế chứ, con bé này thật sự là quá ngây thơ, cũng không suy nghĩ thử xem chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng ra sao..."

Lúc này, cái chàng trai có dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ kia lại lớn tiếng hô to với An Lâm ở đằng xa: "Em rể! Em rể! Tôi là Tô Tín đây, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là anh vợ của cậu đây!"

Tô Văn Quân thấy như cảnh tượng này thì suýt phun ra một ngụm máu.

An Lâm ngẩng đầu, nhìn cái khuôn mặt tương đối là quen thuộc kia.

Ừ, là hắn!

An Lâm nhận lấy quả trứng này, bắt đầu cẩn thận đánh giá.

Chỉ có điều, hơi thở sinh mệnh mà quả trứng màu vàng vô thức toát ra cũng cực kỳ khủng khiếp, giống như là đang thai nghén một con cự thú Hồng Hoang, làm cho người ta không khỏi run sợ.

An Lâm cũng hơi bối rối, sau đó mở miệng nói: "Không nhận! Chuyện này để về sau hãy nói!"

Thể tích nhỏ như vậy, chắc hẳn chim non được sinh ra cũng sẽ không quá mạnh mẽ.

Các tu sĩ trong tiểu đội bảo vệ lãnh thổ của Thanh Mộc đều thoáng chao đảo, đầy mặt khiếp sợ nhìn Tô Tín.

An Lâm lấy ra một món linh khí trung giai ở trong số năm mươi linh khí, đó là chiếc rương thần Bạch Hồ, có lực lượng bảo vể linh thai, nói một cách đơn giản, thì đây chính là một cái ba lô có chất lượng vô cùng tốt!

Cái tên anh vợ mặt dày mày dạn thỉnh cầu chính mình theo đuổi em gái của hắn... Phi! Xóa hai cái từ "anh vợ" này đi!

Hắn thử bỏ quả trứng màu vàng vào trong nhẫn không gian, lại phát hiện ra là không thu vào được.

Tô Văn Quân lại càng hít sâu một hơi, nói: "Nhị hoàng tử, xin phát ngôn cẩn thận!"

"Tứ Cửu tiên tông còn nhận người không? Tôi cũng muốn tới chơi!" Tô Tín tiếp tục hưng phấn nói.

Quả trứng màu vàng này có hình bầu dục, trường kính hai mười centimet, đại khái là dùng một đôi tay là có thể bưng kín.

Hắn bỏ quả trứng màu vàng vào trung cái rương thần Bạch Hồ, đeo ở trên lưng giống như ba lô, thế là xong!

Lúc này, Đại Bạch đã ngậm quả trứng màu vàng, chạy đến trước mặt An Lâm.

"Mọi người đâu, kết thúc công việc thôi!" Hiển nhiên là tâm trạng của An Lâm rất không tệ, hắn lên tiếng nói.

Cũng đúng, nó chính là sinh mạng có trí khôn cao, không gian bên trong nhẫn không gian không cách nào chứa đựng.

Vừa có thể nuôi dưỡng cục cưng vừa có thể bảo vệ cục cưng tránh khỏi trùng kích!

Trời đất bất chợt cũng run lên, quả trứng màu vàng phóng ra loại lực lượng nào đó, lực lượng không gian cực kì khủng bố bắt đầu thổi quét tới.

Quả trứng này có biểu hiện như là muốn phát nổ, khiến cho hắn căn bản không biết có nên để xuống hay không.

Hết thảy đều tĩnh lặng, giống như từ đầu đến giờ vẫn chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Song lúc hắn đang muốn kết thúc công việc trở về, trong chiếc rương thần Bạch Hồ phía sau lưng An Lâm đột nhiên phát ra hào quang ánh kim với nhiệt độ vô cùng kinh khủng, hơn nữa còn bắt đầu chiến động kịch liệt.

"Quái, đội bảo vệ lãnh thổ của hoàng tộc đi đâu rồi?" Cô gái đảo mắt nhìn quanh bốn phía.

Lần tham gia náo nhiệt này, vừa tạo được tên tuổi cho tông môn, vừa gặt hái được thứ tốt, đúng là doanh lợi song thu.

"Rốt cuộc cũng tìm được rồi, cửa vào bí cảnh."

Rất nhanh, Long Quỳ ở đã phát hiện ra một cái cánh cổng ánh sáng màu trắng.

Cô chính là cường giả đứng đầu hoàng tộc, người mà Tô Tín xin cầu viện từ hoàng tộc, đại tướng quân Long Quỳ!

"Cái đậu má! Chẳng lẽ là muốn nổ?" An Lâm chấn động, nói với vẻ mặt kinh hoảng.

"Răng rắc..." Trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái khe.

Ngay sau đó, một cô gái khoác áo giáp, mặt mày sắc lạnh như lưỡi kiếm, có một đôi chân thon dài đi ra từ trong cái khe, nhíu mày nhìn không gian trống trải xung quanh.

"Hửm? Người đâu?" Cô có chút hoang mang lấy bùa truyền âm ra, lại phát hiện ra không thể liên kết khí cơ.

Khuôn mặt Đề Na liền biến sắc, cô lập tức bay về phía An Lâm, trong tay thả ra tia sáng trắng chói mắt: "Người khổng lồ An Lâm, cẩn thận, đây là không gian hoán giới!!"

Một khắc sau, tất cả sinh linh chợt biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại có một vùng đất hoang vắng lặng.

Giới lực không gian không màu khuếch tán ra tới phạm vi trăm dặm chỉ trong nháy mắt, bao phủ mấy trăm tên tu sĩ ở bên trong.

Con ngươi An Lâm co rụt lại, một giây sau, hắn chợt hoa mắt chóng mặt, hai mắt hắn tối sầm lại, hoàn toàn rơi vào trong hắc ám...

Cô cong khóe miệng lên, cất bước đi tới cánh cổng ánh sáng ở phía trước.

Trong một không gian tối đen, An Lâm chợt tỉnh lại, ngồi dậy.

Khi hắn mở hai mắt ra, phát hiện hào quang trên bầu trời có phần chói mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên, lúc này hắn mới không khỏi há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ!

"Này... Sau bầu trời lại loạn thành thế này?"

Đúng! Bầu trời đã loạn, chứ không phải là bị thiêu cháy!

Chỉ thấy ráng màu trên bầu trời đã tạo thành một đám hoa văn khổng lồ, những hoa văn kia đều có cùng một hình dáng.

Ráng màu vàng vàng tạo thành một khuôn mặt tròn trịa rất dễ thương, khóe miệng giơ lên thành một đường cong mềm mại, gương mặt thoáng ửng đỏ làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp vô hạn, hai mắt tràn đầy vẻ sung sướng khiến người miên man bất định, đôi mi thanh tú khẽ chớp ẩn sâu công và danh.

Không sai!

Hắn đưa mắt nhìn xuống dưới chân, phát hiện khe sâu dưới chân lại chính là một phần của một cái hoa văn cực kỳ khổng lồ nào đó tạo thành.

"Lớn quá..." An Lâm có phần khiếp sợ ngắm nhìn cảnh sắc nhìn không thấy tới cuối trước mặt.

Mặt đông của mảnh đất này là một dãy quần sơn, phía tây có cao nguyên và sa mạc trải rộng tít tắp không thấy điểm dừng, phía nam là một vùng đất trời mênh mông bát ngát đỏ rực, phía bắc có một tòa núi cao khổng lồ, xuyên thẳng lên tận trời.

Giữa không trung, một bức họa tráng lệ hiện ra ở trước mắt hắn.

Bây giờ hắn nhất định phải xem thử xem đây là cái dạng thế giới gì!

An Lâm hít sâu một hơi, bắt đầu bay lên trời.

Cảm giác đau đớn chân thật như thế, con mẹ nó đây không phải là ảo giác!

An Lâm đứng bật dậy, nhìn mặt cười đang không ngừng di chuyển trên bầu trời, khóe miệng co quắp một trận. Hắn cảm thấy hoặc là cái thế giới này điên rồi, hoặc là chính là mình điên rồi.

Hắn khó khăn dời tầm mắt khỏi khoảng không, nhìn bốn phía một lượt, phát hiện ra mình ở trong một vực sâu.

Xung quanh nguyên khí đậm đặc, linh vận mười phần, có kỳ hoa dị thảo mọc dọc theo một dòng suối nhỏ dài trong veo, có hương hoa thanh u bay tới, cũng được coi như là một nơi có quang cảnh khá là mê người.

"Rốt cuộc thì nơi này là chỗ nào vậy? Đang ở trong một bí cảnh khác sao?" An Lâm cũng bối rối, hắn chỉ nghe Đề Na nói một câu là không gian hoán giới, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết đây là nơi nào!

Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, lập tức sờ thử cái rương thần Bạch Hồ ở sau lưng, trong lòng thoáng nới lỏng.

Suy nghĩ một lúc, rồi lại quay qua nhìn cái rương sau lưng.

Quả trứng màu vàng lẳng lặng nằm yên ở bên trong, không hề nhúc nhích.

Ừm, hoàn hảo, trứng vẫn còn ở đây.

An Lâm nhếch miệng kêu lên.

"Hí... Đau!"

"Phụt!" Máu tươi bắn ra.

"Ảo giác, đây nhất định là ảo giác!" An Lâm thì thào mở miệng nói, yên lặng móc ra đinh Phá Giới, đóng lại lớp phòng ngự của thân thể Chiến Thần, chợt đâm vào tay của mình!

An Lâm không biết vì sao, trên bầu trời lại có vô số mặt cười trôi lơ lửng!

Mẹ nó chính là mặt cười!!

Cái khe sâu này tựa như một vết khắc sâu, từng vết khắc quanh co nối liền, mơ hồ tạo thành rồi một cái hình đồ đằng Phượng Hoàng khổng lồ dài đến vài chục dặm, một luồng hơi thở của Hồng Hoang mênh mông cổ xưa xông lên từ dưới mặt đất rồi đập vào mặt, làm cho lòng người chấn động kịch liệt.

"Rốt cuộc đây là Quỷ Phủ Thần Công tạo nên hay là do ngoại lực tạo nên? Khổng lồ như thế, Phượng Hoàng xuất hiện trên mặt đất, lại có ý nghĩa gì?" An Lâm cau mày, thì thào tự hỏi.

Trong lúc bất chợt, hắn như nghĩ tới điều gì, ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ là, nơi này mới thật sự là vùng đất Lạc Hoàng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận