Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 711: An Lâm bùng nổ vẻ nam tính

An Lâm liếc nhìn Đại Bạch suy yếu nằm trên mặt đất, lại tiếp tục đưa mắt nhìn sang tên trưởng lão ở dưới chân, trên gương mặt trầm tĩnh nổi lên sát ý đáng sợ tột cùng.

Cái tên trưởng lão bị cụt tay kia vẫn còn đang kêu rên, tên trưởng lão nằm dưới mặt đất thì đã sợ đến mức đôi môi run run, nói không ra lời.

"Không phải vừa rồi các người rất lớn lối ư? Lặp lại những lời lúc nãy lần nữa đi!" An Lâm nhìn tên trưởng lão dưới mặt đất, lạnh giọng mở miệng nói.

"Tôi... Tôi sai rồi, tiền bối tha mạng..." Giờ phút này tên trưởng lão dưới mặt đất đã không còn mang dáng vẻ cao ngạo lớn lối lúc trước nữa, nhìn An Lâm với vẻ mặt sợ hãi, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.

"Ba người bắt nạt một con chó, còn bắt nạt ra đến mức cảm thấy rất thành tựu phải không? Không biết Đại Bạch là vật biểu tượng của tông môn tôi sao! Hả?" An Lâm dùng sức đạp mạnh, theo đó có tiếng răng rắc vang lên, nội tạng của tên trưởng lão Thiên Ma tông bị sức mạnh khủng bố đạp thành mảnh nhỏ.

Đại Bạch: "... Từ lúc nào mà tôi lại biến thành vật biểu tượng của tông môn rồi? Gâu!"

"Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, huống chi là đánh bạn bè của tôi, lá gan của các người cũng lớn thật đấy!" Đầu ngón tay của An Lâm lóe lên tia sét, trong giọng nói còn lộ ra sát ý, hiển nhiên là hắn đã bị chọc giận hoàn toàn.

"Cái gì mà đánh chó còn phải ngó mặt chủ, gâu!" Đại Bạch tiếp tục nói.

An Lâm cười lạnh một tiếng: "Muốn chạy? Ngại quá, bắt nạt Đại Bạch, thìđều phải chết!"

Lại là một cái cánh tay bay lên bầu trời.

Một tia sét Kim Hư lấy tốc độ nhanh hơn xé rách hư không, bổ vào người cái tên trưởng lão kia, trong nháy mắt đã đánh ông ta thành tro bụi, tên trưởng lão cứ thế há hốc mồm, ôm hận mà chết.

Thân thể An Lâm biến mất tại chỗ chỉ trong tích tắc, nháy mắt sau đó, hắn đã vọt tới phía sau Động Hư đạo trưởng, kiếm Thắng Tà có một luồng gió màu trắng quấn đâm tới.

Tên trưởng lão nằm dưới mặt đất đột nhiên há miệng, một luồng năng lượng đáng sợ đang được hội tụ.

Động Hư đạo trưởng từ Dương Quá biến thành lão già không có tay, sau đó lại bị An Lâm quay về đạp một cước bay xa hơn một nghìn mét, rơi xuống bên cạnh một tên trưởng lão bị cụt tay khác.

An Lâm trợn mắt lườm Đại Bạch một cái: "Đừng làm rộn, để im cho tôi ra vẻ cho xong nào!"

Động Hư đạo trưởng kêu thảm một tiếng, lập tức xoay người ném ra một quả cầu năng lượng màu đen về phía An Lâm.

Ầm!

Đại Bạch: "..."

Nhất thức, Phong Kiếm!

An Lâm bay trở về bên cạnh Đại Bạch một lần nữa, vuốt ve lớp lông trắng mềm mại kia, dịu dàng nói: "Thế nào, vừa nãy cậu vẫn còn hô to gọi nhỏ được cơ mà, sao bây giờ ngay cả đứng lên cũng không nổi thế?"

Động Hư đạo trưởng thấy thế lập tức bỏ chạy về phía xa.

Đại Bạch vẫn nằm yên ở trong hố như cũ, vẻ mặt uể oải, mỗi một lần hô hấp đều đau thấu gan, bên khóe miệng cò có máu tươi chảy ra: "Anh An, tôi vẫn chịu đựng được, anh mau giải quyết hai tên khốn kiếp vẫn còn chưa chết kia đi! Gâu!"

An Lâm thản nhiên vươn tay trái ra, dùng một tay chụp vỡ quả cầu màu đen ẩn chứa năng lượng cực mạnh kia, sau đó lại chém một kiếm về phía Động Hư đạo trưởng!

Đây là sự cách biệt khổng lồ về thực lực do nghiền ép tạo thàn, trưởng lão Thiên Ma tông hoàn toàn không có khả năng đánh trả.

"Anh An, anh đừng gạt tôi chứ, tôi cũng không muốn tráng niên mất sớm a, gâu! " Đại Bạch nói với vẻ mặt khẩn trương.

Đại Bạch thấy quan tài thì ngốc nghếch trợn to mắt chó, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi: "Anh An, tôi còn chưa chết mà! Anh bỏ tôi trong quan tài để làm gì? Gâu!"

Khoảng không đọng lại!

Rất nhanh, hắn liền nhíu mày, cái vết thương này nghiễm nhiên đã ảnh hưởng tới cả xương cốt và kinh mạch, nếu như hắn lại đến muộn một chút, sợ rằng Đại Bạch sẽ thật sự nếu bị bọn họ hành hạ đến mức không ra hình dáng rồi.

Cái tên trưởng lão cụt tay kia lại càng bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, thân thể lạnh run.

An Lâm không trả lời, mà là đưa tay dán lên lưng Đại Bạch, dò xét vết thương.

"Đại Bạch, cậu nói đi, nên xử lý hai người này như thế nào?"

Hai người lại bị thương nặng đến mức hộc máu, sau đó bị An Lâm sử dụng kình khí xách lên như xách gà con, đưa bọn họ quay lại chỗ cũ.

"À... Đây chỉ là một loại ứng dụng về lực lượng cực hàn trong nền văn minh Tử Tinh mà thôi, dù sao thì đàm ngu ngốc các người cũng sẽ không hiểu, mau quay lại đây đi!" An Lâm cười nhạt, hai tay nhấn xuống một cái, cự chưởng kim quang đánh rơi hai người xuống đất tựa như hai quả bóng da.

Lúc này hắn lấy ra một cái quan tài, ôm lấy Đại Bạch: "Cậu nằm ở bên trong đi."

Răng rắc...

Không gian tựa như đọng lại, thân hình hai người đang bỏ chạy bị cố định ở trong hư không.

"Thủ đoạn khống chế không gian? Làm sao có thể như thế được, đây là loại lực lượng mà chỉ có đại năng cảnh giới Phản Hư mới có thể nắm giữ, tại sao cậu cũng có thể cũng có thể sử dụng?!" Động Hư đạo trưởng vừa thấy hoảng sợ vừa thấy khó hiểu, lớn tiếng hét lên.

"Bảo cậu nằm trong quan tài không phải là để chôn cậu, đây là tiên khí - quan tài ngọc Huyết Hồn, có thể hút lấy sức sống ở xung quanh, giúp chữa trị vết thương, biết điều nghe lời một chút đi nào!" Dứt lời, An Lâm liền đặt Đại Bạch vào trong quan tài.

Hắn vươn hai tay ra, chộp một cái về hai phía mà hai người bỏ chạy.

An Lâm khẽ cười một tiếng: "Cho là chia nhau ra chạy trốn là tôi sẽ không làm gì được ư?"

Lúc này, Động Hư đạo trưởng và tên trưởng lão kia đang nhân cơ hội chạy trốn, còn chia ra hai hướng khác nhau để chạy.

An Lâm phủi tay, vóc dáng cao ngất, uy nghiêm, hai mắt lộ ra vẻ vô tình và độc ác.

Đôi mắt to đen lúng liếng của Đại Bạch một bộc phát ra tia sáng kỳ dị.

Giờ phút này trông An Lâm vừa uy vũ hùng tráng vừa rất đáng tin, trông cực kỳ nam tính, cực kỳ cool ngầu, khiến cho Đại Bạch nhìn vào mà thấy ngây dại, hồi lâu mới nhảy ra được mấy chữ: "Anh An, ngươi thật là đẹp trai!"

Khóe miệng An Lâm nhẹ nhàng rút ra: "Đừng nói những lời nhảm nhí này, mau nói xem nên xử lý hai người này như thế nào."

Động Hư đạo trưởng và tên trưởng lão còn lại thấy quyền quyết định rơi vào tay Đại Bạch, lập tức khóc lóc cầu xin Đại Bạch tha thứ.

Nhưng Đại Bạch không phải là cái dạng từ bi thánh mẫu gì, dĩ nhiên, cũng không phải là loại lòng lang dạ sói, nó vung chân chó lên, đưa ra quyết định cuối cùng đối với vận mệnh của hai người kia: "Anh An, cho hai tên chó hoang kia thống khoái đi! Gâu!"

Ầm!

Hai tên trưởng lão Thiên Ma tông bị tia sét Kim Hư khủng bố đánh cho cả người cháy đen, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

"Phù, kết thúc..." An Lâm thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn sang Đại Bạch, cười nói, "Như thế nào, cậu khá hơn chút nào chưa?"

Đại Bạch đang nằm ở trong quan tài Huyết Ngọc, vầng sáng đỏ tỏa sáng rực rỡ, không ngừng liên tục hấp thụ sự sống ở xung quanh.

"Khá hơn rồi anh An, biểu hiện của anh lúc nãy thật sự là quá khí phách luôn, gâu!" Đại Bạch kích động nói.

"Ha hả, bình thường thôi mà, không cần quá ngạc nhiên." An Lâm tỏ vẻ lạnh nhạt khoát tay áo, tiếp tục nói, "Cậu mau mau khôi phục tốt vết thương đi, sau đó chúng ta phải tìm đường đi ra ngoài nữa. Quả trứng màu vàng sau lưng tôi quá bắt mắt, đi đến chỗ nào cũng sẽ kéo căng giá trị thù hận hết."

Đại Bạch gật đầu, sau đó nuốt một viên linh đan chữa thương, tăng nhanh tốc độ khôi phục.

Quan tài ngọc Huyết Hồn không hổ là loại tiên khí chữa thương, phối hợp với hiệu quả trị liệu của linh đan, chỉ trong giây lát, vết thế trong cơ thể đã hồi phục gần như hoàn toàn.

"Anh An, tôi khỏe rồi, đi thôi! Gâu!"

Đại Bạch đứng bật dậy từ quan tài ngọc Huyết Hồn, nó full máu sống lại, hai mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống, cả tinh thần cả sắc mặt đều tăng vọt.

An Lâm thấy thế thì cũng nhoẻn miệng cười: "Đi, Đại Bạch, chúng ta đi đánh người!"

"Không phải anh nói đi tìm đường ra ngoài à? Gâu!"

"Ở trong quá trình tìm đường, nếu như gặp phải người của Thiên Ma tông, chúng ta liền đánh chết bọn họ!"

"Hay đấy anh An, gâu!"

Cứ như vậy, chàng trai áo trắng lại cưỡi trên lưng chó, bay về phía tòa núi khổng lồ cao vút ẩn trong mây mù kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận