Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 712: Quyết tâm của Đông Quách

Bên sườn một ngọn núi lớn có một chàng trai đang bước bộ trên không.

Hắn ta là thần tướng của hoàng tộc Thanh Mộc, Đông Quách.

Đông Quách có chút nản lòng tìm ra con đường ra khỏi núi ở quanh đó.

Trong lúc lơ đễnh, hắn ta ngẩng đầu nhìn mặt cười trên trời cao, có chút thất thần sau đó khẽ cười khổ.

Mặt cười trên bầu trời như đang tỏ ra châm chọc hắn ta, vô tâm mà khắc cốt.

Độc thân hơn ba nghìn năm, vốn dĩ tưởng rằng gặp được tình yêu đích thực, kết quả người ôm cô gái kia không phải là hắn ta, anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải hắn ta. Không chỉ như vậy, hắn ta còn bị một tu sĩ kỳ Hóa Thần cho một kiếm bị thương nặng...

Thời điểm tiến vào không gian này, thậm chí hắn ta còn nghe được có những tu sĩ khác đang lén xì xào bàn tán về hắn ta, nói hắn ta là tu sĩ kỳ Phản Hư yếu nhất từng thấy trong một vạn năm nay...

Nếu không phải lúc đó tình huống tương đối khẩn cấp thì hắn ta đã giết tên tu sĩ lắm mồm kia từ lâu rồi!

Trong tình yêu, công chúa Vân Nhạc rất coi trọng An Lâm. Trong sự nghiệp, An Lâm là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông – tông môn có thực lực hàng đầu. Về thực lực, một kiếm của An Lâm khiến hắn ta bị thương nặng...

Không được! Đông Quách chợt ngẩng đầu nhìn về phía bóng người cưỡi chó bay về phía này, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu. Trước kia là do tôi sơ suất nên mới bị hắn làm cho bị thương, nếu thật sự giao đấu, hắn chưa chắc là đối thủ của mình.

Đông Quách mở to hai mắt, tim cũng chợt đập nhanh hơn.

Còn tiếp tục như vậy e là An Lâm sẽ trở thành bóng ma cả đời hắn ta.

Nhưng cũng vào lúc ấy, trong lúc vô tình hắn ta đã nhìn thấy có một bóng người quen thuộc cưỡi chó tới từ phía xa.

Mà mình cũng nhờ chuyện trứng phượng hoàng mà có được địa vị cao vô hạn ở Hoàng tộc, lấy được vô số tài nguyên, thậm chí có thể hoàng thượng sẽ vui mừng mà gả con gái cho mình, ha ha ha...

Đông Quách ngẩng đầu nhìn trời, lo lắng thở dài: "Ài, vì sao trước đây không dũng cảm một chút, ôm công chúa Vân Nhạc chạy đi cùng? Tuy sẽ chậm một chút nhưng chưa biết chừng cũng có thể trốn thoát thành công."

Huống hồ... hắn còn cõng thêm quả trứng phượng hoàng kia!

"Đây... Đây là An Lâm?"

Trên mặt hắn ta hiện ra vẻ hối hận, vẫn luôn cảm thấy một cơ hội tuyệt vời đã bị hắn ta bỏ lỡ.

Đông Quách suy nghĩ một chút, viền mắt đã đỏ lên.

Bước chân hắn ta không ngừng vượt qua không gian, lập tức vọt về phía An Lâm.

Vốn dĩ An Lâm trong mắt hắn ta là một tình địch không mang nhiều sự uy hiếp lắm, nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện suy nghĩ kia ngây thơ đến thế, mấy cú đả kích nặng nề của hắn ta đều do An Lâm ban cho.

"An Lâm đạo hữu xin dừng bước!" Đông Quách la lớn.

Một khi cướp được trứng phượng hoàng, cho dù mình không dùng thì cũng có thể nộp lên cho hoàng tộc Thanh Mộc, như vậy là có thể chuyển thù hận đến cho hoàng tộc! An Lâm cũng không thể đối đầu với cả hoàng tộc chứ?

Trong nháy mắt não Đông Quách đã vẽ ra tình tiết đỉnh cao của cuộc đời, không kìm lòng được mà bật cười.

Đông Quách nhìn thấy dáng vẻ An Lâm bị dọa sợ thì càng mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ ổn rồi!

An Lâm: "..."

Ầm!

An Lâm xoay người nhìn về phía chàng trai đang bay tới, có chút sững sờ, đây không phải là chàng trai bị hắn đánh bại trong chớp mắt đó sao, gọi hắn dừng bước để làm gì?

Nơi trái tim bị đâm trúng, chùm sáng ngũ sắc chuyển động, giống như bức tường bền chắc không thể đâm qua, ngay cả một vết nứt cũng không có.

An Lâm đang cưỡi Đại Bạch phi hành dọc theo sườn núi, trước khi Đông Quách lên tiếng hắn cũng đã cảm nhận được sự hiện hữu của hắn ta.

Lại không hề hấn gì?

Chiêu giết người mạnh nhất.

Đông Quách: "..."

"Hãy nếm một kiếm của tôi!" Đông Quách đột nhiên rút Bích Hà Linh Kiếm ra, khí thế toàn thân tăng vọt, kiếm khí màu xanh sắc bén bao phủ, xé không khí mà đâm về phía tim An Lâm!

Bích Hà Linh Kiếm xuyên qua không khí đâm vào vị trí tim của An Lâm, nổ ra chùm sáng vô tận.

Sau đó Đông Quách ngây ngẩn.

Mũi kiếm dừng trước lồng ngực An Lâm, xé rách áo choàng của hắn nhưng lại không cách nào đâm vào da của hắn dù chỉ là một phân.

Đại Bạch: "..."

An Lâm chỉ là một tu sĩ Hóa Thần cỏn con, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa thì đón đỡ chiêu này của hắn ta xong chẳng lẽ còn có thể sống sao?

Một chiêu giết người này cho dù là đại năng Phản Hư đón đỡ thì chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng.

Ánh sáng màu xanh của kiếm như vượt lên trời cao, dấy lên một làn sóng nguyên khí mãnh liệt trong phạm vi không gian mười dặm.

Chuyện này... chuyện này quá đáng sợ! Đây không phải là tu chân!

Hắn ta ngẩng đầu phát hiện An Lâm đang nhìn mình với gương mặt lạnh lùng. Bộ dạng kiêu ngạo ngút trời, ánh mắt như bao phủ lấy một con kiến hôi khiến hai chân hắn ta không khỏi mềm nhũn.

"Ha, bảo dừng chân là muốn cho tôi nếm một kiếm của anh?" An Lâm cười lạnh nói.

"An Lâm đạo hữu, đây là hiểu lầm! Tôi thấy tu vi của cậu cao thâm cho nên mới rút kiếm thử cậu một lần, đây chỉ đơn giản là mong muốn được tìm hiểu thôi!" Sắc mặt Đông Quách đại biến liền vội vàng giải thích.

Khóe miệng An Lâm khẽ kéo, mở miệng nói: "Nói ra lời này chính anh có tin không?"

Đại Bạch: "... Lời này đến chó cũng không tin, gâu!"

Đông Quách đột nhiên lộ vẻ mặt độc ác: "Nếm một kiếm nữa của tôi đi!"

Sắc kiếm màu xanh lại lóe ra lần nữa, đâm về phía cổ An Lâm với tốc độ cực kỳ đáng sợ!

Ầm!

Khi trời đất sáng lại, thứ mà Đông Quách nhìn thấy chính là gương mặt mang vẻ lạnh lùng và bình thản của An Lâm, giống như hắn vừa làm một chuyện vô cùng nhẹ nhàng vậy.

"Phụt!" Máu tươi bắn ra.

Thế nhưng trong bóng tối, mũi kiếm đến càng nhanh hơn, trong nháy mắt đã xuyên qua lồng ngực hắn ta.

Cái chết bao phủ toàn thân hắn ta trong nháy mắt, hắn ta không hề chậm trễ chút nào mà lẩn trốn vào nơi nào đó trong không trung.

Bốn phía đột nhiên rơi vào màn đêm vô tận, ngay cả cảm giác và giác quan cũng hoàn toàn bị cướp đoạt.

Đúng khoảnh khắc này, trời đất tối sầm lại.

Đông Quách lại biến sắc lần nữa, chiêu này quen thuộc đến vậy!

Nhớ lúc đó danh nghĩa anh minh một đời của hắn ta bị chiêu này phá hủy!

"Phá cho ta!" Cùng một nơi, hắn ta không muốn lại gục ngã một lần nữa, kiếm quang của Bích Hà Linh Kiếm xông lên trời, đáp về phía thanh kiếm của An Lâm.

Kiếm khí màu xanh giống như con sông dài màu xanh đang đổi chiều, bao la, vô biên vô hạn cuốn về phía An Lâm, những nơi nó đi qua đều bị kiếm khí vô cực nghiền nát thành bột mịn.

Kiếm này ẩn chứa kiếm ý tối cao mà cả đời hắn ta học được, phải rửa được nhục trước!

An Lâm cũng hạ một kiếm xuống, một đường kiếm quang màu vàng đủ để nghiền nát vạn vật trên trời đất va chạm với con sông dài màu xanh kia.

Ầm ầm!

Trời đất rung lên bần bật, uy năng của tia sét màu vàng và kiếm khí màu xanh xé nhau, năng lượng vô tận điên cuồng xoay chuyển, toàn bộ không gian được phản chiếu bởi hai màu sắc khác biệt.

"Mình, cuối cùng mình cũng đỡ được rồi!" Đông Quách thở hổn hển nhìn năng lượng của sự va chạm hủy diệt, trên mặt cuối cùng hiện ra một chút vẻ tự tin và đắc ý.

Một tia sét xé không gian, An Lâm đánh về phía Đông Quách với tốc độ cực nhanh, đồng thời quanh trường kiếm được những tia sét màu vàng bọc lại.

"Chíu!"

An Lâm hoạt động khớp cổ, trên người đột nhiên lại được phủ một lớp áo vàng với tia chớp sáng rực: "Anh cũng đã cho tôi nếm thử hai kiếm rồi, đến mà không có chút lễ nghĩa nào."

Đông Quách kinh hãi, điên cuồng giật lùi lại muốn chạy trốn.

Mũi kiếm dừng lại ở cổ An Lâm, kiếm quang sắc bén đủ làm nát bấy không gian, những vẫn như cũ, không tiến thêm được bước nào.

Kiếm khí xé rách không khí trong khoảng ba nghìn mét, dao động dấy lên một cơn lốc đáng sợ.

An Lâm dùng kiếm đâm Đông Quách, đáp xuống mặt đất, khiến mặt đất nổ ra một cái hố nhỏ rộng khoảng trăm trượng.

Đông Quách bị Kiếm Thắng Tà ghim trên mặt đất, toàn thân run rẩy, cảm nhận được một tình trạng kiệt sức không nói rõ được.

"Cậu, tại sao cậu lại đột nhiên mạnh như vậy?" Hắn ta tỏ vẻ khó mà tin được nhìn An Lâm.

Vừa nãy rõ ràng hắn ta đã dùng toàn lực rồi.

Cho dù đối mặt với bóng tối vô tận, nhưng hắn ta có thể phán đoán chính xác vị trí của đối phương.

Thế nhưng chẳng hiểu sao tốc độ và lực lượng của An Lâm lại như tăng vọt trong nháy mắt vậy, đạt tới một cảnh giới càng cao hơn, điều này khiến hắn ta hoàn toàn không thể ngăn cản được, trong chớp mắt đã bị thanh kiếm đâm trúng.

"Tại sao tôi lại đột nhiên mạnh như vậy?" An Lâm cổ quái liếc nhìn Đông Quách: "Nói nhảm à? Trước đó tôi chưa dùng toàn lực mà!"

Đông Quách: "..."

"Phụt..."

Khí huyết Đông Quách tắc nghẽn, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận