Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 714: Liên hoàn ghim tâm

An Lâm nhìn thấy Tô Văn Quân đi đến, trên mặt không có chút biến hóa nào.

Ừm, tất cả đều nằm trong dự liệu, bởi lẽ thông qua truy lùng thần niệm của Đông Quách thì hắn mới biết được Tô Văn Quân đang ở phụ cận.

Tô Văn Quân chỉ là tu vi Phản Hư trung kỳ, chút thực lực ấy có thể khiến cho An Lâm không chết. Trái lại một khi khai chiến, chính là tiết tấu Tứ Cửu Tiên tông và Thanh Mộc Hoàng tộc khai chiến toàn diện, tin rằng Tô Văn Quân cũng thấy rõ tình thế, hiểu được nên giữ hay bỏ đấy.

Mặt khác các tông phái đứng đầu có thể sẽ nhân lúc đó đoạt lấy trứng Phượng Hoàng của hắn rồi chạy trốn, nhưng thế lực hoàng tộc thì có thể chạy đi nơi đâu, chẳng lẽ không muốn lấy Tử Tinh Châu nữa ư? Tài nguyên của một châu chỉ sợ còn cao hơn giá trị của trứng Phượng Hoàng không ít ấy chứ?

Cho nên Tô Văn Quân sẽ không dám mạo hiểm, mà dù hắn có dám cũng không có khả năng làm vậy.

"Không biết An Lâm đạo hữu muốn điều kiện gì mới có thể thả Đông Quách?" Tô Văn Quân nhìn người thanh niên không có một chút chiến ý nào trên mặt đất, gương mặt mang theo một chút kính ý mở miệng hỏi.

An Lâm thầm nghĩ nói chuyện với lão hồ ly này đúng là dễ dàng, không cần nói rõ đã biết mình muốn điều kiện.

"Rất đơn giản, mọi người lập lời thề đạo tâm, thề bảo hộ Tứ Cửu Tiên tông của chúng tôi rời khỏi nơi này an toàn." An Lâm suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Cái gì mà nô bộc ngoại môn!

"Yên tâm đi, tôi sẽ không sai khiến nô bộc này đâu, ngày thường hắn vẫn có thể ở lại Thanh Mộc Hoàng tộc cống hiến. Chỉ có một vài sự kiện đặc biệt, tôi mới triệu tập hắn tới làm việc thôi." An Lâm tiếp tục nói.

"Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy cho anh làm một nô bộc ngoại môn không đánh số cũng được." An Lâm nghiêm nghị nói.

"Chuyện này..."Gương mặt Tô Văn Quân lộ vẻ khó xử.

An Lâm suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Còn nữa, phải để Đông Quách thành lập khế ước nô bộc với tôi."

Dù sao hai thế lực cũng không nhất định là sẽ đối lập, đương nhiên cả hai có thể cùng có lợi là tốt nhất.

Một khi vi phạm lời thề đạo tâm thì sẽ xuất hiện tâm ma, tu vi khó có thể tăng tiến, nhưng mà năng lực trói buộc kia cũng không tính là đặc biệt mạnh mẽ, ít nhất vẫn có một vài đại năng có thể thông qua một số phương thức né tránh rằng buộc của lời thề đạo tâm.

Tô Văn Quân nghĩ thầm đây còn không phải là muốn an bài tay chân trà trộn vào nội bộ hoàng thất hay sao!?

Đông Quách nghe vậy liền nổ: "Không phải cậu đã nói không thèm người như tôi làm nô bộc sao? Tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý?"

"Không có vấn đề, coi như cậu không có đề cập tới yêu cầu này, Thanh Mộc Hoàng tộc chúng tôi vẫn sẽ nguyện ý hộ tống bằng hữu của chúng tôi trở ra an toàn." Tô Văn Quân mỉm cười gật đầu, trả lời rất kiên quyết.

Giới Tu Tiên có thứ này sao hả?

Vô số suy nghĩ lướt qua đầu Tô Văn Quân.

"Phốc..."Đông Quách lại phun một ngụm máu tươi ra.

"Nên biết rằng, Đông Quách vốn chính là người phải chết, hắn muốn giết tôi, đương nhiên tôi phải làm ra một vài biện pháp tự bảo vệ mình." An Lâm nhìn Đông Quách đang ngồi trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch, nói tiếp.

Nhưng mà... cũng không phải không thể tiếp nhận chuyện này, cùng lắm là không cho Đông Quách tiếp xúc với những chuyện cơ mật quan trọng, còn lại để hắn làm một tên chạy vặt cao cấp vẫn được. Về sau cũng có thể để hắn trở thành ràng buộc mấu chốt để liên hệ Tứ Cửu Tiên tông.

Ừm, nếu công chúa Vân Nhạc và An Lâm thành đôi mà nói, không chừng hai thế lực lớn còn có thể trở thành một lực lượng bí mật không thể phân tách...

Cứ như vậy, tất cả đã được đàm phán xong, Tô Văn Quân lập lời thề đạo tâm.

Đông Quách không ngừng tâm tắc, Tô Văn Quân đã đồng ý rồi, hắn còn có thể phản đối gì nữa, không thành lập khế ước nô bộc thì hắn sẽ chết ngay tức khắc!

Ở đằng xa Đại Bạch trông thấy một màn như vậy thì liền bay tới, chậm rãi hạ xuống bên cạnh An Lâm: "Anh An, sau này tên này sẽ là nô bộc số sáu phải không?"

Tô Văn Quân thở dài một hơi, gật đầu nói: "Được rồi, tôi đồng ý chuyện này."

"Đúng rồi, Tô Văn Quân tiền bối, Tứ Cửu Tiên tông của tôi phải phiền ngài hỗ trợ tìm kiếm và bảo hộ một chút, chúng ta sẽ tập hợp trên một tòa núi lớn!" An Lâm mở miệng nói.

Đông Quách bị nụ cười vừa chính vừa tà kia của An Lâm dọa sợ tới mức không nhẹ.

An Lâm liếc nhìn Đông Quách: "Bằng anh? Địch nhân mà anh có thể ứng phó, Tô Thiển Vân và Liễu Thiên Huyễn cũng có thể ứng phó. Còn địch nhân mà Tô Thiển Vân và Liễu Thiên Huyễn không thể ứng phó, anh cũng sẽ không ứng phó được, để anh đi thì có tác dụng gì?"

Đông Quách không nhịn được nói: "Sao lại không bảo tôi đi, tôi cũng có thể làm được chuyện này."

"Không có vấn đề, chuyện này tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng hết sức." Tô Văn Quân cũng đang muốn đi tìm Tô Tín và Tô Thiển Vân, chuyện này có thể nói là thuận tay làm.

Hắn dời ánh mắt nhìn về phía Đông Quách trên mặt đất: "Đông Quách thần tướng, cậu có ý kiến gì đối với chuyện này không?"

"Không phải, hắn quá yếu, không có số thứ tự, xếp vào nhóm không có số." An Lâm thản nhiên nói.

Đông Quách vừa mới khó khăn đứng lên: "..."

Tô Văn Quân: "..."

Sống sót mới là việc quan trọng nhất!

Vì vậy, An Lâm lại thu thêm một tên nô bộc Phản Hư.

Trở thành nô bộc có tác dụng hơn bất kỳ lời thề nào khác, bởi vì đó chính là sự ràng buộc mạnh nhất, một khi nô bộc cố tình làm ra chuyện bất lợi đối với chủ nhân, sẽ xuất hiện các loại phản phệ đáng sợ như là hủy hoại đạo căn.

Đông Quách không cần thề, chỉ cần An Lâm trích một giọt máu tươi đưa cho hắn.

"Phốc..."Đông Quách cảm thấy ngực như bị đâm thêm một kiếm, hắn vốn trọng thương lại vì thế mà phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Văn Quân che mặt, thần tướng Thanh Mộc Hoàng tộc vậy mà lại biến thành đức hạnh như này, thật sự không có mặt mũi nhìn.

An Lâm nói cũng là lời nói thật, cơ bản Liễu Thiên Huyễn và Tô Thiển Vân có thể bỏ qua tất cả cường giả Hóa Thần.

Về phần Tiêu Trạch và Đề Na, ha ha, một tay cũng có thể hạ gục Đông Quách! Đông Quách qua bên kia là để bảo vệ bọn họ, hay là để bọn họ bảo vệ Đông Quách vậy hả?

Tô Văn Quân và An Lâm cáo từ, bay về phía địa phương khác của bí cảnh này.

Người bị ghẻ lạnh từ đầu tới giờ - Đông Quách ăn một viên linh đan, ngồi tại chỗ ngồi khôi phục thương thế.

An Lâm suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lấy Huyết Hồn ngọc quán đưa cho Đông Quách chữa thương, như vậy có thể thúc đẩy tốc độ khôi phục thương thế, dù sao thời gian mà Đông Quách lãng phí cũng chính là đang lãng phí thời gian của An Lâm.

Đông Quách nhìn thấy An Lâm tiện tay ném ra một kiện tiên khí, lập tức kinh sợ ao ước không thôi, nhưng mà cũng không có nói thêm gì, ngoan ngoãn nằm vào quan tài chữa thương.

Vầng sáng màu máu lóng lánh hơn mười dặm, sinh cơ của thực vật trong phạm vi mười dặm bị rút cạn, lao liên tục dũng mãnh tới người Đông Quách.

"Ơ, không thể không nói, thanh thế này còn lớn hơn thanh thế khi hắn chữa thương nhiều lắm." An Lâm đứng ở bên khẽ cười trêu ghẹo, "Chỉ sợ khi mà Đông Quách chữa thương thì mới có thể chứng minh mình là một vị đại năng Phản Hư."

Đông Quách nằm trong quan tài, thật vất vả mới giúp thương thế chuyển biến tốt lên một chút, nghe suýt thì tạo ra nội thương.

Chủ nhân này hành hạ tôi trăm ngàn lượt, tôi lại chỉ có thể lộ mặt mỉm cười.

Cánh tay Đông Quách bị An Lâm chặt gãy, đã nối lại như ban đầu. Sinh Mệnh lực của đại năng Phản Hư rất mạnh, nối lại cánh tay gãy đối với bọn họ mà nói cũng không phải việc gì khó.

Uỳnh uỳnh...

Thân núi cực kỳ khổng lồ đột nhiên truyền đến rung động khe khẽ.

"Hả? Có biến?" An Lâm bắt đầu phóng thần thức ra, lập tức bao phủ phạm vi ba trăm dặm quanh khu vực.

Phạm vi rộng lớn như thế đương nhiên không thể bao quát hết được mấy thứ nhỏ bé, nhưng lại có thể cảm giác được một số tình huống đại khái, ví dụ như năng lượng cường đại va chạm.

An Lâm đưa mắt nhìn sang ngọn núi liền kề thân núi này, lẩm bẩm nói: "Tại đó."

"Chúng ta đi, Đại Bạch!"

Lúc này hắn cưỡi Đại Bạch, một tay cầm lấy quan tài lơ lửng giữa trời bay về phía địa điểm bộc phát chiến đấu.

An Lâm giống như cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc từ hướng đang bộc phát chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận