Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 721: Qua và không qua là một vấn đề

An Lâm, Đông Quách, Đại Bạch, hai người một chó không hiểu sao lại đi vào trong cánh cửa đồng xanh.

Đông Quách nhìn mặt đất và bức tường ốp bằng phẳng, cùng với ngọn lửa màu lục trầm như những cây đèn dọc theo đường đi, kinh hãi nói: "Chủ nhân, tôi cảm thấy nơi này chắc chắn có gì đó kỳ lạ!"

An Lâm trợn tròn mắt: "Anh thích nói mấy câu nói thừa như vậy hả?"

Hắn thật sự có chút hoài nghi về việc mấy ngàn năm nay Đông Quách trải qua thế nào, chẳng lẽ vì mê muội tu đạo, mà đầu óc có chút vấn đề rồi?

Đương nhiên, Đông Quách trên một số phương diện chiến đấu cơ bản thì cũng không moi ra được tật xấu lớn gì, ngoại trừ việc bản thân ngốc nghếch ra thì tất cả đều tàm tạm.

"Người máy màu bạc kia tại sao trước đây muốn giết chúng ta, sau đó đột nhiên lại bắt đầu giúp chúng ta? Nó chắc là bị người nào đó khống chế nhỉ? Chúng ta có thể đi vào nơi này, chắc cũng là kết quả của việc người đó khống chế cánh cửa đồng xanh?" Đông Quách tiếp tục nói.

"Có lẽ là cô ấy làm." Trên mặt An Lâm khẽ hiện lên nụ cười, gật gật đầu, "Còn hành động kỳ quái của người máy màu bạc có lẽ là muốn đùa với chúng ta một chút, hoặc là đang thăm dò sức mạnh gì đó."

Đông Quách: "... được rồi, mặc dù có chút miễn cưỡng, thế nhưng cũng chỉ có thể giải thích như vậy."

"Trời ạ, cái cảm giác này giống như là bước đến lò thiêu xác, tiến hành hủy diệt chính mình!" Đông Quách không nhịn được mà nói.

Làm một mỹ nam yên tĩnh, đối với hắn mà nói thì thật sự không có gì là khó.

"Hóa ra là đang làm việc, chuyện này thật là kích thích, gâu!" Hai con mắt của Đại Bạch sáng lên, dáng vẻ rục rà rục rịch muốn tham gia.

Đông Quách cười một cách xấu hổ, không nói thêm gì nữa.

An Lâm lắc đầu nói: "Đều không phải, là một người con gái, cô ấy cũng không hề thua kém so với Tiêu Trạch và Đề Na."

"Xì xì xì..."

An Lâm xua xua tay, nghênh ngang đi về phía trước: "Bất kể nói thế nào, chắc chúng ta đến đúng rồi, đi, đi gặp nguồn viện trợ của chúng ta thôi!"

Hắn thật ra cũng được coi như là một mỹ nam chân chính, mức bá khí thấp hơn An Lâm một chút, nhưng về mặt nhan sắc thì hắn vẫn đè bẹp An Lâm ngay tức khắc.

"Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại đột nhiên bùng phát sóng năng lượng mãnh liệt như vậy, khiến tôi cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Nhưng điều tôi có thể khẳng định chính là, cô ấy ở trong đây, đang làm một việc lớn nào đó."

Đông Quách đi bên cạnh An Lâm, hiếu kỳ nói: "Chủ nhân, cái người đồng minh mà cậu vẫn hay nói rốt cuộc là ai vậy? Là Đề Na hay là Tiêu Trạch?"

An Lâm nhìn người con trai phía bên cạnh không nói gì: "Anh từ sáng đến tối trong đầu đều nghĩ cái gì vậy, có thể yên tĩnh một chút hay không?"

Những tia đó giống như thanh kiếm sắc bén đáng sợ nhất, xuyên thủng hư không, phân cách không gian, khiến người ta chùn bước.

Hai người một chó dọc theo đường cái rồi đi thẳng vào bên trong, nhiệt độ từ hơn hai trăm độ không ngừng tăng lên, nhiệt độ dần dần tăng lên tới gần nghìn độ, lúc này đây ngay cả đất đá trên mặt đất cúng chuyển hồng toả nhiệt.

"Đại trận năng lượng thật đáng sợ, loại năng lượng mật độ cao này cho dù là cảnh giới Phản Hư cũng không thể chịu đựng được!" Đông Quách kinh ngạc nói.

An Lâm không biết diễn biến tâm lý của Đông Quách, nếu không đã đánh cho hắn tơi bời một trận.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện tia năng lượng hạt siêu quang.

Nhưng trong lúc An Lâm suy nghĩ phải làm sao để vượt qua trận năng lượng này, thì phát hiện những chùm laser lại chủ động biến mất rồi.

An Lâm: "..."

An Lâm: "..."

Đông Quách giơ cao hai tay, giữa một trận chấn động dường như có một bức bình phong không gian vô hình ra sức chặn những tia năng lượng hạt siêu quang lại, thế nhưng cùng với tiếng vỡ nát như pha lê vang lên, tất cả lại trở về bình thường.

"Tôi còn tưởng anh không biết." An Lâm trợn tròn mắt.

"Sức mạnh không gian của anh có thể ngăn những năng lượng này không?" An Lâm hỏi.

Tình hình bây giờ chính là cảnh khó khăn đột nhiên không thấy nữa, trái lại đã biến thành một con đường rộng lớn.

"Vậy bây giờ thế nào? Gâu!" Đại Bạch có chút sốt sắng nói.

Đông Quách nghe thấy vậy thì trong lòng khó chịu, rốt cuộc ở trong lòng An Lâm hắn mang dáng vẻ gì?

"Không được, năng lượng quá mạnh mẽ!" Đông Quách sợ hãi nói.

Đại Bạch: "..."

"Tôi thấy anh có thể đi tới đó xem thử xem, xem xem có phải hết năng lượng rồi không." An Lâm không có chút cảm xúc gì mở miệng nói.

"Không không không, cái này có lẽ là lừa chúng ta, Đông Quách không làm được!" Đầu Đông Quách đung đưa giống như trống lắc.

Cảm thấy không nên hỏi Đông Quách có ổn hay không vì hắn chưa từng thử.

"Chuyện gì thế này, lẽ nào hết năng lượng rồi hả?" Đông Quách kinh ngạc nói.

Hai người một chó đều ngẩn ra.

Thứ còn sót lại chỉ có con đường vắng vẻ.

Sự chuyển biến một trăm tám mươi độ của tình cảnh này lại khiến mọi người có chút luống cuống, lo lắng con đường này liệu có nổ không, liệu có phải là một cái bẫy gậy ông đập lưng ông không, dù sao sự chuyển biến này quá kỳ lạ rồi.

"Thật ra điều này cũng có thể là do cô gái mà trước đó tôi từng nói, cố ý loại bỏ chướng ngại vì chúng ta." An Lâm phân tích.

"Ừm, chủ nhân, cậu nói có lý!" Đông Quách rất tán thành.

"Vì vậy Đông Quách, anh yên tâm đi đi, chúng tôi sẽ đi phía sau của anh!" An Lâm nói bằng giọng cổ vũ.

Đông Quách: "..."

Đông Quách có ba chữ rất muốn nói, thế nhưng bởi vì sợ hãi, lại không thể nói ra được.

Đầy tớ là có thể tùy ý mạo hiểm sao, đầy tớ không có nhân quyền sao?!

Lúc hai người một chó đang do dự, một bóng người màu bạc xuất hiện trong tầm mắt.

"Anh Đạt đến rồi!" An Lâm vui vẻ nói.

Đông Quách cẩn thận nhìn về phía sau người máy màu bạc, thấy không có truy binh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Người máy màu bạc nhìn đám người An Lâm một chút rồi nói bằng giọng tương đối cứng nhắc và già giặn: "Đi theo tôi!"

Dứt lời, nó trực tiếp bay thẳng về phía trước.

Không thể không nói, người máy lúc này mang tới cảm giác an toàn vô cùng cho hai người một chó.

Bọn họ nhìn nhau một chút rồi bắt đầu cắn răng đi theo!

Lưỡi dao đen kịt xuyên qua cơ thể, máu tươi đỏ sẫm nhuộm đỏ dao đen, hiện ra vẻ khát máu kỳ quái.

Rất nhanh, họ ra một giao lộ, đi tới một khu vực cực kỳ rộng lớn.

Đó là một không gian vô cùng lớn, chiều dài chiều rộng chiều cao đều phải ba nghìn mét trở lên, chỉ có điều có khoảng một nghìn mét mặt đất bị dung nham màu xanh lục cuồn cuộn bao trùm, tỏa ra nhiệt độ cực kỳ đáng sợ.

Bên trong không gian rộng lớn, ở ngay phía trên trung tâm dung nham màu xanh lục, có một chiếc bệ treo lơ lửng, nơi đó bị một bức chắn màu xanh lam đang bao lấy để bảo vệ.

Một người con gái áo trắng phấp phới, dáng người uyển chuyển, hai tay đang kề chặt lấy quả cầu ánh sáng màu trắng, cau hàng mày thanh tú, dường như đang tiến hành một trận tranh đấu cực kỳ kịch liệt.

An Lâm nhìn bóng người quen thuộc kia, cười nói: "Bạch Lăng, quả nhiên là cô, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Người con gái đó không nhìn lại, thế nhưng có một truyền âm lại bùng nổ trong ý nghĩ: "An Lâm, cẩn thận, có kẻ địch!"

An Lâm nghe thấy vậy, không chậm trễ chút nào mà nâng cao sức mạnh thần thức bị tiêu hao tới cực hạn.

Cũng ở lúc này, sự chết chóc bao phủ toàn thân khiến cơ thể của hắn phát lạnh.

Bởi vì thần thức cảm nhận được nên cơ thể của hắn chếch sang một hướng khác giống như bản năng. Cũng ở thời khắc đó, một lưỡi dao đen kịt đến cực điểm xuyên thấu cơ thể của hắn.

Đám người An Lâm cùng với người máy không ngừng đi sâu vào, ánh hào quang màu xanh lục càng ngày càng sáng, sau đó còn gặp mấy ngã rẽ, thế nhưng họ đều không chần chừ mà đi theo sau người máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận