Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 722: Sự nguy hiểm của trứng phượng hoàng.

Lần đầu tiên An Lâm cảm nhận được sự đau đớn như bị xé rách, cảm giác đau đớn này sâu tận xương tủy.

Lưỡi kiếm màu đen từ ngực trái xiên qua cơ thể, thần thể dường như vô địch của hắn lại bị đánh bại rồi!

May ở thế ngàn cân treo sợi tóc, lời nhắc nhở của Bạch Lăng khiến cho hắn chếch người, nếu không thì chỗ bị xuyên qua chính là tim của hắn!

Kẻ địch không đánh lén từ phía sau, mà là đánh trực tiếp từ chính diện.

Cho dù như vậy, An Lâm vẫn khó có thể nắm bắt được quỹ đạo của nó, đột nhiên không kịp phòng bị mà bị đâm xuyên một phát.

"Ríu rít..."

Một đứa trẻ sơ sinh to lớn chỉ cao bằng nửa người, toàn thân da dẻ trắng bệch, hai mắt là một lỗ máu đen kịt, người mặc cái yếm màu đỏ, phía sau có một đôi cánh thịt, nhếch miệng nở nụ cười.

Nụ cười kia dưới sự chiếu rọi của ánh sáng xanh lục trong không gian, lộ ra vẻ vô cùng kỳ dị và u ám.

Đông Quách đờ người ra, tại sao mỗi một lần hắn công kích hết sức, đều có thể bị kẻ địch giải trừ dễ dàng, dường như cảnh giới Phản Hư này của hắn là giả vậy.

Thế nhưng đột nhiên, một lực hút khó có thể dùng lời diễn tả được đột nhiên xông tới, ép cơ thể hắn đến mức xương cốt kêu cọt kẹt!

Trong chớp mắt, kiếm của Đông Quách vung ra như cầu vồng, một đường ánh kiếm vô song xoẹt qua không gian cắt đứt không khí hệt như một tia sét, tấn công về phía đầu của đứa trẻ sơ sinh to lớn kia, không chỉ có sức mạnh khủng khiếp, mà tốc độ còn vô cùng đáng sợ.

Nhưng hắn không có thời gian chờ vết thương khôi phục hoàn toàn, mà rút kiếm Thắng Tà ra, phối hợp với Đông Quách tiếp đón địch.

"Xì xì!"

Hắn đang muốn sử dụng nguyên khí Hắc Minh, từng dây xiềng xích hiện ra ánh kim loại màu xanh lục, quấn chặt quanh cơ thể hắn, quấn chặt cả hai tay và hai chân.

Trong tay của hắn đang cầm một cây giáo màu đen sắc bén, chính là cây giáo kia đã đâm vào cơ thể của An Lâm.

Chuyện gì vậy?

Đứa trẻ sơ sinh to lớn rút cây giáo dài ra, máu bắn theo tung tóe, cơ thể né ra phía sau, dễ dàng tránh thoát khỏi móng vuốt của Đại Bạch.

"Anh An, gâu!" Đại Bạch nhìn thấy An Lâm bị thương, kêu lên một tiếng giận dữ, đôi móng vuốt xé rách không khí, xoẹt ra một đường ánh lam sắc bén về phía đứa trẻ sơ sinh to lớn kia.

An Lâm bị đâm một nhát, công pháp Thanh Mộc Trường Sinh ngay lập tức bắt đầu làm liền vết thương lại một cách tự động.

Người máy màu bạc một tay phóng ra lực hút, một tay thả ra xiềng xích chứa năng lực phong trấn cực mạnh.

Động tác của đứa trẻ sơ sinh cũng nhanh đến mức khó mà tin nổi, cánh tay nó đè xuống, cây giáo dài vẽ lên trên hư không một đường tàn ảnh màu đen, lại là một vết chém dọc đơn giản, nhưng ẩn chứa chân ý Đại Đạo Chí Giản, chém ánh kiếm kia thành hạt năng lượng phát sáng.

"Thả anh An ra, gâu!"

Trong lòng An Lâm trở nên kinh sợ, lực hút đáng sợ khiến cho hắn hoạt động một lúc.

"Người máy, là cậu làm hả?" An Lâm quay đầu lại nhìn người máy màu bạc phía sau với vẻ mặt khó có thể tin được.

"Hay là, trước đây nó căn bản cũng không phải tới cứu chúng ta, mà là muốn dẫn chúng ta tới nơi này mà thôi." An Lâm cắn răng mở miệng nói.

Họ đều không ngờ rằng người máy màu bạc lại đột nhiên phản loạn, chuyển mũi nhọn về phía bọn họ.

"Tuyệt lắm, trận chiến đầu tiên của tạo vật cơ giới huyết mạch Tử Tinh và các bạn chỉ là một chút sở thích hạ lưu của tôi. Còn giúp các bạn chống lại kẻ địch bên ngoài, cũng là bởi vì muốn xua đuổi những con ruồi nhặng đáng ghét mà thôi..."

Đông Quách sợ vãi tè, không chút do dự mà chọn cách trở về phòng thủ.

Người con gái đi tới trước mặt An Lâm, khóe miệng hơi giương lên, dùng ngón tay trắng ngọc ngà nâng cằm An Lâm lên, khẽ cười rồi nói: "Đã lâu không gặp, An Lâm."

Đại Bạch nhào về phía người máy màu bạc, kết quả lại bị tên người máy mở cái miệng rộng rồi phóng ra một phát pháo không khí đáng sợ, khiến Đại Bạch chấn động đến mức hộc máu mà ngã xuống đất.

Lúc đó bọn họ còn đang thảo luận về vấn đề làm sao để giữ gìn hòa bình thế giới, bây giờ sao cô lại lắc mình biến hóa thành nhân vật phản diện trong thế giới này rồi hả?!

Đúng, cô gái trước mặt chính là mỹ nữ tóc đen đã từng gặp mặt hắn một lần ở địa cầu

An Lâm hít sâu một hơi: "Hắc... Hắc Linh Xà? Sao cô lại ở đây?"

Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho hai người một chó lâm vào bước đường cùng.

Một người con gái dáng người và dung mạo đều vô cùng hoàn mĩ, chậm rãi đi về phía An Lâm.

Mái tóc dài đen mượt của nàng bay bay như múa ở phía sau, đôi mắt đen sâu thẳm tỏa ra mị lực lạ kỳ, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ mang theo một ý cười nhàn nhạt, sự uy nghiêm của người ở địa vị cao và vẻ đẹp của cô gái hàng xóm kết hợp với nhau một cách hài hòa.

"Dù sao thì tôi làm tất cả cũng là vì để cậu đi tới nơi này và tôi chính là người điều khiển tất cả những thứ này!

Đông Quách chửi ầm lên: "Mẹ nhà nó! Con người máy này bị bệnh thần kinh sao? Vừa mới bắt đầu thì muốn giết chúng ta, sau đó lại cứu chúng ta, bây giờ lại quay đầu lại hại chúng ta, đầu óc nó có phải không bình thường không?!"

Lúc này, một tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên.

"Bộp bộp bộp..."

Hắn sử dụng tất cả sức mạnh để thử thoát khỏi xiềng xích, nhưng mà chỗ xiềng xích này không biết là làm từ nguyên liệu gì mà lại không có cách nào dùng sức mạnh để trốn thoát.

"Sao tôi lại ở đây?" Hắc Linh Xà che miệng nở nụ cười, "Thế giới này là biệt thự của tôi, tôi tới nơi này để nghỉ dưỡng không được à?"

An Lâm: "..."

Biệt thự cái shit, biệt thự nhà ai là một thế giới vậy?!

Ừm... Nhà của Đề Na hình như là...

"Vậy cô bắt tôi làm gì? Chúng ta hình như không có thù hận gì mà nhỉ?" An Lâm bất đắc dĩ nói.

"Ha ha, không có thù hận." Hắc Linh Xà cười cợt, ánh mắt lại chuyển hướng sang chiếc rương phía sau An Lâm, "Chỉ là quả trứng phượng hoàng này... là đồ của nương nương. Cảm ơn cậu đã mang nó đến nơi này, tôi đỡ phải tốn sức lực để tranh đoạt."

An Lâm nghe vậy cả người run lên, hóa ra quả trứng phượng hoàng này mới là mục tiêu của cô sao?

Cũng đúng! Cô đã nói rồi nơi này là biệt thự nghỉ dưỡng của cô, nếu như thế giới này thật sự là vùng đất Lạc Hoàng, vậy thì sự ra đời của trứng phượng hoàng làm sao có thể giấu được cô?

Xem ra cô gái gọi là Hắc Linh Xà trước mặt, là một nhân vật không tầm thường chút nào!.

Thảo nào xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng Thiên Đình lại không ra tay, xem ra cũng cảm thấy danh bất chính ngôn bất thuận, hy vọng tranh đoạt khá nhỏ, vì vậy nên từ bỏ rồi nhỉ?

"Như vậy thì tôi sẽ không khách khí nha, trứng thì tôi vui lòng nhận rồi. Còn chuyện sau này thì cậu tự cầu phúc đi, ha ha ha..." Trên mặt Hắc Linh Xà nở nụ cười thuần khiết, còn tay thì từ từ tìm kiếm chiếc rương phía sau lưng An Lâm.

Tiêu rồi, trứng thật sự sắp mất rồi...

Không chỉ có như vậy, chút nữa hắn phải làm sao mới đánh lại được đứa trẻ kỳ quái và người máy đó?

An Lâm lấy lại được sự tự do, nhìn tất cả những thứ trước mặt, sắc mặt kiên quyết mà rút kiếm Thắng Tà ra.

Tất cả những chuyện này đều chuyển biến quá nhanh.

"Ầm ầm!"

Một ánh chớp màu trắng xuyên thủng hư không, dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp mà xuyên qua đầu Hắc Linh Xà.

Đôi mắt xinh đẹp của Hắc Linh Xà trợn trừng, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Lăng với vẻ mặt không thể nào tin được: "Vì người đàn ông này, cô lại cam lòng để cho quyền khống chế ở thế yếu sao?"

Bạch Lăng hừ nhẹ một tiếng, thân thể mềm mại khẽ run, trên khuôn mặt lạnh băng mất đi vài phần huyết sắc.

Cô định thần lại, lúc này mới khẽ cười nói: "Cho dù chỉ cần là ngăn cản chuyện cô muốn làm thì tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng giá. Dù chỉ là một phân thân cũng sẽ không cho phép cô ở đây làm càn!"

Ánh chớp tàn phá, cơ thể Hắc Linh Xà bắt đầu nổ tung thành một đám khói đen, tiêu tan trong trời đất.

Bạch Lăng lại hướng về phía An Lâm rồi chém trên hư không một cái, một tia sáng trắng giống như sự sắc sảo tối cao phân cách trời đất, chém xiềng xích quấn tầng tầng lớp lớp quanh An Lâm thành hai nửa.

"An Lâm, mau rời khỏi nơi này!" Bạch Lăng vừa quát nhẹ một tiếng, thì người máy màu bạc dường như bị một loại sóng nhiễu nào đó khiến cho hai mắt nó đột nhiên tối sầm lại, đứng im không động đậy.

Còn đứa trẻ kỳ quái thì dường như chịu sự kích thích nào đó, giống như nổi điên trực tiếp nhào về phía Bạch Lăng, dùng cây giáo màu đen không ngừng đâm về phía màn ánh sáng màu xanh lam, gây ra từng trận phòng ngự rung lắc dữ dội.

Đông Quách và Đại Bạch bị người máy màu bạc và đứa trẻ kỳ quái khống chế, hoàn toàn không thể cử động.

Khuôn mặt An Lâm lộ vẻ tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận