Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 728: Để trứng phượng hoàng nhận chủ

Câu trả lời này thật sự ngoài dự đoán của tất cả mọi người, suýt chút nữa làm An Lâm vẹo cả lưng(1).

"Mẹ kiếp! Cô sắp thua rồi, sao vẫn ra vẻ tính trước mọi chuyện vậy?" An Lâm nói một cách kinh ngạc.

Bạch Lăng nhún vai, cười nói: "Tính trước chuyện thất bại của bản thân không được à?"

Khóe miệng An Lâm hơi co lại: "Cô sắp mất đi phòng nghiên cứu này rồi, nên cứ thản nhiên bình tĩnh như vậy sao?"

Bạch Lăng nghe thấy vậy, trên mặt vẫn không có chút mất mát: "Không bình tĩnh thì phải làm sao, không cướp được từ Hắc Linh Xà, chỉ có thể như thế này thôi."

"Xin lỗi, là tôi liên lụy đến cô rồi..." An Lâm nói có chút hổ thẹn.

Trước đây hắn xông vào nơi này, bị người máy màu bạc và Ma Anh nhốt lại, nếu không có Bạch Lăng ra tay, thì hắn cũng sẽ không được cứu. Thông qua lời nói của Hắc Linh Xà, hắn cũng biết lần ra tay này đối với việc Bạch Lăng tranh giành quyền sẽ phát sinh sức ảnh hưởng rất lớn.

"Đừng nói với tôi những chuyện này." Bạch Lăng xua tay, "Nếu không phải là do anh, tôi cũng sẽ không đến thế giới này nữa. Phòng nghiên cứu gì gì đó, cũng không phải là quá quan trọng, đoạt được là nhờ vận may của tôi, mất đi là do số mệnh của tôi."

Tổng hợp lại những lời nói trước đây, trứng này có lẽ thuộc về Tử Tinh, thế nhưng Bạch Lăng lại để cho hắn và trứng phượng hoàng thành lập nên mối quan hệ, điều này thật sự có chút nằm ngoài sự dự đoán của hắn.

Bạch Lăng: "..., hỏi rất hay! Quả trứng này tôi quyết định không cho anh nữa, tôi muốn giữ nó!"

"Nhưng mà, người lấy được trứng phượng hoàng là anh, mà anh lại gặp tôi, có thể đây chính là ý trời..." Trong ánh mắt Bạch Lăng thêm một chút phiền muộn, dường như lại nghĩ tới chuyện cũ.

An Lâm gật gật đầu có chút gượng gạo, sau đó lại nghĩ tới một chuyện: "Nếu như tôi chiếm trứng phượng hoàng làm của riêng, bị thế lực Nữ Oa truy sát thì nên làm gì?"

"Đúng rồi, trứng phượng hoàng đó, cũng không có lợi cho họ." Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Lăng chuyển hướng sang phía sau An Lâm, "Dù sao đó cũng là vật quý giá nhất của phòng nghiên cứu Tử Tinh phượng hoàng chúng tôi, tôi dạy cho anh một trận pháp, anh vẽ trận pháp đó lên trứng phượng hoàng, sau đó nhỏ tinh huyết vào là có thể thuần phục được nó, đồng thời để cho nó sớm nhận anh làm chủ!"

Bạch Lăng cười "hì hì", ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển: "Loại người như anh, chính là kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo! Yên tâm đi, Hắc Linh Xà không keo kiệt như vậy đâu. Trứng phượng hoàng nếu như thật sự đã nhận chủ, thì cô ấy cũng chỉ có thể chấp nhận, sẽ không làm một số chuyện giết người diệt khẩu rồi cướp đồ đâu, cô ấy luôn có giới hạn của mình..."

Ừm, nghĩa bóng trong câu nói của cô, chính là tôi quan trọng hơn phòng nghiên cứu sao?

"Đừng, tôi muốn!" Mặt An Lâm biến sắc, lúc này quyết định nói.

"À, nếu như người khác lấy được quả trứng phượng hoàng này thì thật sự không thể làm gì với nó, cũng chính vì như thế, Hắc Linh Xà mới có thể triển khai kế hoạch một cách chính xác."

An Lâm nghĩ thầm, sau đó càng cảm thấy áy náy hơn...

"Đây là cơ duyên của anh, đừng có lằng nhà lằng nhằng." Mặt Bạch Lăng lạnh băng, tức giận nói.

Một chút thần niệm truyền vào trong đầu óc của hắn, liên quan đến trận pháp thuần phục phượng hoàng, để cho nó nhận chủ sớm.

An Lâm nghe vậy thì nói có chút chần chừ: "Bạch tỷ tỷ, trứng phượng hoàng này quý giá như vậy, cô thật sự cam lòng cho tôi sao?"

An Lâm từ trong hòm bò ra, cẩn thận lấy trứng phượng hoàng từ trong rương Bạch Hổ Thần ra, dựa theo trận pháp mà Bạch Lăng truyền lại, khắc họa lên trên vỏ trứng vàng.

Mẹ nó, lão tử vì quả trứng này mà trải qua muôn vàn khó khăn, tiêu hao hết ngàn vàng, lúc này mới thuận lợi, không thể để cho nó tuột mất toi công như thế!

An Lâm gật gật đầu, hắn và Hắc Linh Xà từng có một lần va chạm kỳ lạ, đối phượng cũng không phải là loại có sức mạnh thì muốn làm gì thì làm, có lẽ biết nói chút đạo lý. Ừm, có lẽ sẽ như vậy...

Trong khí hải, Chu Tước màu trắng phát ra tiếng hót vui mừng, dường như đang chúc mừng điều gì đó.

Tong... Tinh huyết được quả trứng vàng hấp thu, ánh hào quang chói mắt ở quả trứng vàng kia dần phai nhạt, hơi thở cũng bắt đầu biến mất.

"Ấp thế nào đây? Dùng lửa thần sưởi có được không?" An Lâm hiếu kỳ nói.

Cùng lúc đó, hơi thở vô cùng khủng bố bắt đầu khuếch tán, giống như một con cự thú hồng hoang cực kỳ đáng sợ đang dần dần thức tỉnh.

Bạch Lăng: "... xin dừng ý nghĩ ngu xuẩn của anh lại!"

Sau khi khắc hoạ xong, quả trứng vàng tỏa ra ánh hào quang chói mắt, giống như đang động đậy.

Đó là một chuyện cũ không dám nhớ lại, cứ để nó theo gió đi xa đi.

An Lâm và Đại Bạch nghe thấy vậy lặng lẽ không nói gì.

Đông Quách lại bắt được một trọng điểm khác: "Tứ đệ mà hai người nói là cái gì?"

An Lâm cố đứng vững, hai tay nắm chặt pháp quyết khế ước thú sủng, nhỏ một giọt tinh huyết xuống vỏ trứng phượng hoàng.

Đôi mắt đẹp của Bạch Lăng trừng lên: "Anh điên rồi hả? Đây là trứng mà!"

Đại Bạch cũng một mặt khiếp sợ: "Anh An, anh muốn để cho tiểu phượng hoàng dẫm vào vết xe đổ của tứ đệ sao? Gâu!"

An Lâm gãi gãi đầu: "phượng hoàng không phải đều tắm trong lửa mà trùng sinh sao, tôi đang nghĩ xem có phải là có thể cho ăn chút lửa không..."

Một sự liên hệ như có như không giữa An Lâm và quả trứng vàng dường như đã được thành lập.

Bạch Lăng gật đầu nói: "Không sao, tiếp theo chờ nó ấp nở ra đi!"

An Lâm chớp chớp mắt nhìn quả trứng vàng đột nhiên không còn phản ứng gì, nói: "Vậy là được rồi?"

An Kỳ Lân ngồi trên đầu cá voi, ngáp dài, có chút mơ màng nhìn Chu Tước đột nhiên vui mừng, trong lòng buồn bực không biết cái tên này uống lộn thuốc hay sao?

"Anh An, hiện tại Tiểu Na xếp thứ năm, Tiểu Thiên xếp thứ sáu, vậy phượng hoàng này xếp thứ bảy sao? Gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

"Đúng vậy!" Hai mắt An Lâm sáng ngời, không khỏi mặc sức tưởng tượng, "Rốt cục có thú sủng thứ bảy rồi, bảy anh em Hồ Lô, hay quá!"

"Gia gia, gia gia! Chúng ta đi bắt Xà Tinh đi! Gâu!" Đại Bạch mở đôi mắt to long lanh nước, lè lưỡi, mở miệng nói một cách yếu ớt.

Lúc nó và An Lâm hạ phàm đã từng xem câu chuyện đặc sắc về bảy người con trai và một yêu tinh, bởi vậy đây cũng là nhập vai rồi.

"Được rồi! Xà Tinh ở đâu? Tôi muốn dạy dỗ ả ta một trận!" An Lâm mở miệng nói bằng chất giọng trầm ổn, mô phỏng theo giọng của lão gia gia y như thật.

"Gia gia, Xà Tinh không phải là đang ở trên khối đá bay sao? Gâu!" Đại Bạch nhìn phía Bạch Lăng đang ở trong màn ánh sáng màu xanh lam, nở nụ cười tà mị, khà khà nói.

"Hay lắm! Còn thật sự tạo thành đội hình một lão gia gia, bảy anh em Hồ Lô và một Xà Tinh rồi!" An Lâm nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang lượn lờ của người con gái gần gần đó, kinh ngạc nói.

Bạch Lăng: "..."

An Lâm và Đại Bạch chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm giác toàn thân phát lạnh.

Có sát khí!

Đông Quách ở bên cạnh không ngừng theo dõi cuộc nói chuyện hai người, trề miệng một cái, phát hiện chỉ có mình bị coi thường, không một ai để ý tới lời mà hắn vừa nói.

Hắn không kiềm chế được mà nắm thật chặt quần áo trên người mình, mặt lộ vẻ đau thương.

Thói đời đúng là quá lạnh nhạt, quá tàn khốc, khiến cho hắn không cảm giác được chút ấm áp...

"Anh An, anh nói xem phượng hoàng lấy cái tên gì cho hay đây? Gâu!" Đại Bạch bị sát khí ép cho nói sang chuyện khác.

"Đây là một vấn đề... Tiểu phượng hay, hay là Tiểu Hoàng hay đây..." An Lâm xoa xoa cằm lộ vẻ trầm tư.

"Mấy cái tên này quá tùy ý rồi." Bạch Lăng không nhịn được mà chen miệng nói.

"Được rồi... Vậy không bằng gọi là Tiểu Hoàng? Hoàng của màu vàng!" Ánh mắt An Lâm lóe lên, hai mắt sáng ngời, mở miệng đề nghị.

Bạch Lăng: "..."

Đại Bạch: "..."

"Cậu chắc chắc không phải đang nuôi chó?" Đông Quách kinh ngạc.

Đường đường là Thần Thú phượng Hoàng thế hệ đầu tiên, lại bị gọi là Tiểu Hoàng?

Chuyện này lại một lần nữa đổi mới quan niệm tu tiên của hắn!

(1) Câu gốc là差点闪了安林的腰 (suýt chút nữa làm An Lâm vẹo cả lưng): Câu này trong ngôn ngữ của người Đông Bắc có ý là "Tôi nhìn rõ thực lực của bạn rồi, bạn đừng đùa nữa")
Bạn cần đăng nhập để bình luận