Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 733: Tam Thánh Quỷ Thần

Tòa núi lớn bị chia năm xẻ bảy, một con quái vật có hơi thở cực kì khủng bố nhảy ra từ trong núi.

Đây là một con quái vật có ba đầu sáu tay, cặp cánh xương khổng lồ khẽ vỗ ở phía sau, tự do bay lượn trên bầu trời.

Lớp kim loại rắn chắc không gì xuyên qua nổi đang bịt kín không gian đã bị luồng lực lượng nào đó nổ ra một cái cửa động.

Trong tay Bạch Lăng có một quả cầu trắng, bao quanh đám người An Lâm ở phía sau, nhanh chóng bay lên núi.

Ba người Phi Anh, Bạch Bằng Tử và Đoạn Hồn Tử thì thảm rồi. Gương mặt xinh đẹp kia của Phi Anh xuất hiện một vết máu, vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài cũng bị vẽ ra mấy vết máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Thậm chí Bạch Bằng Tử còn bị hào quang bảy màu lúc núi sập khiến cho nổ mất một cánh tay, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.

Đoạn Hồn Tử cũng bị nổ què một chân rồi, ngồi ở trên mặt cười, điên cuồng trốn về phía xa.

Con quái vật ba đầu chỉ đứng yên trong hư không, phóng ra uy áp khiến cho các đại năng Phản Hư gần như không thở nổi.

Lúc mà trời đất nổ vang, không gian trong phạm vi ba trăm dặm lập tức bị phong tỏa.

Đoàn người Tô Văn Quân mới đến gần tòa núi lớn cũng đần thối mặt.

"Dĩ nhiên rồi." Đầu phượng gật đầu nói.

Phi Anh, Bạch Bằng Tử và Đoạn Hồn Tử đang chạy trốn đều đần mặt, bị một cái tồn tại siêu cấp kinh khủng không cách nào nói rõ nhớ thương là loại thể nghiệm gì? Toàn thân ba người bọn họ đều nhũn ra như bún!

"Đây chính là ý trời, lúc chúng ta nên đi ra ngoài, thì sẽ ra được." Đầu phượng chậm rãi nói.

Vũ Lang đạo nhân đang bị Long Quỳ đuổi giết cũng tái mét cả mặt, tòa núi khổng lồ ông định trốn vào đâu rồi? Cái đậu xanh bây giờ Liên Sơn cũng nổ rồi, còn trốn cái rắm gì nữa!

"Hô, ha ha ha... không khí bên ngoài thật trong lành!" Đầu người cười ha ha nói.

Thân thể mềm mại của Tô Thiển Vân khẽ run lên, yếu ớt mở miệng nói: "Hình như là chúng ta... đến không đúng lúc?"

Đầu người nhìn về phía đám đại năng đang chạy trốn với ánh mắt nóng bỏng, lẩm bẩm nói: "Khà khà khà... Những cường giả Phản Hư kia xuất hiện ở trước mặt chúng ta cũng là ý trời sao?"

"Bị nhốt một vạn năm rồi, rốt cuộc cũng có thể đi ra! Thật không nghĩ tới phong ấn lại đột nhiên trở nên yếu ớt, mà chúng ta lại có món ăn mỹ vị để bổ sung năng lượng..." Đầu rồng có chút cảm thán nói.

Đầu phượng mở ra hai mắt tựa như hai cái mặt trời nhỏ, màn chắn kim sắc bao phủ phạm vi trăm dặm chỉ trong nháy mắt, bao vây tất cả sinh linh ở bên trong, nhất niệm mà cố giới!

Vũ Lang đạo nhân cảm giác mình còn chưa chạy thoát khỏi miệng cọp, lại sắp rơi vào hang sói rồi, loại tình cảnh này... thật là khủng khiếp!

Ầm!

Sau khi thấy con quái vật ba đầu sáu tay kia, Long Quỳ chỉ ngẩn ra một lúc, rồi lập tức yên lặng ngừng truy kích Vũ Lang đạo nhân, chạy về một hướng khác. Cô không ngừng mắng thầm trong lòng, đồ chó hoang Vũ Lang, bà đây đuổi theo ông cả một đoạn đường dài, ông lại dẫn bà đây vào miệng cọp?!

Liễu Thiên Huyễn hít sâu một hơi: "Mới vừa rời thôn tân thủ, liền cho tôi một con boss max level? Chơi cái con mẹ gì nữa!"

Còn có cái con quái vật có hơi thở cực kì khủng bố kia là thế nào đây? Tại sao nó lại cười với mình...

"Cái đậu má, ba đầu sáu tay á? Đây là anh hùng tiểu Na Tra của chúng ta sao?!" An Lâm kinh hãi.

Chẳng lẽ là là... cảnh giới Hợp Đạo?!

"Được rồi, chắc hẳn là cô ta muốn áp chế con quái vật này nhỉ? Nhưng mà, sao bây giờ vẫn chưa có hành động gì? Chẳng lẽ quyền hạn của cô cũng vô ích?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

Tô Văn Quân ngưng tụ toàn bộ lực lượng, đánh về phía màn chắn kim sắc kia, kết quả chỉ đưa tới một trận sóng gợn rung động rất nhỏ, không có chút dấu hiệu rạn nứt nào.

"À, đó cũng là một trong số các lịch sử đen của Tử Tinh chúng tôi, đã tạo thành tai nạn cho đại lục này, thật xin lỗi mọi người, haizzz..." Trên mặt Bạch Lăng hiện ra vẻ xấu hổ, thở dài nói.

Duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, một đám đại năng ngẫu nhiên đều có mặt ở gần tòa núi lớn, sau đó liền bị con quái vật kinh khủng kia tạo ra lớp màn chắn bao vây ở bên trong phạm vi không gian ba trăm dặm, trở thành đồ ăn trong địa bàn của con quái vật kia.

Bây giờ ở chỗ này lại tòi ra cái thể loại gì đây? Đến cùng thì loại có bao nhiêu con quái vật kiểu như này?!

Chỉ là một cái kết quả thí nghiệm thất bại, lại suýt nữa tiêu diệt cả Long Đình!

Đám người An Lâm nghe vậy thì trong lòng đều nhấc lên sóng to gió lớn, cái nền văn minh Tử Tinh này cũng quá kinh khủng đi?!

Ông ta rơi vào tuyệt vọng, con mẹ nó đây là thuật pháp mà cảnh giới Phản Hư có thể thi triển sao?

"Chắc hẳn là cô ta vẫn còn đang chuẩn bị thuật pháp nào đó..." Bạch Lăng trầm ngâm trong chốc lát, không trực tiếp trả lời câu hỏi của An Lâm, mà là mở miệng nói: "Tôi vẫn rất có ấn tượng với con quái vật kia, nó là tạo vật Hợp Đạo thất bại của Tử Tinh, tên là Tam Thánh Quỷ Thần. Lấy huyết mạch của ba giống loài là thần thú Phượng Hoàng, Chân Long và Chân Thần cảnh giới Hợp Đạo để dung hợp, tạo thành một giống loài mới có thể đoạt đạo của đất trời. Đáng tiếc, loại thí nghiệm sáng tạo sinh vật Hợp Đạo này đã thất bại, sau nó còn rơi vào trạng thái mất kiểm soát, thế nên mới bị Tử Tinh phong ấn lại..."

"Chao ôi... " Đông Quách hít vào rồi một miệng đầy khí lạnh, nói chuyện cũng không lưu loát nổi, "Ngay cả, ngay cả Hợp Đạo cũng có thể tạo ra?!"

An Lâm và Đại Bạch nghe vậy cũng rất sửng sốt, An Lâm có phần chần chờ mở miệng nói: "Tôi nhớ là Thần Âm từng gặp phải thí nghiệm Hợp Đạo thất bại của Tử Tinh, Lục Đạo Quỷ Thần..."

Bạch Lăng mang theo An Lâm đi tới dưới chân núi, dùng thuật pháp bí mật che dấu hơi thở, có lẽ là vì thuật pháp của cô tương đối là cao, quái vật kia cũng không có chú ý tới bọn họ.

Bạch Lăng: "..."

"Lại nói, chẳng lẽ Hắc Linh Xà muốn quyền khống chế của cô, chính là vì thả con quái vật kia ra?" An Lâm ngờ vực.

Bạch Lăng đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: "Đến lúc nào rồi mà anh vẫn còn có tâm trạng nói giỡn?"

Bạch Lăng tiếp tục nói: "Hắc Linh Xà vốn chính là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo, cô ta không muốn hàng phục Tam Thánh Quỷ Thần thông qua phương pháp bạo lực, hiển nhiên là muốn lợi dụng quyền hạn, tiếp tục phong ấn Tam Thánh Quỷ Thần ở trong núi để tiếp tục nghiên cứu!"

An Lâm vò đầu nói: "Về sau thì cái thế giới này cũng là của cô rồi, cô ta còn muốn nghiên cứu Tam Thánh Quỷ Thần như thế nào đây, có mưu đồ gì chăng?"

Bạch Lăng siết chặt nắm đấm, trầm ngâm nói: "Đúng vậy, cô ta có mưu đồ gì?"

An Lâm: "..."

Bạch Lăng: "..."

"Có phải là, có gì đó sai sai không?" Bạch Lăng có phần tủi thân nói.

"Không có chuyện gì, chị Bạch ạ, tôi cảm thấy là có thể tin tưởng Hắc Linh Xà..." An Lâm lên tiếng an ủi.

Song, bất kỳ lời an ủi cũng không có tác dụng ở trong loại tình huống này.

An Lâm lên tiếng an ủi, nhưng ngay chính cả hắn cũng không tin...

Cực cao trên bầu trời, một bóng dáng màu đen chậm rãi hiện ra.

Hắc Linh Xà đội vương miện kim sắc trên đầu, mặt mũi xinh đẹp lạnh lùng, hai tròng mắt đen nhánh tựa như vực sâu. Cô đưa trắng cánh tay thon dài noãn về phía hư không, một trận gợn sóng bắt đầu xuất hiện, một thanh đại bảo kiếm kim sắc bị cô chậm rãi rút ra.

Thần khí, Sáng Thế Trấn Tà Kiếm!

"Kích hoạt thần khí này phải cần một khoảng thời gian, hi vọng các người có thể chịu đựng được."

Cô nhẹ giọng lên tiếng, liếc mắt về phía Bạch Lăng, môi son khẽ mở, những tiết tấu huyền diệu dễ nghe tựa như tiên âm đi ra từ miệng khô, lan tỏa ở trên hư không.

Thân kiếm bắt đầu chậm rãi rạn nứt, tiếng nứt như hoa văn, toát lên mỹ cảm kỳ lạ.

"Hửm, cái con người kia có hơi thở làm tôi hứng thú, đó là mùi vị hắc ám!" Hai mắt đỏ tươi của đầu người phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn Vũ Lang đạo nhân xoay người bỏ chạy, cười khà khà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận