Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 734: Quyết định làm tiểu đệ

Vũ Lang đạo nhân bị dọa cho phát tè, ông hoàn toàn không ngờ tới, chính mình lại nhưng trở thành mục tiêu đầu tiên của con quái vật cảnh giới Hợp Đạo kia.

Ông điên cuồng chạy trốn, sau lưng có hai con mắt to màu đỏ dõi theo, như hình với bóng, tựa như cặp mắt của Tử Thần, lập tức phán định tử vong đã đến.

Vũ Lang đạo nhân không chịu nổi nữa, trực tiếp xoay người, mãnh hổ rơi xuống đất!

"Bốp!" Thân thể của ông ngã sấp trên đất lên, lớn tiếng nói: "Tiền bối! Tôi vô tình mạo phạm uy nghiêm của ngài, xin tiền bối tha cho tiểu nhân, Vũ Lang thề chết cũng trung thành với ngài! Ngài muốn tiểu nhân làm cái gì cũng được!!"

Đúng, ở lúc ý thức được bản thân sắp phải chết, tà tu còn có loại bản lĩnh bảo mệnh thứ hai, đó chính là biến thành tiểu đệ của kẻ địch!

Siêu cấp đại năng trâu bò như vậy xuất thế, bên cạnh cũng nên có một vài tên tiểu đệ tới giữ thể diện chứ?

Ít nhất những chuyện nhỏ nhặt như giết chết mấy con kiến hôi, không cần siêu cấp đại năng đích thân ra tay, những chuyện như này cứ giao cho đám tiểu đệ đi xử lý là được rồi! Thế nên thu mấy tiểu đệ là chuyện rất chí lý!

Mà Vũ Lang đạo nhân còn là đại năng Phản Hư, cũng là tên tiểu đệ đầu tiên, chắc hẳn là cũng phải được nhiều đãi ngộ hơn chứ nhỉ? Nói không chừng còn có thể uy phong hơn trước kia nhiều!

Đầu người đau đầu không thôi, có phần chần chờ nói: "Hẳn là có thể ăn đi, mặc dù thân phận thay đổi, nhưng mà đại năng Phản Hư cũng là tinh hoa sinh mệnh đấy!"

"Được, ông liền làm tiểu đệ của tôi đi!" Đầu người cười khà khà nói.

Vũ Lang đạo nhân suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi. Ông đây là gà bệnh? Nhận ông đây làm tiểu đệ sẽ mất hết danh dự? Bọn mi nghĩ mình là ai hả?!

Vũ Lang đạo nhân bị làm cho sợ đến mức cả người phát run.

Vũ Lang thầm vui mừng trong lòng, đang thương lượng, có cơ hội giữ lại mạng sống rồi!

Dứt lời, hai mắt màu đỏ tươi trên cái đầu khổng lồ lóe ra tia sáng yêu dị, trên mặt còn hiện lên vẻ mặt đắc ý.

Quả nhiên, con quái vật ba đầu sáu tay kia thoáng khựng lại một chút.

Vũ Lang đạo nhân thầm mừng rỡ trong lòng, vội vàng hành lễ nói: "Ngài có gì cần sai bảo, Vũ Lang nhất định vượt lửa qua sông, phải chết muôn lần cũng không chối từ!"

Đầu rồng vô cảm nói: "Chỉ bằng lão ta? Quá yếu, cho loại gà bệnh này làm tiểu đệ đúng là mất hết danh dự!"

"Hả, lão già kia muốn làm tiểu đệ của chúng ta ư, các cậu thấu có được không?" Đầu người cất tiếng hỏi

"Ngu ngốc!" Đầu rồng tức giận mắng.

Vũ Lang đạo nhân: "..."

Đầu phượng bình thản nói: "Tiểu đệ là cái gì? Có ăn được không?"

Đầu rồng: "Ngu ngốc!"

Đầu người vui mừng gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Như vậy thì chuyện thứ nhất, chính là ông mau bay vào trong miệng của tôi, để cho tôi ăn đi! Bụng tôi hơi đói rồi đấy!"

"Như thế nào, có phải là tôi rất cơ trí hay không, trước hết để cho lão ta đương làm đệ của chúng ta, sau đó lại mệnh lệnh cho lão ta trở thành thức ăn của chúng ta, như vậy chúng ta có thể không cần tốn nhiều sức, mà vẫn có thể ăn vào một gã đại năng Phản Hư rồi!" Đầu người cười khà khà nói.

"Ngu ngốc!" Đầu rồng mắng to.

Đầu người thấy thế thì tức giận nói: "Ơ này, đã nói là làm tiểu đệ của tôi rồi cơ mà, vượt lửa quá sông, phải chết muôn lần cũng không chối từ cơ mà? Sao bây giờ tôi yêu cầu ông cho tôi ăn một lần, chết một lần mà cũng không được? Ông như vậy là không giữ lời hứa!"

Dưới ánh mắt của đám người An Lâm, là đầu phượng nhìn về phía Vũ Lang đạo nhân bỏ chạy, sau đó nhẹ nhàng thổi thở ra một hơi, một luồng viêm hỏa kim sắc càng lúc càng lớn, xuyên thấu không gian, cuối cùng trải khắp đất trời bao phủ lấy Vũ Lang đạo nhân.

"A...!" Vũ Lang đạo nhân sợ hãi vô cùng, lập tức xoay người bỏ chạy, hai tay hai chân hiện lên vuốt sói, tựa như chó sói dùng bốn chân chạy dưới mặt đất, mỗi một lần sải chân đều có thể vượt qua một trăm dặm.

Rất nhanh, tiếng kêu đã biến mất, đoán chừng là người đã chết rồi...

Đầu phượng thở dài một hơi: "Lần sau chúng ta ăn nhiều não một chút đi."

"Đây là lực lượng Thần Đạo, là dung hợp hoàn mỹ giữa Hỏa Diễm Nhất Đạo và Không Gian Nhất Đạo!" Giọng của Tô Văn Quân có phần run rẩy.

Phải biết rằng thực lực của bọn họ và Vũ Lang đạo nhân không chênh lệch là mấy, Vũ Lang đạo nhân cũng bị coi thường rồi chết ngay lập tức như vậy rồi, bọn họ có thể tốt hơn được bao nhiêu?

Một màn này, khiến đám đại năng bị làm cho sợ đến mức hai chân nhũn ra như bún, hết hồn hết vía.

Bí thuật, Thiên Lang Hành!

Trong nháy mắt tiếp theo, Vũ Lang đạo nhân đã biến mất.

Nhưng mà, tiếng kêu thảm thiết của Vũ Lang đạo nhân lại vang lên ở trong bụng Tam Thánh Qủy Thần.

Cái tiếng kêu này nghe cực kỳ thê lương thống khổ, làm cho trái tim người ta đều không thể tự chủ mà nhói lên.

Vũ Lang đạo nhân nghe vậy thì thầm hô to một câu lũ khốn nạn, phải chết muôn lần cũng không chối từ? Con mẹ nó người chỉ có thể chết một lần thôi đấy! Đã chết rồi là sẽ không thể sống lại, con hàng này bị đần độn sao?

Nhìn biển lửa nhìn không tới cuối, nhìn năng lượng không thấy được cực hạn...

Này là tuyệt cảnh rất khó giải quyết.

Khóe miệng Vũ Lang đạo nhân co quắp một trận, song một giây sau đó, hắn thấy được ngọn lửa vô biên vô hạn thổi quét về phía chính mình, không gian đất trời rộng lớn, trong nháy mắt biến thành tuyệt cảnh!

"Ợ..." Đầu phượng đánh một cái ợ hơi.

"Lại là cậu! Cậu lại tranh ăn với tôi!!" Đầu người nhìn đầu phượng với vẻ mặt tủi thân.

"Làm sao có thể nói là tranh được? Tôi đây là đang giúp cậu ăn, đừng quên, chúng ta có cùng một cái bụng, có cùng một cái mơ ước!" Đầu phượng chậm rãi nói, "Còn không mau cám ơn tôi?"

"Cám ơn, cám ơn." Đầu người như chợt hiểu ra cái gì, lập tức nói lời cám ơn.

"Ngu... " Đầu rồng vừa định chửi ầm lên, sau đó không biết làm sao, ánh mắt lại chuyển đến một cái hướng khác, nở nụ cười đầy hèn mọn, "Khà khà... Có rất nhiều bé con xinh đẹp, tôi đều muốn hết!"

Đầu người nhìn về phương hướng mà đầu rồng đang nhìn, cũng kích động nở nụ cười: "Tôi cũng rất muốn ăn!"

"Ngu ngốc!" Đầu rồng giận dữ nói, "Bổn rồng đây muốn thu các em ấy làm hậu cung!"

"Thật dơ!" Đầu phượng lạnh nhạt nói, "Thân hình của cậu và bọn họ không thích hợp."

"Hừ, tôi chính là một con rồng trong sáng đấy!" Đầu rồng lạnh lùng hừ một tiếng, "Tôi chỉ muốn thu các em ấy về để ngắm, cậu nghĩ đi đâu đấy?"

An Lâm thấy một màn như vậy, không nhịn được bèn nhanh chóng bay đi một hướng khác.

"An Lâm! Anh đừng xúc động! Chúng ta không phải là đối thủ của Tam Quỷ Thánh Thần đâu!" Bạch Lăng gấp giọng nói.

"Tôi không thể bỏ mặc bạn bè của mình được!" An Lâm trả lời một cách đầy kiên định.

Không có biện pháp nào khác, bởi vì giờ phút này Tam Thánh Qủy Thần đang nhìn chằm chằm vào mấy người Tô Thiển Vân!

Mặc dù hai người Tô Thiển Vân và Liễu Thiên Huyễn đang được Tô Văn Quân bảo vệ, cái vị nữ tướng quân mặc chiến giáp kia cũng đang ở đó, nhưng mà bọn họ có liên thủ cũng không thể ngăn được mấy chiêu công kích của Tam Thánh Qủy Thần?

Tam Thánh Qủy Thần rung đôi cánh xương lên, nhanh chóng lao tới đánh về phía đám người Tô Thiển Vân!

Tô Thiển Vân và Liễu Thiên Huyễn phát hiện Tam Thánh Qủy Thần đưa mắt nhìn sang chính mình, gương mặt liền hơi trắng bệch.

Ngay cả Tô Văn Quân và Long Quỳ cũng bị làm cho sợ đến không nhẹ, không dám hít thở.

Không có biện pháp, cách biệt về thực lực thật sự là quá lớn, nói không sợ là không có khả năng! Nếu như là kỳ phùng địch thủ, hoặc là thực lực mạnh hơn một chút, bọn họ còn có thể quyết tâm liều mạng.

Nhưng mà khi đối thủ có thực lực cao hơn một trình độ định, cũng chỉ dư lại có sợ hãi và tuyệt vọng.

"Tôi chỉ biết phóng lửa và ăn, chuyện bắt người tôi không biết làm." Đầu phượng chậm rãi nói.

"Khà khà, vậy để tôi đây đến bắt đi " Đầu người cười bỉ ổi nói.

"Cút ngay, đó là con mồi của tôi, cậu ra tay không biết nặng nhẹ, để tôi tới!"

Cặp mắt kim sắc của đầu rồng nhắm thẳng về phía đám người Tô Văn Quân, long uy tối cao tạo thành dao động kim sắc khuếch tán trong nháy mắt, chỉ dựa vào sự uy nghiêm thôi mà vẫn có thể làm cho không gian trở nên chấn động.

"Vụt!"

An Lâm cũng không muốn thấy các cô chết ở dưới mí mắt của mình, mặc dù hắn không biết hắn tới thì có thể làm được cái gì, nhưng mà dù sao vẫn tốt hơn là không làm cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận