Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 736: Một kiếm kinh thế

"Tại sao lúc nào người bị thương cũng là tôi?"

Đâu người ôm đầu kêu thảm thiết, đau chảy nước mắt, thậm chí, còn có nước miếng chảy theo xuống.

Khóe miệng An Lâm khẽ giật, dường như hắn đã biết tại sao đầu người lại ngốc như vậy rồi.

Luôn bị lừa bịp như vậy, sau đó vỡ đầu, đầu óc cũng bị nổ mất, có thể không ngu ư?

Công kích tựa như bảy sắc cầu vồng kia, dường như có tác dụng ăn mòn thần hồn rất mạnh, đầu người khóc lóc, hai mắt trắng dã, vẹo cổ, ngất đi.

"An Lâm, cậu đẹp trai quá đi mất." Sống sót qua tai nạn, Liễu Thiên Huyễn bất chấp trông mình đang như thế nào, mắt long lanh reo lên.

"Bạn học An Lâm!" Tô Thiển Vân cũng mừng rỡ nhìn An Lâm.

Mặc dù cảnh giới của An Lâm không cao, nhưng mỗi lần rơi vào tình cảnh nguy nan, hắn đều rất đáng để dựa vào.

Mọi người đều đưa mắt nhìn về An Lâm. Vì An Lâm đã đỡ lấy đòn tấn công trí mạng kia, đồng nghĩa với việc cứu mọi người thoát khỏi nguy hiểm, nên vô hình chung, theo bản năng, mọi người đều coi An Lâm là người dẫn đầu.

Long Quỳ cũng tiếp lời: "Đúng vậy, vừa rồi cậu đã dựa vào pháp bảo để ngăn đòn tấn công đúng không? Nếu phải đấu trực tiếp, thực lực của chúng ta yếu hơn con quái vật kia rất nhiều, sợ là đấu không nổi."

Phi Anh cũng trừng đôi mắt đẹp lên, có chút không tin nổi nhìn chàng trai trước mặt.

Tô Văn Quân có chút xấu hổ: "Không có kế hoạch tác chiến gì sao? Ví dụ như... làm sao để chạy trốn chẳng hạn."

Tô Văn Quân gật đầu, trên mặt mang theo chút kính sợ: "Đúng vậy, hắn chính là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông, An Lâm."

"Kéo dài thời gian?" Long Quỳ mê man hỏi lại.

Vì vậy, trong lòng Tô Thiển Vân, An Lâm là người mang lại cảm giác an toàn, giống như chỉ cần có An Lâm xuất hiện, cảm giác tuyệt vọng cũng biến mất.

"Không sao, chúng ta không nhất định phải đánh thắng nó, kéo dài thời gian là được rồi."

"Không ngờ đòn tấn công của quái vật kia không những bị chăn lại mà còn bị phản phệ... An Lâm lợi hại vậy sao?" Bạch Bằng Tử có chút ngạc nhiên, muốn xác nhận lại.

"Hắn chính là An Lâm?" Long Quỳ nhìn bóng lưng không được cao lớn lắm trước mặt rồi tò mò hỏi.

"Làm sao bây giờ?" An Lâm chớp chớp mắt, nói với vẻ đương nhiên: "Cứ thế mà đánh thôi chứ làm sao nữa."

"Dám làm em tôi bị thương, tôi sẽ giết cậu." Đầu rồng quát lớn.

"An Lâm, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Tô Văn Quân mở miệng hỏi.

Lúc này, sừng rồng của nó bỗng hấp thu một lượng lớn lôi điện, sau đó, trên trời rạch ra một tia sét màu vàng, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa mạnh mẽ đánh về phía An Lâm.

An Lâm lên tiếng.

An Lâm còn chưa kịp trả lời, Tam Thánh Quỷ Thần đã bổ nhào về phía họ.

Hai mắt của đầu người trắng dã, khói trắng từ trong miệng bốc ra.

Thấy vậy, đầu rồng sợ hãi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó nghiêng đầu sang một bên, thân mình cũng nghiêng theo.

"Hì hì... Lần này An Lâm đạo hữu không dùng pháp bảo đúng không? Vậy tại sao pháp thuật kia vẫn bị bắn ngược?" Long Quỳ tỏ vẻ không biết phải nói sao.

Nếu là một An Lâm chưa tu thành cơ thể chiến thần như trước đây, có lẽ sẽ không chống lại được đòn tấn công này, có khi còn không kịp thi triển pháp thuật đã phải chờ chết rồi. Nhưng hiện tại, An Lâm đã tu thành cơ thể chiến thần, hắn đã có thể nắm trong tay loại lôi điện này.

"Đừng kích động, người này có vẻ kỳ lạ, nên tôi cũng không dám nuốt cậu ta vào bụng." Đầu phượng chậm rãi đáp lại.

Lôi điện này ẩn chứa lực lượng thần đạo của đầu rồng, đi qua chỗ nào là chỗ ấy bị hủy diệt.

"Thử dùng không gian xem." Đầu phượng hơi nheo mày lại, rồi nói tiếp: "Tu sĩ Kỳ Hóa Thần này rất kỳ lạ, không thể vượt qua cảnh giới, nhưng lại có thành tựu rất lớn ở phương diện lực lượng không gian nhỉ?"

Thật sự thì đầu phượng không dám ăn, sợ ăn xong sẽ bị đau bụng.

Mặc dù ăn người có công lực rất ngon, nhưng lại quỷ dị đến mức thần kỳ thế này thì...

Đầu ngón tay của An Lâm có lôi quang nhấp nháy, mày hơi nhíu lại, sau đó, tia thiên lôi màu tử kim tạo thành một vòng cung trên hư không, đột nhiên bổ thẳng về phía đầu rồng.

Tô Văn Quân ngẩn ngơ đáp lời: "Xem không hiểu."

Tam Thánh Quỷ Thần đột ngột ngừng tấn công, nên trên mặt hiện nét kiêng kị.

"Mẹ kiếp, tại sao đòn tấn công nào cậu ta cũng có thể bắn ngược được? Tôi muốn giết cậu ta." Đầu rồng giận tím mặt.

Nhưng 'ầm' một tiếng, thiên lôi tử kim đã bổ vào trán đầu người, nổ xuyên ấn đường, trên đầu xuất hiện một mảnh cháy đen.

Cái đầu người đáng thương kia, lại bị nổ rồi.

Pháp thuật kinh thiên động địa như vậy, không ngờ lại bị bắn ngược rồi.

Thấy một màn này, mọi người đều bị hoảng sợ.

Vừa dứt lời, một luồng lực lượng vô tung vô ảnh đè ép không gian lại, từ bốn phương tám phía nổi gió lên, cuốn lấy mấy người An Lâm.

Không gian gió bão này rất đáng sợ, dường như ngay cả không khí xung quanh cũng bị cuốn đi mất.

Nơi nào gió đi qua đều bị hủy diệt, giống như bước vào thế giới chân không.

Không chỉ có như vậy, lực lượng đang đè ép cũng cũng vô cùng đáng sợ, khiến cho người ta có cảm giác mảnh đất trời này cực kỳ không chân thực.

Ở dưới cơn bão táp này, dù cho là đại năng cảnh giới Phản Hư thì lúc này cũng trở thành thịt nhão.

Mặt Tô Văn Quân và Long Quỳ biến sắc, cố gắng sử dụng lực lượng không gian để chống lại giông bão...

Nhưng dù bọn họ đã sử dụng lực lượng không gian thì vẫn không thể phá vỡ được trận giông bão kia, chỉ tựa như một bức tường yếu ớt, không chống lại được sức gió như thủy triều kia.

Còn Tô Tiên Vân và Liễu Thiên Huyền không nắm giữ lực lượng không gian, nên trước tình cảnh như thế này, muốn giúp cũng không được.

An Lâm khoanh tay nhìn, đối mặt với cơn giông bão này, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.

Hắn chỉ giậm chân xuống rồi cao giọng hét lên: "Ngưng!"

Mọi người im lặng nhìn một màn trước mặt, ngây người như phỗng.

Tam Thánh Quỷ Thần ngã sấp người trên mặt đất, giống như ma vật bị thuần phục, tiếng kêu vang vọng cả trời đất.

An Lâm lạnh nhạt hạ ngón tay xuống, lúc này, thân hình hắn vô cùng cao lớn, cũng vô cùng vĩ đại.

Sau đó, kiếm quang đâm vào ngực nó, rồi ghim nó xuống mặt đất.

Nhưng kiếm quang giống như lưỡi kiếm sắc bén nhất trên đời, dễ dàng chém xuyên qua thần quang, kiếm khí kinh khủng đè sập hư không, ép thân thể khổng lồ của Tam Thánh Quỷ Thần ngã xuống đất.

Ở trận pháp không gian này, tiếp tục may mắn là không thể rồi, nên nam sinh này thi triển là chuyện không cần giải thích rồi.

Trong lúc mọi người đang nhìn An Lâm bằng ánh mắt hâm mộ thì đầu phương đang chăm chú nhìn sang hướng khác, sau đó, ánh mắt sáng lên, chấn động một cái.

Một cô gái mặc váy trắng hiện ra, cô ấy chính là người âm thầm làm phép giúp đỡ An Lâm, Bạch Lăng.

"Ha ha." Đầu phượng cười lạnh, sau đó, nó lại đưa mắt sang An Lâm: "Hóa ra là cáo mượn oai hùm, hãy chết đi!"

Dường như An Lâm đã cảm nhận được gì đó, nhìn lên lên cao.

Hắn chỉ một tay hướng lên trời, hai mắt lóe lên một luồng kim quang, khí thế bá vương lan tỏa khắp không gian, giống như một vị đế vương ngạo nghễ, rồi mở miệng: "Lấy sức mạnh của trời, trừ tà diệt ma."

Ầm...

Một luồng kiếm quang bổ từ trên trời xuống, nó như một đám mây tinh kiết, lại giống như xanh ngọc như biển, xanh tươi như rừng, lại ngọt ngào tựa cầu vồng, lại như bao hàm hết tất cả màu sắc trên thế gian này, nhưng không thuộc về bất kỳ vẻ đẹp nào trên đời.

Tam Thánh Quỷ Thần biến sắc, hơi thở bùng phát mạnh mẽ, tỏa ra vô số thần quang, nỗ lực muốn ngăn lại đòn tấn công kia.

Đúng vậy, ở đây không có ai có thể sử dụng được năng lực này, nên khả năng duy nhất chính là An Lâm rồi.

"Phía trên có hơi thở Thần Đạo cực kỳ tinh thuần..." Long Quỳ nói với vẻ mặt kinh hãi, "Chẳng lẽ ngay cả lực lượng Thần Đạo mà An Lâm cũng nắm giữ được?"

"Thuật pháp không gian mạnh thật!" Tô Văn Quân không nhịn được mà thốt lên.

Một không gian trắng xóa bọc lại mấy người An Lâm, chắn lại gió từ bên ngoài thổi tới.

"Ầm" một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận