Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 748: Địa điểm xây dựng tiên tông

Giọng của người máy màu bạc, lại là giọng điệu rất êm tai của phái nữ.

Sau khi tỉnh dậy, người máy liền khẽ khom người mở miệng nói chuyện với An Lâm, tư thái hết sức ưu nhã.

An Lâm lấy làm kinh hãi: "Cô cũng có thể nói ư?!"

Trên mặt người máy màu bạc hiện ra chút cảm xúc hoang mang nhân tính hóa, mở miệng nói: "Tôi là đại diện cho trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất Tử Tinh, sao có thể không biết nói chuyện. Tôi không chỉ có thể nói, còn có năng lực học tập cực mạnh nữa."

An Lâm nghe vậy thì lập tức cảm thấy Đạt Nhất và Đạt Nhị trước kia ngốc nghếch và đáng yêu hơn không ít, ừ, trọng điểm là ngốc nghếch.

"Tốt lắm, sau này cô đừng lấy tên là Yêu Cơ nữa, quá khó đọc, gọi là Đạt Tứ đi!" An Lâm vỗ lên vai người máy màu bạc, vẻ mặt vui mừng.

"Chủ nhân, thứ cho tôi nói thẳng, có thể lấy ra cái tên Đạt Tứ này, chứng tỏ anh không có trình độ văn hóa cao, cũng không biết quý trọng thứ gì... Anh không phải là một chủ nhân hợp cách." Người máy màu bạc có phần tức giận nói.

An Lâm: "..."

Người máy màu bạc uốn tay thành hình hoa lan, giọng nói yêu kiều, dùng giọng hát kinh kịch tiếp tục nói: "Chẳng phải thích cuộc sống phong trần, tựa như bị lỗi lầm tiền kiếp. Hoa rơi, hoa nở tự có thời, đều do chúa xuân làm chủ. Bỏ đi, đã đành là nên bỏ đi. Ở lại, biết ở lại như thế nào? Giá mà được hái hoa núi cài đầy đầu, chẳng cần phải hỏi tôi về đâu!"

Bạch Lăng mím môi như đang nén cười, lúc sau mới mở miệng nói: "Lý do có thể là vì cô ấy thuộc nhóm người máy quan trọng có chất lượng cao nhất, thuộc loại trí tuệ nhân tạo cao nhất, thế nên sẽ có ý thức và sở thích của riêng mình."

Người máy màu bạc ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, khóe mắt có giọt lệ chảy xuống: "Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào..."

Hắn nhịn xuống cảm xúc muốn hộc máu, quay đầu nhìn về phía Bạch Lăng: "Có phải cái người máy này có gì đó sai sai không? Con mẹ nó, cô ta tốt nghiệp ở học viện Hí Tinh hả?"

Dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của An Lâm, khiến cho cô gái đứng bên cạnh bật cười một hồi.

Trong lúc bất chợt, An Lâm cảm thấy thì ra là Đạt Nhất và Đạt Nhị ngơ ngơ ngác ngác, không biết nói chuyện lại đáng yêu như vậy.

Mẹ kiếp! Xảy ra chuyện gì thế này?

"Người máy tên Yêu Cơ này của cô, hẳn là có ý thức, suy nghĩ sinh động hơn những người máy cùng loại đi?"

"Tôi là chủ nhân của cô, đây là cái tên tôi lấy cho cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn chấp nhận là được, hiểu không?" An Lâm tỏ vẻ uy nghiêm mà nhìn về phía người máy màu bạc, nghiêm túc nói.

Sao cái người máy này còn biết chỉ trích cả chủ nhân thế?

An Lâm nghe xong ngực lại như bị ghim một kiếm.

Người máy màu bạc không có động tĩnh, cao ngạo mà ngẩng đầu lên.

An Lâm nghe thế mà mặt đen xì, cái gì vậy trời, người máy mà cũng biết ngâm thơ để thể hiện cảm xúc nữa hả?

An Lâm: "..."

Sinh động? Ôi cái đệch, một người máy vừa có thể giễu cợt chủ nhân vừa có thể ngâm thơ biểu đạt trâm trạng, hai chữ "sinh động" có thể khái quát hết được sao?!

"Được rồi, Đạt Tứ, mau trở lại đi." An Lâm cảm thấy tức giận với một người máy là chuyện chẳng ra làm sao cả.

"Được rồi, phúc lợi đã phát xong, kế tiếp An Lâm anh phải đáp ứng toi một cái yêu cầu!" Bạch Lăng phủi tay, cười nói.

"Anh An, bản thân tôi cảm thấy cô nàng này rất thú vị! Người máy có tâm hồn văn nghệ, thật sự quá hiếm thấy đấy! Gâu!" Đại Bạch lè lưỡi, tỏ vẻ hưng phấn.

Đúng là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn...

"Tuân lệnh, chủ nhân!" Người máy màu bạc nở một nụ cười khá là thân thiết, đi về phía An Lâm, nhanh chóng chui vào trong nhẫn không gian.

An Lâm nghe vậy sửng sốt, Ha... Đây là đưa bắp đùi tới mà!

"Yêu Cơ, cô quay lại cho tôi!" An Lâm tức giận nói.

Mọi người: "..."

Trong lòng An Lâm vui mừng không dứt, trên mặt lại không có cảm xúc gì sau khi, làm bộ suy nghĩ một phen, lúc này mới vung tay lên, sảng khoái mà đáp ứng: "Được, nhìn vào mối quan hệ tốt đẹp của hai ta, chuyện này không thành vấn đề."

Thế này mà cũng gọi là yêu cầu? Một cái đại năng Phản Hư hậu kỳ đáng tin gia nhập tông môn, rõ ràng đây chính chuyện hắn muốn cầu cũng không được mà!

An Lâm thấy thế cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xoa trán, cảm thán nói: "Phù... Cuối cùng cũng tiễn được vị Phật lớn này đi rồi."

"Được, cô nói đi, yêu cầu gì?" An Lâm thở dài một hơi, mở miệng hỏi.

Tốt xấu gì Bạch Lăng cũng giúp hắn không ít chuyện, lúc này hắn cũng ngại từ chối.

"Không phải là anh định sáng lập Tứ Cửu tiên tông ư, cho tôi một chức vị đi!" Bạch Lăng không khách sáo nói.

An Lâm: "... Câm miệng!"

An Lâm: "..."

"Hả cái gì mà hả, đây gọi là trả lễ, có hiểu không?" Bạch Lăng liếc mắt lườm An Lâm một cái.

"Hả?" An Lâm bối rối.

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, thật không hổ là tông chủ, rất giỏi làm màu!

"Tốt." Bạch Lăng thì lại thật sự rất vui vẻ, "Anh đã nói với tôi tông môn của anh có phân loại, vậy tôi làm các chủ Tử Tinh các được chứ?"

"Không thành vấn đề, cô hoàn toàn xứng đáng!" An Lâm vui vẻ nói.

Cứ như vậy, Tứ Cửu tiên tông lại có thêm một cái bắp đùi rắn chắc.

"Kế tiếp tôi muốn đi tìm nơi thích hợp để xây dựng tiên tông với Đại Bạch bọn họ, cô muốn đi cùng không?" An Lâm hỏi.

Bạch Lăng nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, tôi còn có một chút chuyện phải xử lý ở tiểu thế giới này, các cậu chọn xong địa điểm thì hãy nói cho tôi biết, tôi trao đổi bùa truyền âm với cậu."

An Lâm nghe thế cũng không miễn cưỡng, sau khi trao đổi một cái bùa truyền âm với Bạch Lăng, liền cáo từ.

Nhớ ngày đó, An Lâm mặt dày mày dạn thỉnh cầu trao đổi bùa truyền âm với Bạch Lăng, Bạch Lăng lại hờ hững bay đi, không có để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, chỉ nói có duyên sẽ gặp lại, tự do tự tại giống như một con ngựa hoang.

Hôm nay bọn họ gặp lại nhau lần nữa, nhưng Bạch Lăng đã chủ động muốn trao đổi bùa truyền âm với An Lâm, có lẽ đây chính là duyên phận như lời cô ấy nói.

Đã trên vạn năm rồi cái bùa truyền âm này không sáng lên, chỉ mới vừa trao đổi, mà chàng trai kia đã gấp gáp gọi tới rồi? Là xuất hiện tình huống đột ngột gì ư?

Song cũng không lâu sau, bùa truyền âm lại bắt đầu nhanh chóng chuyển động.

Bạch Lăng phiền muộn tiễn đi đám người An Lâm.

Đây là một tiểu thế giới.

Sở nghiên cứu số sáu của Tử Tinh, còn gọi là làm sở nghiên cứu Phượng Hoàng.

Một người một chó nhìn nhau cười, khà khà khà...

Mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, có thật nhiều loại thực vật chứa đầy linh vận, bọn chúng tùy ý sinh trưởng, tỏa ra sức sống dồi dào của bản thân.

Nguyên khí đậm đặc hóa thành mây mù phiêu đãng ở bốn phía, năng lượng tinh thuần, không gian trống trải, làm cho người ta sảng khoái tâm thần.

Liễu Thiên Huyễn yên lặng lấy ra điện thoại di động, khởi động trận pháp, một cột sáng bay thẳng đến chân trời, sau đó ở trên điện thoại di động cho thấy một vài giá trị.

Cô nhìn chằm chằm số giá trị kia ngẩn ngơ mất vài giây, lúc này mới mở miệng nói: "Dùng điện thoại di động định vị thử, nếu như điện thoại di động của tôi không hỏng, thì cái chỗ này, chính là nơi mà trứng phượng hoàng xuất hiện..."

Mọi người kinh hãi, là loại hình thức lực lượng gì, lại khiến cho mảnh đất khô cằn trong phạm vi hơn ngàn dặm, biến thành một vùng đất xanh tươi tràn đầy sự sống?

Mọi người không tìm ra được đáp án, bọn họ chỉ có thể phán đoán dựa trên trứng phượng hoàng.

Có thể là trứng phượng hoàng dị biến, thay đổi hoàn cảnh xung quanh?

Trì hoãn hồi lâu, An Lâm mới mở miệng nói: "Tôi có một suy nghĩ to gan!"

"Đối với cái suy nghĩ to gan này của anh, tôi hoàn toàn tán thành, gâu!" Đại Bạch phụ họa nói.

Nơi bọn họ đang đứng, là một mảnh thảo nguyên bạt ngàn dài tít tắp.

"Hizzz... Đây là nơi nào?!"An Lâm trợn mắt há hốc mồm nói.

Song, bọn họ vừa ra phía ngoài, lập tức không biết làm sao.

An Lâm cưỡi Đại Bạch, cùng Liễu Thiên Huyễn, Tô Thiển Vân và Tiêu Trạch bay về phía trung tâm của hoa văn Phượng Hoàng, dựa theo tọa độ Bạch Lăng cho, cuối cùng thì họ cũng thấy được lối đi thông qua hai giới, rời khỏi cái tiểu thế giới này.

Bạch Lăng đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng An Lâm rời đi, khẽ lẩm bẩm: "Đã không còn thời gian nữa... hi vọng sẽ tới kịp. Suy cho cùng anh chính là người có thể sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích trong khoảng thời gian vài năm ngắn ngủn này, tôi tin rằng sau một thời gian ngắn nữa, anh có thể đem tin vui về cho tôi!"

Đám người An Lâm rời đi.

Coo có phần nghi ngờ tiếp bùa truyền âm: "Chuyện gì?"

"Tôi tìm được nơi thích hợp để xây dựng tiên tông rồi, khà khà!" Bên trong bùa truyền âm, truyền đến tiếng cười đắc ý của chàng trai.

Bạch Lăng kinh ngạc: "Nhanh thế ư? Chọn nơi nào thế?"

"Ở trước cửa nhà cô đó!" Chàng trai vui vẻ nói, sau đó bổ sung thêm, "Tôi đang ở trước cửa ra vàotiểu thế giới, nơi đó rất thích hợp! Đây là một nơi rất tuyệt, có lẽ đây chính là ý trời rồi!"

Bạch Lăng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận