Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 759: Xung đột tăng cao

Sắc mặt Chu San liền chuyển sang vẻ lạnh lùng: "Con nhóc đó muốn làm con tôi bị thương, nếu như tôi tới chậm một chút, người bị thương chính là con trai tôi rồi!"

"Cho nên bà muốn giết người ta?"

Chàng thanh niên mặc áo trắng kia chính là An Lâm, hắn bảo vệ cô bé con đang phát run ở sau lưng mình, lạnh lùng hỏi.

Chu San nhíu mày, vẫn chưa lên tiếng nói chuyện thì thằng nhóc kia đã lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi cơn hoảng sợ trước đó, hét lớn: "Chỉ là một kẻ phàm nhân mà lại muốn làm tổn thương con trai của tông chủ Thiên Kiếm tông, chẳng lẽ nó không đáng chết sao?"

Ầm ầm!

Hai mắt An Lâm hiện lên ánh vàng, giữa làn sóng khuếch tán, đôi mắt coi thường chúng sinh đột nhiên phóng ra uy thế trấn áp vô tận, hệt như lửa giận của vị thần linh chí cao trên chín tầng trời, cuốn về phía thằng nhóc kia.

Chu San biến sắc, lập tức vận chuyển sức mạnh chống cự, nhưng sự phối hợp giữa sức mạnh của thần hồn và thuật pháp Thần Uy của An Lâm ở cảnh giới Phản Hư siêu cấp, làm sao lại để một người mới vừa bước vào Kỳ Phản Hư có khả năng ngăn cản được.

Bà ta ngay lập tức bị cái trừng mắt này khiến cho tâm thần run rẩy dữ dội.

"Đề Na, đi cứu người." An Lâm mở miệng nói.

"Minh Hiên..." Hốc mắt Chu San đỏ lên, bộ dạng yếu đuối oan ức, ôm lấy thằng nhóc trên đất trấn an, nhẹ giọng nói, "Văn Bân, thằng bé bị dọa cho phát sợ, chỉ trách em không bảo vệ tốt thằng bé, nếu như em đến chậm một bước, Văn Bân đã..."

Vốn dĩ tuổi thọ của bà lão đã sắp hết, lại còn chịu cú va chạm vừa nãy nên nội tạng bị tổn thương, càng thêm nguy cấp hơn.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Đúng lúc này thì Liễu Minh Hiên đi đến, nhìn thấy tình hình trước mắt này, dù cho có thấy nước tiểu của con trai mình chảy đầy đất nhưng cũng không biểu hiện chút cảm xúc nào ra khuôn mặt.

"Là... là... đứa bé trai kia làm bà nội em bị thương trước, sau đó không cứu bà nội em, mà còn đẩy em... đại ca ca, anh mau cứu bà nội em đi!" Cô bé giống như là bắt được ngọn cỏ cứu mạng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giọng nói cũng có chút run run.

"Đã xảy ra chuyện gì? Vấn đề này rất đơn giản, là Liễu Văn Bân không cẩn thận đụng vào bà lão, không đồng ý nói xin lỗi, còn đẩy cô bé này, cô bé liền ném đá, sau đó Chu San xuất hiện với bộ dạng vô cùng phẫn nộ, đập nát tảng đá, ra tay với cô bé này, nếu như không phải tông chủ An Lâm ra tay thì nói không chừng cô bé này cũng chết rồi. Sau đó, An Lâm tông chủ liền hù dọa Liễu Văn Bân một chút." Một chàng trai trong đoàn người của Thiên Kiếm tông chậm rãi lên tiếng giải thích.

Thằng nhóc kia thì bị dọa đến mức co rúm người ngồi bệt xuống đát, đũng quần cũng chảy ra chất lỏng.

An Lâm lạnh lùng liếc nhìn người đàn bà trước mặt, không thể trách vì sao Liễu Thiên Huyễn lại mắng bà ta là đồ diêm dúa đê tiện, thật biết diễn kịch.

An Lâm nhìn về phía bà lão ngã đến mức không đứng dậy nổi cách đó không xa, ngay lập tức phát hiện ra được thương tích trên cơ thể của bà.

"Người lớn đang nói chuyện, thằng nhóc béo kia chen miệng vào làm cái gì?" An Lâm hờ hững lên tiếng.

Tinh linh nhỏ nghe thấy vậy liền lập tức bay về phía bà lão, triển khai thuật chữa trị, nhanh chóng trị thương cho bà lão.

Đúng vậy! Từ đầu đến cuối anh ta đều đang chơi điện thoại di động.

Đại biểu của một vài tông môn cũng mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, họ cũng đều biết không nên ra mặt, một bên là Tứ Cửu Tiên tông, bên còn lại là người trong Thiên Kiếm tông, bất luận giúp đỡ bên nào cũng đều không giành được lợi ích gì, chi bằng cứ đứng bên ngoài quan sát.

An Lâm thấy có chút ngạc nhiên, mẹ kiếp chẳng lẽ đây là giáo viên nhập môn của Liễu học tỷ?

Liễu Thiên Huyễn đi đến bên cạnh An Lâm, nhìn thoáng qua bà lão trên mặt đất và cô bé con bị thương phía sau An Lâm, khuôn mặt bỗng nhiên bao phủ bởi một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn thằng nhóc cách đó không xa.

Lúc anh ta nói chuyện, nhưng sự chú ý lại không dừng trên bất cứ người nào, mà chỉ chăm chú chơi chiếc điện thoại di động trong tay.

"Linh đan thì không cần" An Lâm chỉ vào thằng nhóc đang được Chu San ôm, nghiêm nghị nói: "Bảo thằng nhóc kia đi xin lỗi bà lão và cô bé, việc này coi như cho qua!"

Liễu Minh Hiên không nói thêm lời nào liền lôi một viên linh đan cấp cao ra: "An Lâm tiểu hữu, chuyện này là do Văn Bân làm sai, linh đan này cậu đưa cho bà lão kia uống đi, chuyện này cứ thế cho qua đi nhé."

Những người vây xem đều kinh hãi, rõ ràng là Liễu Minh Hiên đã lùi một bước, bằng lòng bỏ thuốc ra để chữa trị rồi, lại còn thừa nhận lỗi sai, thế mà An Lâm lại còn không buông tha, cứ nhất quyết muốn con trai Liễu Minh Hiên cúi đầu xin lỗi.

Liễu Văn Bân từ từ thoát ra khỏi tâm trang hoảng sợ vãi cả đái, bắt đầu gào khóc.

"Lễ mừng hôm nay tông chủ Thiên Kiếm tông nể mặt đích thân đến đây, nên hắn thật sự coi mình là nhân vật lớn sao?"

Chu San nghe thấy vậy, càng biểu lộ rõ sự oan ức ra khuôn mặt.

An Lâm mặc kệ, vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ.

Những người xung quanh thấp giọng xì xào, phần lớn đều cảm thấy những gì An Lâm làm việc không có chừng mực, không chịu nhượng bộ.

"Lùi một bước trời cao biển rộng, sao hắn lại không chịu hiểu cơ chứ? Thật đúng là không biết giữ đại cục."

Nó chỉ vào An Lâm, khó lớn: "Cha! Tên đàn ông kia ức hiếp con, hắn ức hiếp con, hu hu hu... loại người này, tội đáng..." Thằng nhóc còn chưa nói xong thì đã bị Chu San ôm ngang eo bấm cho một cái: "đáng... bị dạy dỗ một chút."

"Chuyện, chuyện này cho qua đi có được không?"

"Đúng đấy, dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn của mấy đứa trẻ, việc gì phải đến mức đó?"

"Vì một chuyện cỏn con mà nháo loạn như thế, An Lâm cũng chỉ có loại khí độ này thôi sao?"

Liễu Văn Bân nghe xong liền thấy không vui, khóc lớn hô hào to: "Cha! Con cũng bị tên kia khiến cho sợ đến choáng váng thế này, con còn bị con bé phàm nhân kia ném đá nữa! Vì sao cha lại bảo là con làm sai?!"

"Chuyện này không thể cho qua như thế được, trong tông môn của tôi xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể mặc kệ!" An Lâm một bước cũng không nhường.

Lông mày Liễu Minh Hiên cũng hơi nhíu lại: "Trẻ con không hiểu chuyện, chuyện này cứ coi như xong đi có được không?"

"Anh điên à, còn muốn tôi qua đó xin lỗi? Tại sao anh lại không xin lỗi tôi?" Liễu Văn Bân lớn tiếng gào thét.

Trên mặt Chu San cũng tỏ ra tức giận: "An Lâm cậu đừng có mà được voi đòi tiên, chúng tôi đã đồng ý đền bù linh đan cho hai người phàm này rồi, cậu còn muốn thế nào nữa, thật sự cho rằng Thiên Kiếm tông chúng tôi là bùn nhão sao?"

An Lâm cười: "Đúng rồi, vừa nãy bà còn muốn giết cô bé kia nữa, bà cũng phải nói xin lỗi!"

Liễu Minh Hiên: "..."

Chu San cũng tức đến xanh cả mặt: "To gan! Cậu..."

"Làm càn!" An Lâm đồng thời hét lớn một tiếng, cắt ngang câu nói của Chu San.

Ầm ầm! Thuật pháp Thần Uy lại một lần nữa được khuếch tán.

Nhưng lần này, Liễu Minh Hiên chỉ phất tay áo một cái, thuật pháp Thần Uy đã bị tan thành mây khói.

An Lâm hơi sững sờ, im lặng rút mũ Vương Giả từ trong nhẫn không gian ra.

Mũ Vương Giả là dùng máu nguyên chất và xương cột sống của thần long Tiêu Đồ luyện chế thành, có thể phóng thích ra long uy vô tận, chính là một thứ vũ khí tốt cần thiết đầy uy thế!

Ầm ầm! Thuật pháp Thần Uy phối hợp với sức mạnh của mũ Vương Giả, đồng thời được kích hoạt!

"Grào!" Một tiếng rồng ngâm động trời vang lên.

Hệt như thần long bay lượn trên chín tầng mây, uy thế trấn áp của vị thần linh cai quản vạn giới đồng thời được khuếch tán, dù cho uy thế này chỉ nhằm vào mỗi Chu San, nhưng tất cả những người đứng vây xem cũng không khỏi cảm thấy hai chân run rẩy, giống như là đang đối mặt với sự tồn tại chí cao tột cùng nào đó.

Ha ha, ngay cả Tử Vi Đại Đế mà ông đây cũng đánh đến tơi bời, tại sao lại phải giữ thể diện cho Liễu Minh Hiên?!

Mọi người nói rằng Liễu Minh Hiên rất trâu bò, cần phải giữ thể diện cho ông ta sao?

An Lâm nhìn về phía Liễu Minh Hiên bằng vẻ mặt lạnh lùng, hắn là một người lý lẽ cứng nhắc, người khác nói với hắn hãy giữ đại thể, nhìn tình thế đi, nhưng trong tông môn của hắn, nên nói xin lỗi thì chắc chắn phải nói xin lỗi.

"Ở trước mặt tôi mà dám ức hiếp một bà lão và đứa bé không có một chút tu vi nào, còn không đồng ý nói xin lỗi... loại khách như thế này, Tứ Cửu Tiên tông tôi cũng không chào đón!"

An Lâm đối mặt với uy thế của Liễu Minh Hiên, nhưng vẻ mặt lại không có một chút xao động, giọng nói vẫn rất âm vang có lực.

Lời nói của hắn làm dấy lên một trận sóng to gió lớn ngay tại hiện trường.

Rất nhiều người đều nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt khiếp sợ, không hiểu vì sao hắn lại phải nói như vậy.

Ngay trước mặt tông chủ Thiên Kiếm tông mà lại nói là không chào đón Thiên Kiếm tông? Mẹ nó cái này cũng quá điên rồi!!

Rất nhiều người lén lút truyền âm cho An Lâm, khuyên nhủ hắn cứ cho qua chuyện này đi thôi, không việc gì phải vì hai người phàm mà ra mặt chống đối với Thiên Kiếm tông, chuyện này căn bản cũng đâu phải là chuyện lớn lao gì!

Liễu Thiên Huyễn thấp giọng nói: "Bà lão và cô bé này, cậu quen à?"

An Lâm lắc đầu: "Không quen!"

Đôi mắt tím của Liễu Thiên Huyễn sáng ngờ: "Cậu được đấy!"

"Mau bảo con trai bà xin lỗi đi có phải là xong rồi không? Việc này thì có khó khăn gì đâu! Nói cho cùng bà vẫn xem thường phàm nhân đúng không?"

"An Lâm! Cậu đối xử với khách là Thiên Kiếm tông ta như thế?" Lúc này thì Liễu Minh Hiên thật sự tức giận rồi, ngữ điệu chẳng khác gì Thiên Kiếm được rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh giận dữ của hàng chục ngàn thanh kiếm, kiếm khí xông thẳng lên trời cao, chấn động cả bầu trời!

Khí thế chí cao vô thượng bức người này xen lẫn cả sức mạnh Thần Đạo quả thực đã phá vỡ khí trường của Liễu Minh Hiên, một tia nhỏ xâm nhập vào bên trong Chu San, dọa đến mức mặt mày bà ta biến sắc, ngay cả môi cũng phát run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận