Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 760: Địa bàn của tôi, tôi là lớn nhất

Hơi thở của bà lão dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Bà ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một tinh linh sống sờ sờ xinh đẹp đến mức không giống như có thật trong nhân gian đang phóng thích ra ánh sáng êm dịu để chữa trị vết thương trên người mình.

Được vòng sáng màu trắng này bao xung quanh, thân thể của bà không những không đau, mà dường như toàn thân còn thoải mái hơn nhiều.

Cô bé thì đứng sau lưng An Lâm, đôi mắt đen nhánh sáng trong nhìn bóng lưng chàng trai áo trắng phía trước, không nỡ rời mắt đi. Là anh trai An Lâm kia đã bảo vệ cô bé, không những bảo vệ cô bé, mà còn vì vớt lại tôn nghiêm cho cô bé, không tiếc tạo thành mâu thuẫn với một ông lão tiên nhân vô cùng lợi hại.

Anh trai tiên nhân, anh quả nhiên là một người tốt!

Cách làm vừa nãy của An Lâm tạo nên sự chấn động khắp toàn không gian, phần lớn mọi người ở đây đều cảm thấy hắn quá nóng nảy, còn có rất nhiều người cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình, vì một chút chuyện cỏn con mà không tiếc tạo nên mâu thuẫn với Thiên Kiếm tông, không phải là ra vẻ một cách đần độn sao?

Liễu Minh Hiên cũng không hiểu, ông ta chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái liền có thể quản lý sự sống chết của ngàn vạn sinh linh, tự hỏi rằng cách làm trước đó của ông ta đã đủ ôn hòa rồi, tại sao lại còn phát triển đến mức độ này? Chỉ vì hai kẻ phàm nhân không quen biết này sao?

An Lâm lại còn nói rằng không chào đón ông ta? Đây là đang hạ lệnh đuổi khách sao?!

"Thú vị thật..." Liễu Minh Hiên đột nhiên nở nụ cười: "Huyễn Huyễn, tuy rằng ta không biết vì sao con cứ khăng khăng một mực muốn ở lại đây, nhưng mà tông chủ này của con, khó tránh khỏi có hơi không biết điều rồi đấy. Mọi người đều nói lùi một bước trời cao biển rộng, thế mà hắn lại vì một chuyện cỏn con mà dùng dằng mãi, thật sự cho rằng Thiên Kiếm tông ta dễ bắt nạt sao?!"

Oong... An Lâm đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh xâm nhập vào cốt tủy.

Lửa giận của vị đại năng Hợp Đạo siêu cấp, làm sao tông môn này có khả năng tiếp nhận?

Cuộc chiến Hợp Đạo một khi được phát động ra thì sẽ tác động đến hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh vô tội, chẳng lẽ Liễu Minh Hiên còn phải tìm đến từng sinh linh kia để xin lỗi sao? Trước đó ông ta lựa chọn đưa linh đan ra chính là vì muốn cho An Lâm mặt mũi, An Lâm đã không biết điều, vậy thì không ta cũng không việc gì phải nén giận!

Rất nhiều tu sĩ thấy cảnh này, hoặc là trong lòng cảm thấy tiếc nuối và không đáng, hoặc là cười lạnh trên sự đau khổ.

Thần xem chúng sinh như kiến hôi, ngài sẽ vì chuyện không cẩn thận giết chết một con kiến mà xin lỗi sao?

Có vẻ như là cảm nhận được sát ý của Liễu Minh Hiên, Tiểu Lang biến thành bộ dạng người sói, vọt tới trước mặt An Lâm, hai vuốt của nó sắc như đao, đao ý ngập trời phóng ra ngoài, phong thái cổ xưa mơ hồ, giống hệt như cự thú Thiên Lang thời hồng hoang, tung rộng móng vuốt ra tước đoạt vạn vật.

Ầm ầm! Kiếm ý vô cùng vô tận phóng thẳng lên chín tầng trời, khí tức chỉ thuộc về vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo trong nháy mắt được hiển hiện ra.

"Cha! Cha mau dừng tay lại!" Liễu Thiên Huyễn biến sắc, đứng ngăn phía trước An Lâm.

Lựa chọn chữa trị cho con kiến này thì chính là từ bi, còn chọn cách coi thường thì cũng là chuyện đương nhiên!

Cũng trong chớp mắt này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng sức mạnh không thể nào nói rõ được. Kiếm ý sắc nhọn vô tận, khiến họ không sinh ra nổi bất cứ suy nghĩ chống cự nào, giống như là đối mặt với vị chủ nhân của vạn kiếm tôn quý chí cao, thứ duy nhất có thể làm chính là thần phục!

Trước người Liễu Minh Hiên đột nhiên xuất hiện hư ảnh của một thanh kiếm, bội kiếm của tất cả tu sĩ xung quanh đều rung rung kịch liệt, kiếm ý cuồn cuộn vô tận dường như có thể đâm thủng cả bầu trời, nhắm thẳng vào nguồn gốc vốn có của kiếm đao.

Các tu sĩ có mặt ở nơi này cũng đều biến sắc, nhìn cảnh tượng trước mặt mình.

"Ha, để con trai của ông nói một câu xin lỗi mà thôi, khó khăn đến thế sao? Trách không được thằng nhóc này sẽ có cái đức hạnh này, gia giáo tốt thật đấy." An Lâm cười lạnh một tiếng, thật sự không thể hiểu nổi vì sao đường đường là một vị đại năng Hợp Đạo mà lại nuôi ra được đứa con trai khó dạy dỗ như thế.

"Muốn đối phó An Lâm Cự Nhân, trước tiên phải qua được cửa ải của tôi!" Đề Na cũng lao đến trước mặt An Lâm, khí tức thần thánh cuồn cuộn vô cùng vô tận phóng lên trời, trong tay nắm chặt thanh kiếm Băng Liêm Tâm, mũi nhọn sắc bén làm chấn động cả hồn phách của mọi người.

An Lâm kéo Liễu Thiên Huyễn ra, khẽ cười nói: "Địa bàn của tôi, còn chưa đến lượt ông làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng này đâu!"

Thế mà lại là man thú có cảnh giới Tạo Thiên!

Một đám tông chủ của các tông môn cao cấp cũng quan sát diễn biến không hề chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ mất chi tiết nào đó.

Long uy vô tận phóng ra, nhìn chòng chọc vào Liễu Minh Hiên.

Một cô gái mặc bộ đồ trắng có dáng người cao gầy như hoa sen mới nở chậm rãi bước đến.

Ầm ầm! Một người cây từ trên trời giáng xuống, đôi mắt màu đỏ toát ra tia sáng nguy hiểm.

Bạch Lăng và Ma Anh cũng gia nhập đội hình của An Lâm.

"Lại là một đại năng Phản Hư nữa?" Có tu sĩ hoảng sợ thốt lên.

"Hai người này thế mà lại là người của Tứ Cửu Tiên tông, ông trời ơi, trận này quá mức khủng bố rồi!"

"Sức mạnh Thần Đạo, thế mà lại là sức mạnh Thần Đạo!"

Lúc này thì, tất cả tu sĩ có mặt tại nơi đây đều thấy kinh hãi rồi, có người hai chân nhũn ra, có người thì mồ hôi đầy đầu, có người thậm chí đã nghĩ đến cả chuyện chạy trốn, để tránh việc mình sẽ bị làn sóng dư âm của cuộc chiến đánh đến.

"Gràooo" Hắc long dài ngàn trượng ở cảnh giới Phản Hư trung kỳ đột nhiên xuất hiện trên không trung, thân thể che khuất bầu trời.

Cô khẽ cười nói: "Sắp đánh nhau, sao lại có thể không gọi tôi đến thế này?"

"Anh anh anh!" Bên cạnh cô gái là một cậu bé trắng trắng mập mập với đôi mắt tản ra ánh sáng màu xanh, trên đỉnh đầu còn có cả vòng sáng đang vui vẻ kêu ríu rít, cũng hiển hiện ra một luồng uy thế không thứ gì có thể sánh nổi.

Sức mạnh Thần Đạo được hợp từ cả tội ác và thần thánh khiến cho mười mấy đại năng Phản Hư có mặt ở đây đều cảm nhận được một loại cảm giác tim đập nhanh cùng cực.

Chỉ trong nháy mắt đã có bốn vị đại năng Phản Hư thực lực vô cùng cường đại bước ra, các tu sĩ có mặt tại đây đều cảm thấy kinh ngạc sợ hãi, đây chính là lần đầu tiên bọn họ được cảm nhận trực tiếp sự lớn mạnh của Tứ Cửu Tiên tông.

Lại một luồng lực cực kỳ khủng khiếp cuốn đến, trong đó ẩn chứa cả sức mạnh Thần Đạo cuồn cuộn không ngớt.

Ầm ầm!

Sắc mặt Liễu Minh Hiên thay đổi, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như cũ: "Đây chính là gốc gác của Tứ Cửu Tiên tông? Có được những nguồn lực này, cho nên lúc nói chuyện cậu không lo lắng chút nào sao?"

"Thật không ngờ đến, Tứ Cửu Tiên tông lại còn có hai vị cảnh giới Phản Hư hậu kỳ lĩnh ngộ được sức mạnh Thần Đạo... Chúng ta quả thật đã đánh giá thấp thực lực của cái tông môn này rồi..."

Rất nhiều tu sĩ đều thán phục, lúc này bọn họ mới thật sự hiểu ra Tứ Cửu Tiên tông rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Tông môn có thực lực cấp độ này cho dù không có cách nào đối chọi lại được với Thiên Kiếm tông, thì cũng không phải là tông môn mà họ có thể tùy tiện bình luận được.

Ngay cả người của chín hoàng tộc lớn cũng kinh ngạc không thôi, lực lượng mà Tứ Cửu Tiên tông thể hiện ra lúc này đã có thể so sánh với toàn bộ lực lượng của một vài hoàng thất rồi!

Phản Hư trung kỳ và Phản Hư hậu kỳ, mặc dù chỉ kém nhau một cảnh giới nho nhỏ thôi, nhưng sự chênh lệch giữa đạo pháp và thực lực ấy lại giống như trên trời dưới biển, tiến thêm một bước nữa thì chính là cảm ngộ Thần Đạo, có thể sử dụng sức mạnh gần như của Thần.

Sở dĩ hoàng tộc có thể thống ngự một châu cũng là bởi vì có đại năng chạm đến Hợp Đạo trấn giữ.

Mà Tứ Cửu Tiên tông của hiện tại có thể tung ra hai người cùng một lúc, chuyện này sao lại không khiến mọi người kinh ngạc cho được?

Sắc mặt Liễu Minh Hiên lại biến đổi, hiển nhiên không ngờ rằng Tứ Cửu Tiên tông lại còn có đại năng cảnh giới Phản Hư hậu kỳ trấn giữ, loại thực lực này tuy rằng kém Thiên Kiếm tông nhưng cũng đã rất lợi hại rồi.

"Liễu tông chủ, tôi không muốn tranh đấu với ông. Tôi chỉ không quen nhìn các người đụng bà lão này đến nửa chết nửa sống, thiếu chút nữa giết chết cô bé này, lại ngay cả một câu xin lỗi tử tế cũng không muốn nói ra. Cho nên, mời ngài trở về đi, Tứ Cửu Tiên tông của tôi là miếu nhỏ, không chứa nổi vị đại thần ngồi tít trên cao như ông được đâu." An Lâm hơi hành lễ, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.

Đụng ngã bà lão này đến mức trọng thương, rõ ràng chỉ cần nói một câu xin lỗi thì An Lâm sẽ không truy cứu chuyện này nữa, yêu cầu này quá đáng lắm sao?

Thế mà từ đầu đến cuối Liễu Minh Hiên cũng không chịu bảo vợ và con trai mình xin lỗi, đưa đan dược ra vẻ tôi bố thí cho cậu đấy, cậu phải bày ra dáng vẻ cảm ơn đại đức đi.

Thiên Kiếm tông trâu bò ghê nhỉ!

"Cha! Tên tiện nam này còn dám khiêu khích cả cha. Mau đánh chết hắn đi!"

Liễu Văn Bân cắn rắng nghiến lợi nhìn về phía An Lâm, khua khua nắm tay, mở miệng nói.

Liễu Minh Hiên liếc nhìn Liễu Văn Bân một cái, hai con ngươi đen trắng rõ ràng không có chút uy thế nào.

Nhưng Liễu Văn Bân thì lại cảm thấy toàn thân mình phát run, nó lập tức mím chặt cái miệng nhỏ lại, câm như hến.

"An Lâm, Tứ Cửu Tiên tông của cậu quả thực không tệ. Nhưng mà cậu chắc chắn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bảo Thiên Kiếm tông chúng ta rời khỏi đây, cậu cảm thấy cậu có tư cách này sao?" Liễu Minh Hiên cười cười.

"Không đi thì phải xin lỗi." An Lâm mở miệng nói.

Liễu Minh Hiên lắc đầu: "Con người đều biết tức giận, thứ cho tôi nói thẳng, người của cậu nhiều như vậy nhưng đối với tôi mà nói thì cũng chỉ là chuyện của một hai kiếm mà thôi. Cái tông môn này của cậu, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không một ai có thể đuổi tôi đi cả!"

Ầm ầm! Kiếm ý bộc phát, đó là một loại mũi nhọn cuồn cuộn dường như có thể chém nát toàn bộ thế giới.

Kiếm ý khuếch tán ra bốn phía, chỉ với khí thế của một người mà đã che mất hơi thở của rất nhiều đại năng trong Tứ Cửu Tiên tông!

"Có bệnh." An Lâm hờ hững lên tiếng, sau đó đạp mạnh chân, hai mắt hiện lên hình ảnh trùng điệp của vô số tầng thế giới.

Trận pháp Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực, triển!
Bạn cần đăng nhập để bình luận