Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 761: Trận pháp Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực

Theo bước chân An Lâm dẫm xuống, trời đất đột ngột xảy ra biến động.

Trong phạm vi một trăm dặm, một trận pháp cực lớn bắt đầu được vận chuyển.

Tất cả mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Bầu trời biến đổi rồi, chín mươi chín tầng trời, tầng tầng lớp lớp đều phóng ra thiên uy vô cùng vô tận.

Bầu trời lớn tầng thứ nhất – Tông Động Thiên, không một vì sao chuyển động, có khí thế vô hình. Luồng gió mạnh mẽ màu đen trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, mang theo sức mạnh có thể xoắn nát vạn vật không ngừng tàn phá khắp nơi, cho dù có là Kỳ Hóa Thần, nếu như chạm phải luồng gió này thì cũng ngay lập tức bị xoáy nát thành ngàn mảnh vỡ.

Bên trong Tông Động Thiên lại ẩn chứa bầu trời với chín tầng sát ý trùng điệp.

Chỉ mới có mười tầng trời này thôi, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, cũng đủ để làm đại năng cảnh giới Phản Hư bị thương nặng!

Bầu trời lớn tầng thứ hai – Thường Tĩnh Thiên, tước đoạt tất cả cảm giác, tất cả nơi chốn, sức gió trấn áp vô cùng vô tận khiến cho đại năng Phản Hư một khi gặp phải bầu trời này cũng sẽ bị đánh mất tất cả khả năng cảm nhận, tiếp nhận sự tra tấn giác quan khó có thể miêu tả thành lời.

Có lẽ họ có thể liều chết tránh được tầng trời thứ nhất, nhưng liệu rằng họ có thể trốn qua được sự tiêu diệt của chín mươi chín tầng trời sao?

Liễu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cực kỳ khủng bố bao phủ khắp vạn dặm, sắc mặt cũng có thay đổi rất lớn.

Rất nhiều tu sĩ có mặt ở đây bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra trên mặt đất, ngay cả đại năng cảnh giới Phản Hư cũng toàn thân phát run, không dám có thêm bất kỳ động tác gì, trên trán thì toát hết mồ hôi lạnh.

Chín mươi chín tầng trời ẩn chứa uy năng cực kỳ lớn, cực kỳ khủng bố, chỉ mới nhìn một cái thôi mà họ đã bị dọa đến mức hồn phách cũng phát run dữ dội, thằng nhóc con thì vừa khóc vừa gọi cha.

Chín tầng trời lớn, chín mươi tầng trời nhỏ, mỗi một tầng trời đều có sức mạnh có thể trấn áp đại năng cảnh giới Phản Hư!

Trận pháp Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực sử dụng tạo hóa của trời đất, uy năng vô cùng vô tận.

Bên trong Thường Tĩnh Thiên lại có cả mắt Sát Thiên – khiến cho kẻ địch nhìn thấy đủ loại sự vật khủng bố, tai Sát Thiên – để cho kẻ địch nghe thấy những âm thanh chói tai nhất thế gian, mũi Sát Thiên, lưỡi Sát Thiên, da Sát Thiên, hồn Sát Thiên...

Ông ta có thể cảm nhận được một luồng hơi thở khiến người khác phải run sợ từ trong đại trận bên trên.

Tổng cộng chín mươi chín tầng trời đã thay thế bầu trời lúc ban đầu, luân chuyển lặp đi lặp lại, cơn tức giận mơ hồ tràn ra vô tận.

Tầng thứ ba – Điền Tinh Thiên, tầng thứ tư – Tuế Tinh Thiên, tầng thứ năm – Huỳnh Hoặc Thiên, tầng thứ sáu – Nhật Luân Thiên, tầng thứ bảy – Thái Bạch Thiên, tầng thứ tám – Thần Tinh Thiên, tầng thứ chín – Nguyệt Luân Thiên.

Chu San và Liễu Văn Bân cũng hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nếu như không có khí tức của Liễu Minh Hiên bảo vệ thì e rằng đã sớm nằm mềm nhũn trên mặt đất rồi. Chẳng qua là, cho dù có khí tức bảo hộ rồi, nhưng bọn họ cũng chẳng khá hơn được chút nào.

Đây mới là cốt lõi lớn nhất của Tứ Cửu Tiên tông, là đại trận hộ tông vô cùng xứng đáng của Tứ Cửu Tiên tông!!

Trực giác nói cho họ biết rằng, với trận pháp khủng bố như thế, nếu như An Lâm muốn giết họ thì họ chắc chắn phải chết, không còn gì nghi ngờ nữa!

"Tôi nói rồi, ở trong địa bàn của tôi, còn chưa đến lượt ông ra vẻ!" Hai mắt An Lâm lấp lóe kim uy, giọng nói giống như chỉ dụ của trời, chín mươi chín tầng trời cũng bắt đầu ầm vang.

Uy lực của trận pháp này có thể tạo thành sự uy hiếp đối với ông ta!

Trận pháp được vận chuyển đến cực đỉnh, đối ngoại có thể công kích được đại năng siêu cấp của cảnh giới Hợp Đạo, đối nội có thể trấn áp được đại năng Hợp Đạo siêu cấp!

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, bàn chân đạp lên mặt đất cũng giảm lực, khiến trận pháp tản đi.

Tuy rằng đại diện của các tông môn chỉ đứng xem ở một bên, nhưng trên trán cũng không kìm được mà toát ra mồ hôi lạnh.

Cũng may là không đánh nhau... nếu không thì chẳng phải họ đều gặp nạn rồi sao!

Thiên Kiếm nửa trong suốt của Liễu Minh Hiên lơ lửng trên bầu trời, hơi rung rung giống như là đang run rẩy, cũng tựa như là đang hưng phấn.

"Vì cớ gì?" Liễu Minh Hiên bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Tất cả những tu sĩ có mặt ở đây, toàn thân đều phát run, giống như là đang phải chịu uy nghiêm và lửa giận của ông trời vậy.

Vị đại năng siêu cấp đứng ngạo nghễ tại đại lục, giờ phút này biểu cảm trên mặt cũng có mấy phần đặc sắc.

Liễu Minh Hiên: "..."

"Nơi này là địa bàn của tôi, các người khiến tôi thấy khó chịu, chỉ đơn giản thế thôi." An Lâm nói thẳng.

Hai người cứ giằng co với nhau như vậy, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng tới cực điểm.

Liễu Minh Hiên nhìn chằm chằm An Lâm một lúc, sau đó lại nhìn bà lão và cô bé ở sau lưng An Lâm.

Những gì An Lâm vừa mới biểu hiện quả thật khiến ông ta rất giật mình.

Nhưng thứ càng khiến ông ta giật mình hơn chính là An Lâm lại vì hai người phàm không hề quen biết gì này mà không tiếc tung ra cả chiêu át chủ bài, muốn đánh một trận với ông ta!

Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, Liễu Minh Hiên bỗng vẫy tay một cái, thu hồi Thiên Kiếm về, tất cả uy thế cũng đều bị thu lại.

Ông trời ơi, hòa bình thật là tốt!

Ánh nắng chiếu xuống Tứ Cửu Tiên tông, các tu sĩ có mặt ở đây đều cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

Chín mươi chín tầng trời kia bắt đầu tản đi, lại trở về với bầu trời trong xanh thanh tịnh, uy thế rút đi sạch.

Ông ta đang do dự, đang chần chừ.

Cuối cùng, ông ta vẫn khẽ thở dài một hơi, nhìn Liễu Thiên Huyễn ở phía sau, rồi mở rộng bước chân, đi về phía cửa lớn: "Chúng ta đi!"

Đoàn người đại diện cho Thiên Kiếm tông nhìn theo bóng lưng kia bằng ánh mắt không thể nào tin nổi.

Tình huống gì thế này? Tông chủ thực sự cứ thế mà rời đi ư?!

Sắc mặt Chu San trắng bệch hệt như mất hồn, im lặng đi theo sau Liễu Minh Hiên.

Liễu Văn Bân cố hét lớn, nhưng lại không có bất kỳ một âm thanh nào được phát ra từ trong miệng nó.

"Liễu tông chủ, tôi có một lời khuyên chân thành dành cho ông." An Lâm đột nhiên nói.

Bước chân của Liễu Minh Hiên dừng lại.

"Quản lý con trai của ông cho tốt vào, mới tí tuổi đầu mà đã mang cái vẻ mặt tự cao tự đại, vô pháp vô thiên như thế rồi."

"Nhưng kiểu nịnh nọt Tứ Cửu Tiên tông của chúng ta như thế này có khi nào sẽ khiến Thiên Kiếm tông giận cá chém thớt hay không? Dù sao thì hai tông môn này cũng coi như kết thù kết oán rồi."

"Đây là bắp đùi siêu siêu to đấy! Chúng ta nhất định phải nắm chặt cơ hội!"

Bao gồm cả chín đại hoàng tộc và ba tông môn lớn ngoại trừ Thiên Kiếm tông, có đại biểu đã sớm len lén truyền âm, thảo luận rằng liệu có phải hôm nay mang quà mừng quá ít rồi không, liệu có cần phải mang thêm nhiều chút nữa...

Dám cứng rắn đối đầu Thiên Kiếm tông, đồng thời còn đuổi Liễu Minh Hiên ra khỏi tông môn, nào có ai dám xem thường?

Giờ này phút này, đã không còn bất kỳ một tông môn nào dám xem thường Tứ Cửu Tiên tông nữa.

Cũng giống như giờ phút này, rất nhiều nữ tu trước đó trong lòng còn mắng to An Lâm đần độn, hiện giờ đều chuyển hết thành ca ngợi, ngưỡng mộ, kính sợ, có người thậm chí còn cảm thấy việc An Lâm vì cứu hai người phàm mà đối đầu trực diện với một vị đại năng Hợp Đạo siêu cấp quá là đàn ông, quá lương thiện, quá mức vĩ đại!!

Cứ như vậy, tông chủ Thiên Kiếm tông và đoàn người đại diện cùng rời khỏi.

Không... nói chính xác hơn thì, họ bị An Lâm đuổi đi...

"Thật xin lỗi, An Lâm, gây thêm nhiều phiền phức như vậy cho cậu rồi." Trên mặt Liễu Thiên Huyễn có chút áy náy, đôi mắt màu tím linh động nhìn vào nửa bên mặt nghiêng của chàng trai, thấp giọng nói.

"Không sau, chuyện này không trách chị được." An Lâm quay đầu sang nhìn Liễu Thiên Huyễn, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nhưng mà cái gia đình này thật đúng là hiếm thấy, một Chu San diễn kịch chuyên nghiệp, một thằng nhóc Văn Bân đầu gấu, cha chị lại còn có hơi quá tự cho mình là nhất, chết vì sĩ diện."

Nghe thấy những lời An Lâm nói, Liễu Thiên Huyễn không khỏi hé môi cười một tiếng, dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại càng được tăng thêm mấy phần sinh động: "Bởi vậy mới nói... cái gia đình như thế, tôi thật sự chẳng muốn trở về, quá mệt mỏi!"

Lúc những người còn lại tiếp tục chuyển mắt về phía An Lâm thì đã không còn khinh miệt nữa, đã không còn sự khó hiểu nào cả, chỉ còn lại sự kính sợ sâu sắc.

Một người vì cứu hai con thỏ trắng nhỏ mà không tiếc khiêu chiến với cự thú thời hồng hoang, mọi người sẽ mắng hắn là đần độn, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng mà nếu người kia vì cứu hai con thỏ trắng nhỏ mà đánh chết hoặc ép buộc con cự thú hồng hoang kia phải rời đi, thì mọi người sẽ chỉ còn hô to rằng hắn quá trâu bò! Hô to rằng người này quá mức khủng bố mà thôi!

Về phần hai con thỏ trắng nhỏ mà bạn nhắc đến ư? Làm gì còn ai quan tâm đến nữa!!

Liễu Minh Hiên hừ lạnh một tiếng, không nói thêm bất kỳ câu nào, mà tiếp tục đi thẳng ra ngoài cửa.

Liễu Văn Bân thì vẻ mặt mờ mịt.

Quần chúng ăn dưa: "..."

Chu San: "..."

Liễu Minh Hiên: "..."

"Còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn nó cũng sẽ bị một vài nhân vật chính nghịch thiên vả thẳng cho vào mặt đấy, chỉ sợ nửa đường đã chết yểu thôi. Tới lúc đó, muốn vãn hồi thì cũng đã muộn rồi!" An Lâm tiếp tục nói.

"Cũng phải, lỡ như Thiên Kiếm tông muốn tính toán, chúng ta sẽ bị liên lụy..."

"Việc gì phải sợ, ngoại trừ Thiên Kiếm tông, ba đại tông môn khác và Tứ Cửu Tiên tông có quan hệ tốt như vậy, Thiên Kiếm tông có thể làm thế nào được?"

Trong lúc mọi người đang ồn ào bàn luận, lại có một tiếng thông báo nữa truyền đến.

"Thiên Vũ tiên nữ của Thiên Đình, cùng đoàn đại biểu, đến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận