Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 764: Gặp gỡ người quen cũ

Hứa Tiểu Lan hất mấy sợi tóc mai ở giữa trán lên, ngẩng đầu nhìn dị tượng cực kỳ chói mắt trên bầu trời, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười. Đây là tông môn do An Lâm và cô cùng sáng lập nên mà, tin rằng tương lai về sau, họ sẽ vẫn mãi sống cuộc sống vui vẻ tại tông môn này.

Tiếp theo đó chính là duyệt binh... Phì!

Nên nói là, tiếp theo chính là lúc giới thiệu tầng lớp lãnh đạo của tông môn.

Những thành viên nòng cốt của Tứ Cửu Tiên tông đồng loạt bước lên sân khấu.

Tông môn tổng cộng có mười các, theo thứ tự là Viêm các của Hứa Tiểu Lan, Kiếm các của Liễu Thiên Huyễn, Linh các của Hiên Viên Thành, Nguyệt các của Tô Thiển Vân, Long các của Tiêu Trạch, Thú các của Đại Bạch, Man các của Tiểu Lang, Giới các của Đề Na, Huyết các của Bố Lai Tư, Tử Tinh các của Bạch Lăng.

Hơn mười ngàn đại biểu của các tông môn nhìn về phía nhóm các chủ, bị đủ loại truyền thừa của tông môn này khiến cho kinh hãi kêu lên.

Truyền thừa của tứ đại tông môn, truyền thừa của Huyết tộc, truyền thừa của Nguyệt các Thiên Đình, những truyền thừa mà thế gian nghe danh này đã đủ để khiến cho họ giật mình.

Hơn nữa còn truyền thừa của Thái Cổ Long tộc, truyền thừa của Tinh Linh tộc, truyền thừa của Man tộc, truyền thừa của nền văn minh Tử Tinh, những truyền thừa hùng mạnh đã sớm bị thất lạc khỏi đại lục, lại càng khiến họ chấn động sâu sắc.

Rất nhiều tu sĩ bắt đầu bàn tán xôn xao, những người nhìn về phía Tứ Cửu Tiên tông đều mang vẻ mặt vô cùng kính sợ.

"Ôi chao, anh thấy chưa, mỹ nữ tuyệt sắc trong Tứ Cửu Tiên tông thật là nhiều!"

"Xem ra chúng ta vẫn còn coi nhẹ mối quan hệ giữa Thiên Đình và Tứ Cửu Tiên tông rồi!"

Cô giống như nàng tiên điềm tĩnh ưu nhã trong bức họa, khiến cho người khác như nhìn thấy gió xuân ấm áp, rất nhiều tu sĩ đều mở to mắt ngắm nhìn.

Đường Tây Môn, Tiểu Hồng, Tiểu Sửu, Tiểu Thiên, thẳng đến Lâm Quân Quân cũng đều đi lên, mọi người lại một lần nữa ngớ người.

Sau đó, đến lượt giới thiệu các tiểu trưởng lão của tông môn.

Có thể nói thế này, bất kỳ một phân các nào trong số mười các ở đây đi ra ngoài cũng đều có thể không chút hồi hộp mà lập thành một tông môn bậc nhất của giới Cửu Châu!

"Quả đúng như vậy, những cô gái như thế này, dung mạo và thiên phú đều là sự tồn tại hiếm có giống như lông phượng sừng lân, ở đây lại còn có đến mấy người, An Lâm quả thực khiến cho mọi người phải hâm mộ đố kỵ..."

"Sặc... Đây là tình huống gì vậy, con gái của Thiên Đế, cũng giữ chức vị trưởng lão trong Tứ Cửu Tiên tông?

Sau khi Các chủ bước lên, đến lượt những vị trưởng lão trong tông môn có địa vị ngang với Các chủ đi lên.

Cô gái mặc đạo bào màu trắng, thần thái ưu nhã đứng trên đài kia, diện mạo nhu hòa, đang cười rất dịu dàng.

Tiếp theo đến lượt giới thiệu đệ tử chính thức.

"Lần này thì thực sự vững vàng rồi, còn ai nghĩ quẩn mà dám chọc đến Tứ Cửu Tiên tông nữa?"

À thì... chỉ có mỗi một đệ tử thôi – Diệp Linh!

"Trai đẹp cũng rất nhiều mà! Ngoại trừ Đường Tây Môn có tướng mạo bình thường ra, thì những chàng trai khác đều có giá trị nhan sắc cả, đặc biệt là Hiên Viên Thành, vô cùng đẹp trai!"

Diêu Minh Hi, Diêu Tú, Hân Trúc, Triệu Hoài Ngân, Hồ Quán, Lưu Đại Bảo, Miêu Điềm, Lạc Tử Bình, Tôn Thắng Liên, Tông Vĩnh Ngôn, đảm nhiệm chức vị tiểu trưởng lão.

Cứ như vậy, tông môn đã đầy đủ rồi, không chỉ có lãnh đạo, mà còn có cả đệ tử.

Không chỉ là một cô nhóc, mà còn là một người phàm không có chút tu vi nào.

Sau khi An Lâm dạo quanh một vòng thì bắt đầu hàn huyên trò chuyện với những người quen cũ.

Cô bé cảm nhận được tiếng vỗ tay vang dội như sóng triều ở bên dưới, lại nhìn sang An Lâm rõ ràng là rất vui vẻ và đắc ý, cuối cùng không kìm được mà nở nụ cười rực rỡ.

"Ài, số mệnh của sư tỷ Thượng Quan Nghệ thật không tốt, vì sao mà tất cả những khó khăn và đau khổ đều bắt một mình chị ấy gánh chịu chứ?" Lam Yên cắn chặt môi dưới.

Cô bé có hơi khẩn trương đứng trên đạo đài, cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn được đôi tay vừa to vừa ấm áp của An Lâm nắm lấy, cảm giác khẩn trương mới bớt đi rất nhiều.

Hắn đã là trưởng lão của Chu Tước tông, tin tức đương nhiên là khá linh thông.

"Đừng sợ, tất cả đều sẽ có thể xoay chuyển, nghe nói lúc Thánh Địa Cực Hàn phát nổ vô cùng đáng sợ, nhóm Tuyết Nữ muốn di chuyển Thánh Vực đi nơi khác." Dương Viễn thành công bước vào cảnh giới Phản Hư lên tiếng.

Cô nhớ đến những lúc từng sống chung bên nhau trước kia, trên mặt có ân hận và tiếc nuối.

Đệ tử đầu tiên kể từ khi Tứ Cửu Tiên tông được sáng lập, cô bé rất đặc biệt.

Đầu tiên hắn theo Tiểu Lan qua chỗ đại biểu của Chu Tước tông, gặp mặt đám người Mạc Hải, Dương Viễn, Lam Yên.

An Lâm nói chuyện với họ về tình hình gần đây của Thượng Quan Nghệ, nói về những gì đã trải qua khi hắn gặp được Thượng Quan Nghệ tại cổ vực Thái Sơ, bảo hộ của Tuyết Nữ, sự thay đổi nào đó của sư tỷ về huyết mạch ...

Mọi người nghe xong đều liên tục cảm khái, vận mệnh vốn dĩ chính là thứ biến ảo khó lường như vậy.

Bởi vì duyên phận diệu kỳ mà cô bé có liên hệ thực sự với Tứ Cửu Tiên tông.

Quá trình này cũng không có ý nghĩa gì.

Tiếp theo nữa chính là tổ chức yến hội, trò chuyện hàn huyên với khách khứa.

Buổi lễ diễn giảng thành lập kết thúc.

An Lâm nghe xong cũng liền thấy hứng thú: "Các cô ấy dự dịnh di chuyển Thánh Vực đến chỗ nào?

Dương Viễn lắc đầu nói: "Không rõ nữa, kế hoạch lúc trước chắc hẳn là tìm được mảnh vỡ trái tim của thế giới ở cổ vực Thái Sơ, sau đó mở một tiểu thế giới để làm lãnh địa."

"Nhưng điều khiến cho mọi người tiếc nuối chính là không chỉ không tìm được mảnh vỡ trái tim của thế giới nào mà ngay cả tinh nguyên thế giới cũng ít đến đáng thương, nên các cô ấy chỉ có thể tìm lối thoát khác."

An Lâm sờ sờ chóp mũi, ừm, chuyện về tinh nguyên thế giới, có lẽ chính là do lỗi của hắn rồi.

Dù sao thì hắn chính là người cướp đi mấy chiếc nhẫn không gian của Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần và Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư, hiện giờ chắc hẳn nhóm Tuyết Nữ sẽ rất nhớ hắn đi...

Sau khi hắn trò chuyện một lát với người của Chu Tước tông, liền đi về phía Thần Thú tông.

Sau đó, hắn nhìn thấy mấy Đại Bạch đang chơi đùa đùa giỡn với nhau, lại im lặng đi ra.

Ừ thì, đó là thiên đường của đám cẩu cẩu mà, hắn qua đó sẽ không thích hợp, sẽ bị liếm láp đến mức cả người cũng ướt hết mất.

An Lâm xoay người đi về phía hoàng tộc Thanh Mộc, lại một lần nữa gặp gỡ nhà khoa học lớn của hoàng tộc – giáo sư Dương, năng lượng chủ chốt của Đạt Nhất Đạt Nhị cũng là nhờ có giáo sư Dương hỗ trợ, giúp đỡ cho An Lâm rất nhiều.

Giáo sư Dương xoa xoa tay, mắt không ngừng hướng về phía Bạch Lăng, tựa như đang nhìn bảo bối gì đó.

Suýt chút nữa An Lâm còn tưởng là giáo sư Dương có hứng thú với Bạch Lăng rồi, cẩn thận hỏi một chút mới biết, hóa ra là giáo sư Dương muốn tiến hành giao lưu về phương diện khoa học với Bạch Lăng, chuyện này thì An Lâm không thể tự quyết định được, vẫn phải hỏi ý kiến của Bạch Lăng.

Sau đó, An Lâm lại đi về phía Vạn Linh Tiên tông, gặp được Cuồng Nhiệt và Thang Thi Duyên đã từng gạt linh thạch của hắn.

Cuồng Nhiệt vẫn như cũ, điên điên khùng khùng, bộ dạng không có lấy một chút bình thường.

Thang Thi Duyên thì ngược lại, trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, không còn kiểu nói chuyện kỳ quái như trước.

Thang Thi Duyên thoải mái cười một tiếng, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa dần, trong lòng thầm nói một câu – tạm biệt.

An Lâm có chút khiêm tốn cười cười: "Dạo gần đây gặp được nhiều kỳ ngộ, tôi còn thực sự hơi hối hận vì sáng lập tông môn rồi đây, vốn dĩ chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi, không nghĩ tới lại khiến cả Cửu Châu chấn động, đột nhiên cứ cảm thấy có một loại trách nhiệm nặng nề đè lên vai, thật áp lực..."

Thang Thi Duyên: "..., anh đúng là không thay đổi chút nào."

An Lâm cười ha ha một tiếng: "Giữ vững bản tâm rất quan trọng, tôi vẫn luôn giản dị thực tế như vậy."

Thang Thi Duyên mỉm cười gật đầu, trong lòng thì nói, không, anh vẫn luôn khoe khoang như thế thì có!

Hai người hàn huyên thêm một lát, An Lâm liền cáo từ.

Thang Thi Duyên nhìn theo bóng lưng rời đi của An Lâm, yên lặng thu hồi ngọc bội trong tay.

Cô nhớ lại cuộc nói chuyện ở rừng trúc ngày hôm đó.

Tình không biết có tự lúc nào, không biết kết quả ra sao...

Có duyên phận thì có thể tiếp tục, có duyên phận nhưng chỉ có thể tuân theo sự biến hóa cực lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh cực lớn, khó lòng vượt qua được.

"An Lâm, không ngờ mới chưa qua được bao lâu, mà anh cũng thay đổi nhiều như thế rồi, nhìn anh lúc đứng phía trên nói chuyện, thực sự khiến cho tôi có cảm giác như đang ở trong mộng vậy." Trên khuôn mặt mộc mạc của Thang Thi Duyên nở một nụ cười thoải mái, nói những lời hâm mộ giống như bạn bè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận