Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 773: Người Tứ Cửu Tiên tông muốn chọn

Lý Thông đến một vùng đất màu đỏ trên đại lục lớn, phóng tầm mắt nhìn bốn bề mọc đầy thực vật màu đỏ kỳ dị, có thực vật thậm chí còn đang cháy lên ngọn lửa rừng rực.

"Hả? Đây là đâu?" Một giọng nữ trong treo cất lên.

"Đây có thể là tiểu thế giới Phượng Hoàng trong truyền thuyết của Tứ Cửu Tiên tông!" Một giọng nam thô lỗ cất lên.

Lý Thông quay đầu nhìn sang bên cạnh, bây giờ có hai người đang ở cạnh hắn ta, hơi quen mặt, giống như tu sĩ cũng tham dự thí luyện. Cảm ứng tu vi của hắn dao động, vừa đúng cũng là tu sĩ Dục Linh sơ kỳ, tương đương với cảnh giới của hắn ta.

Lúc này, trên trời lại truyền đến giọng nói của Bạch Lăng: "Tìm được một hồ nước màu đen trong thế giới nhỏ này thì có thể thông qua thí luyện."

Lý Thông vừa nghe yêu cầu, lập tức phân tích ra đại khái.

Là thí luyện tìm vật sao?

Vậy thì người thí luyện cảnh giới tương đương xuất hiện bên cạnh rất rõ ràng chính là Bạch Lăng cố ý sắp xếp đến, không phải là mối quan hệ cạnh tranh của kẻ địch, mà là mối quan hệ hợp tác của những người cùng đội.

Cứ như vậy, ba tu sĩ rất vui vẻ kết thành đội ngũ đi tìm hồ nước đen trong truyền thuyết.

Thực lực của ba người đều là Dục Linh sơ kỳ, ứng phó với những quái thú kia cũng không có vấn đề, trên đường đi cũng có nguy hiểm nhưng không bị thương tổn gì.

Xem ra thí luyện lúc trước, hình tượng của hắn ta ở trong mắt những người thí luyện khác rất tốt.

Sự thật cũng chính là như vậy, trong quá trình bọn họ tìm kiếm, gặp phải thực vật biết phun lửa đốt người, gặp phải các loại các loại hung thú lửa, còn gặp phải chim bay lửa.

Người đàn ông vạm vỡ gật đầu nói: "Đạo hữu Lý Thông, tôi tên là Trình Anh Hùng, tôi nhận ra anh, thí luyện trước đó anh biểu hiện rất lợi hại, tôi cũng bằng lòng đi chung với anh."

"Mau nhìn bên kia, có hồ nước!" Đinh Hương kích động nói.

"Hai vị đạo hữu, tôi là Lý Thông, không biết các người có muốn cùng đi tìm hồ nước đen trong thí luyện kia với tôi không?" Lý Thông rất hiền hòa mời chào bạn cùng đội bên cạnh.

Cứ như vậy qua hai ngày, tìm kiếm không có kết quả, nhưng ba người phối hợp đã vô cùng ăn ý.

"Đạo hữu Trình Anh Hùng chê cười rồi, đều là may mắn mà thôi." Vẻ mặt Lý Thông khiêm tốn nói, trong lại lại vui muốn chết.

Nữ tu hơi xinh đẹp kia vừa nghe nói vẻ mặt sửng sốt, sau đó cười nói: "Xin chào đạo hữu Lý Thông, đạo hiệu của tôi là Đinh Hương, rất vui lòng cùng tìm kiếm hồ nước đen với anh."

Thí luyện này đương nhiên không phải là đi tìm hồ nước đen đơn giản như vậy, chắc chắn còn ẩn chứa những nguy hiểm khác, nếu không làm sao có thể đào thải những người thí luyện còn lại chứ.

Mỗi lần bọn họ nhìn thấy hồ nước đều sẽ trở nên kích động, cho dù có phải hồ nước đen giống lời Bạch Lăng nói hay không, trước tiên đi đến bên cạnh hồ nước thử vận may rồi hãy nói sau.

Nhìn xem, cô gái Đinh Hương hương như hoa kia, ánh mắt nhìn hắn ta, đều mang theo sự tín nhiệm và súng bái. Đây là cái gì? Đây chính là sức hấp dẫn cá nhân!

Trình Anh Hùng bay tới trung tâm hồ nước trước tiên, nhăn mày nói: "Tuy nước hồ đục ngầu nhưng rõ ràng vẫn không phải là hồ nước đen."

Đến ngày thứ ba, ba người ngự kiếm đến một khe núi màu đỏ, ở phía cuối có một hồ nước.

Lý Thông và Trình Anh Hùng nhìn thấy như vậy trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, cũng tăng nhanh tốc độ ngự kiếm.

"Á...cứu mạng!" Trình Anh Hùng vất vã đỡ lại cái miệng muốn khép lại của con thuồng luồng lớn, anh ta sắp chống đỡ không nổi rồi.

Một con thuồng luồng lớn thân dài mười mấy trượng xông lên trời, cắn về phía Trình Anh Hùng!

Lý Thông nhìn thấy tình huống như vậy chuẩn bị đi cứu giúp, chính lúc này Đinh Hương lại nắm chặt tay hắn ta.

Chính vào lúc này, mặt hồ đột nhiên nổi lên một đợt sóng cực lớn.

Hai con thuồng luồng lớn nổi đầu trên mặt hồ, mở cánh ra, lao nhanh về phía Lý Thông và Đinh Hương, tốc độ cực nhanh, rõ ràng là quyết định chủ động tấn công.

Lý Thông và Đinh Hương nhìn nước trong hồ, trên mặt xẹt qua vẻ thất vọng.

Trình Anh Hùng sắp không kiên trì không nổi, bị thuồng luồng lớn nuốt hết vào trong bụng. Muốn cứu Trình Anh Hùng thoát khỏi bao vây của hai con thuồng luồng lớn, không phải nói là không có khả năng, nhưng mà...tính nguy hiểm quá lớn!

Cả người Lý Thông run rẩy.

"Chạy nhanh!" Đinh Hương nhìn thấy như vậy hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy.

Ầm ầm!

"Lý Thông, anh đừng kích động! Tu vi của ba con thuồng luồng lớn kia đều là Dục Linh trung kỳ, bọn họ rất rõ ràng chính là đang đợi chúng ta đi qua bên đó. Chúng ta chỉ là Dục Linh sơ kỳ, nếu đi qua đó, rất có khả năng sẽ chết ở nơi này!" Đinh Hương lớn tiếng khuyên nhủ.

"Nhưng mà...vẫn có hy vọng!" Lý Thông nghiến răng nói.

"Anh ngốc rồi sao! Đừng quên mục đích của chúng ta là gì, là thông qua thí luyện, tìm được hồ nước đen! Không phải là vì bạn cùng đội mà chết ở nơi này!" Đinh Hương hét lên.

Vẻ mặt Trình Anh Hùng thay đổi mạnh mẽ, trong nháy mắt khởi động pháp thuật phòng thân, lúc này miệng máu của con thuồng luồng lớn kia đã bao trùm cơ thể của anh ta. Anh ta lập tức sử dụng kiếm lớn chắn ngay trên đỉnh đầu, cái miệng khổng lồ của thuồng luồng bị thanh kiếm lớn chắn lại.

"Trình Anh Hùng!"

Lại là hai cái đầu của con thuồng luồng lớn xuất hiện trên mặt hồ, ánh mắt đỏ rực xẹt qua tia sáng nguy hiểm.

Ầm âm.

"Xin lỗi, đạo hữu Trình Anh Hùng, giấc mộng của tôi là theo đuổi đại đạo vô thượng, tôi không thể để mạng của mình ở lại đây được!" Lý Thông hét lên một tiếng, gần như vì muốn làm dịu lại cảm giác tội lỗi trong lòng, sau đó quay đầu bỏ chạy!

"Lý Thông, cứu tôi với!"

Sau lưng vang lên tiếng kêu cứu của Trình Anh Hùng.

Lý Thông cắn răng nhắm mắt, chạy trốn về phía xa.

Sau lưng, vang lên tiếng thuồng luồng lớn cắn nát cơ thể của Trình Anh Hùng thành thịt vụn.

Lý Thông điên cuồng chạy trốn, sau đó, trời đất trở nên tối tăm.

Hắn ta sửng sốt một lát, tiếp theo đó mất ý thức ngất đi.

Trong bóng tối vô tận.

Ý thức từ từ hồi phục.

"Ồ? Đạo hữu Lý Thông! Đây là chuyện gì? Tại sao tôi cứu cậu ra từ miệng thuồng luồng rồi, chúng ta lại đến nơi này chứ?" Người đàn ông mở miệng hỏi.

Chính vào lúc này, bên cạnh hắn ta lắc lư, một người đàn ông thân hình thô lỗ ngồi xuống.

Vẻ mặt của Lý Thông đờ đẫn há miệng.

Bạch Lăng cười nói: "Tôi không nói cậu làm không đúng, sự thật, loại tình huống đó cậu làm ra bất kỳ lựa chọn nào cũng đều có thể hiểu được. Nhưng Tứ Cửu Tiên tông tôi, càng thích người bằng lòng mạo hiểm tính mạng đi cứu bạn cùng đội hơn. Lựa chọn như thế nào là tự do của tôi, cách nghĩ của cậu là gì thì có liên quan gì với tôi?"

Hắn ta cố tranh cãi cho ra lẽ nói: "Tại sao, nếu cứu anh ta phải mạo hiểm rất lớn, vì mạng sống của mình tôi lựa chọn như vậy không phải rất bình thường sao?"

Hơi thở của Lý Thông trở nên gấp gấp, không vui, không cam tâm.

"Lẽ nào...lẽ nào đã hết giờ rồi sao?"

Đột nhiên hắn ta nghĩ đến một khả năng, mở miệng nói.

Bạch Lăng cười hờ hững: "Tìm hồ nước đen? Không, trong thế giới nhỏ đó không có hồ nước đen."

Ầm ầm.

Lý Thông giống như bị sét đánh trên đầu, lại nghĩ tới một khả năng.

Cái gì mà tìm hồ nước đen chứ, đều là giả hết!

Giống như đi đến điểm cuối của bậc thang, tất cả đều là giả!

"Vì vậy nói tôi..."

"Bạch Lăng gật đầu nói: "Không sai, nguyên nhân cậu thua trong thí luyện, là vì trong tình huống có hy vọng cứu được bạn cùng đội, cậu lại vứt bỏ bạn cùng đội kề vai chiến đấu với cậu."

"Tôi, sao tôi thua rồi, rõ ràng là tôi không chết! Cũng không tìm ra được hồ nước đen, thí luyện còn chưa kết thúc mà!" Lý Thông hét lên.

"Cậu thua rồi." Bạch Lăng ngẩng đầu nhìn mấy chục hình ảnh trong không trung, không quay đầu lại nói.

Hắn ta nhìn hơn trăm tu sĩ xuất hiện trong không gian giống nhau, từ vẻ mặt thất bại của bọn họ, ánh mắt của một số tu sĩ nhìn về phía mình, mang theo vẻ thông cảm và sự an ủi của những người cùng bệnh...

Trong lòng hắn ta dâng lên một dự cảm không tốt.

"Đây là... mình, sao mình lại đến nơi này?"

Lý Tông dùng sức mở đôi mắt mông lung, phát hiện mình đến trong một không gian quen thuộc.

Vẻ mặt Lý Thông chấn động nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như gặp quỷ :

"Trình ...Trình Anh Hùng! Cậu vẫn còn sống?"

Trình Anh Hùng đấm vào ngực của Lý Thông, cười ha ha nói : "Này, có phải cậu bị dọa sợ đến hỏng người rồi không? Tôi là suýt chút nữa chết rồi, nhưng không phải là tôi cứu cậu xong, sau đó chúng ta thành công cùng nhau chạy thoát sao? "

"Ồ... đây là nơi nào?" Lại một giọng nói quen thuộc vang lên.

"A! Lý Thông! Thật tốt quá anh không có chết! Hu hu hu... Tôi vội đi cứu anh, kết quả anh bị thuồng luồng ăn, lúc đó tôi thật sự có lòng mà không có sức..." Vành mắt cô gái đỏ hoe, sau khi nhìn thấy Lý Thông bình an vô sự, hơi vui mừng khóc thút thít.

Vẻ mặt Lý Thông đờ đẫn, giống như bị thứ gì đó chặn ngay ngực.

Giả đấy, tất cả đều giả đấy...hết thảy mọi thứ trước đó đều là loại ảo cảnh nào đó?

Quá kích thích người, quá ức hiếp người!

"Chúc mừng hai người, Trình Anh Hùng, Đinh Hương, hai người các người đều thông qua thí luyện!" Bạch Lăng cười với hai người mở miệng nói.

Sau khi giây phút sững sờ ngắn ngủi, cả hai cùng vui vẻ hoan hô.

Tuy không biết tại sao bọn họ có thể thông qua thí luyện, nhưng Bạch Lăng tự mình nói vậy là chắc chắn rồi.

"Đúng rồi, Lý Thông, anh tỉnh dậy trước chúng tôi, có phải cũng thông qua thí luyện không?" Đinh Hương rất vui vẻ nói.

Lý Thông lặng lẽ gật đầu, đau khổ nói: "Tôi, tôi thất bại rồi."

"A? Sao lại như vậy, tại sao chứ?" Trình Anh Hùng kinh ngạc nói.

Lý Thông nhình Trình Anh Hùng khỏe như vâm, nói không ra lời, nước mắt lại sắp rớt xuống.

Không khí vừa xấu hổ lại vừa quỷ dị bi thương này, đây là chuyện gì chứ?

Hắn ta cũng không thể nói là mình vì đối với Trình Anh Hùng thấy chết không cứu, như vậy mới thất bại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận