Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 775: Đại Bạch sao vậy?

Bắc Liên được lựa chọn làm đệ tử nội các nên tâm tình không tệ, cô chạy đi tìm An Lâm.

"Tông chủ An Lâm, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn nhé!" Bắc Liên vui vẻ nói.

An Lâm cười ôn hòa: "Sau này cô hãy theo đồ đệ của tôi học, cậu ta được truyền thừa từ Long tộc Thái Cổ, truyền thừa vẫn vô cùng thuần chính, không giống như Long Đình của Đông Hải truyền thừa thiếu sót, phải dựa vào chính mình để tìm tòi."

Bắc Liên nắm bắt được câu nói nào đó của An Lâm, đôi mắt đẹp nhìn sang: "Chờ đã! Anh vừa mới nói gì, đồ đệ anh? Đồ đệ anh là ai, không phải là..."

"Đồ đệ tôi, Tiêu Trạch." An Lâm chỉ Tiêu Trạch, vừa cười vừa nói: "Bí mật này chỉ có bạn bè của tôi biết, vẫn chưa công bố. Sao hả, có phải thấy rất ngạc nhiên và bất ngờ không?"

Thân thể Bắc Liên bất giác run lên, nhìn An Lâm và cảm thấy khó có thể tin.

Cô hít sâu một hơi: "Anh đang đùa tôi?"

"Sư phụ! Bây giờ con mang đệ tử nội các đến Long các trước, thông báo một số điều cần chú ý về sinh hoạt trong tông môn nhé?" Lúc này, Tiêu Trạch vui vẻ đi tới, mở miệng hỏi.

Cái này có mà là nỗi sợ hãi thì có!

Đã nói là cùng nhau phấn đấu cơ mà? Sao nháy mắt anh đã thành sư tổ của tôi rồi?

Như vậy chẳng phải là nói An Lâm là... sư tổ của cô?

Vẻ mặt cô u oán nhìn An Lâm không nói gì, chỉ âm thầm dán một nhãn hiệu "bắt nạt người khác" lên người hắn.

Tiêu Trạch là sư phụ của cô.

Năm ngàn người thí luyện ở ngoại các cũng kết thúc hoàn toàn trong một ngày.

"Ừ, đi thôi." An Lâm phất tay.

Bắc Liên thật sự không thể nào hình dung được tâm trạng giờ khắc này.

Mà An Lâm lại là sư phụ của Tiêu Trạch...

Bắc Liên khẽ hé mở đôi môi mỏng ra, con mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy tất cả những chuyện này sao lại máu chó thế chứ.

Bắc Liên ôm ngực, trong lòng giống như có vạn con dê chạy như điên qua.

Thế nhưng năm nghìn người lại giống như trải qua sự dằn vặt vô cùng lớn, uể oải vô cùng, thân thể giống như bị hút sạch sức lực. Một vài tu sĩ thông qua thí luyện nở nụ cười, kết quả còn khó coi hơn cả khóc.

Niềm vui bất ngờ ư?

"Rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì?" An Lâm kinh ngạc nói.

Cô có chút ấm ức đi theo Tiêu Trạch đến Long các trước, nghe hắn ta dặn dò những công việc liên quan khi vào tông.

Lần này tỷ lệ đào thải không cao lắm, năm nghìn người cuối cùng giữ lại ba ngàn người.

Mà lòng tò mò của chó lại rất mãnh liệt...

Gương mặt Đại Bạch hiện lên vẻ cuống quýt, thẳng thắn nói, không ai đang yên đang lành lại đi chịu tội, thế nhưng rốt cuộc trong cái hộp màu đen có cái gì, thật sự khiến người ta tò mò.

"Chị Bạch, rốt cuộc trong hộp có cái gì? Gâu!" Đại Bạch vừa nhìn thấy Bạch Lăng liền tò mò vội vã chạy qua, lè lưỡi quay vòng vòng.

"Nghe rất chuyên nghiệp, gâu!" Vẻ mặt Đại Bạch có chút tò mò.

"Đại Bạch, người ta có tu sĩ chỉ là Đạo Chi Thể, thậm chí có người còn là người phàm mà cũng chịu đựng được, cậu là một thực thể trâu bò nửa bước Hóa Thần mà lại e dè?" An Lâm ở một bên thêm dầu vào lửa.

Hiên Viên Thành lắc đầu nói: "Không biết, tôi nghe chị Bạch Lăng nói hình như cửa ải này khảo nghiệm tố chất tổng hợp của bọn họ. Dù sao cũng chính là ném bọn họ xuống một cái hộp màu đen, sau đó mô phỏng các hoàn cảnh, tiến hành thăm dò tính cách..."

"Đi thôi, Đại Bạch!" An Lâm cổ vũ nói.

Đại Bạch cắn răng một cái, cuối cùng cũng quyết định!

"Đi thì đi, Lão Bạch liều mạng! Gâu!"

"Đại Bạch, nhìn bộ dạng của cậu có vẻ như muốn đi thử một chút?" An Lâm cười nói.

"Không nói với cậu." Bạch Lăng cười thần bí: "Nếu cậu muốn biết, tôi có thể cho cậu vào trải nghiệm một chút."

Đại Bạch do dự, cái đuôi lớn lông trắng mịn lắc lư ở phía sau, đung đưa không ngừng.

Nó còn nhớ vẻ mặt của những tu sĩ đi ra trước đó, ai nấy đều như bị móc rỗng cơ thể, giống như đã trải qua chuyện vô cùng kinh khủng.

Càng là cái gì không biết thì càng có sức cuốn hút, khiến người ta rất muốn đi thăm dò.

Ba nghìn tu sĩ ngoại các đã bắt đầu tập hợp bởi Bố Lai Tư, tiến hành những công việc sau đó.

Bạch Lăng hoàn thành nhiệm vụ đã đi tới.

Tục ngữ nói rất hay, lòng tò mò hại chết chó.

Hắn sẽ không nói với Đại Bạch, Bạch Lăng không nói, thực ra chuyện như thế này có thể hỏi ba nghìn tu sĩ kia mà.

Cứ bảo Đại Bạch đi như vậy thôi!

Đại Bạch hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi.

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Lăng, Đại Bạch tiến vào cái hộp màu đen kia.

Đám người An Lâm ở bên cạnh nói chuyện phiếm, đợi Đại Bạch quay lại.

"Bạch Lăng à, rốt cuộc trong đó có gì vậy?" An Lâm hỏi.

Bạch Lăng híp mắt cười nói: "Không nói với anh, tôi chỉ có thể tiết lộ một chút, ở đó cậu ta sẽ phát hiện giá trị mạng sống loài chó của mình."

An Lâm: "..."

Cảm thấy thật đáng sợ, danh hiệu nhà thiết kế thí luyện chuyên nghiệp Bạch Lăng ở đây, nói ra câu có thể biểu hiện được giá trị mạng sống của chó khiến cho An Lâm không khỏi sởn da gà.

Bạch Lăng: "..."

Mọi người cùng nhau nhìn sang Bạch Lăng.

Hứa Tiểu Lan cũng tỏ vẻ đau lòng: "Sao em lại cảm thấy Đại Bạch đang bắt đầu nghi ngờ đời chó, có phải nó bị ngốc rồi không..."

An Lâm quay đầu nhìn Bạch Lăng, mắt không có biểu cảm gì: "Đây chính là Đại Bạch có thể biểu hiện giá trị sống của loài chó mà cô nói sao?"

Cuộc sống không chỉ dừng lại ở những gì trước mắt, còn có cả con chó ngốc nghếch trước mắt?

An Lâm: "..."

"Đại Bạch! Cậu sao rồi?" An Lâm quá sợ hãi mà vọt tới.

Đại Bạch không để ý đến An Lâm, đứng ở đó lắc đầu, đột nhiên cười ngây ngốc: "Thế nào là hiếu thảo, thế nào là yêu?"

An Lâm: "..."

An Lâm nghiêng đầu nhìn Bạch Lăng: "Rốt cuộc nó đã trải qua những gì?"

Mà đúng vào lúc này, Đại Bạch lại ngẩng đầu lên: "Cuộc sống không chỉ dừng lại ở những gì trước mắt bạn."

An Lâm nhìn Đại Bạch: "Lại còn thơ và lý tưởng cuộc sống?"

Đại Bạch lặng lẽ không nói.

An Lâm nói tiếp: "Còn có thơ đọc không hiểu và phía xa nhìn không thấy?"

Đại Bạch lau nước dãi ở mép một cái, cười ngu xuẩn: "Còn cả con chó ngốc ở trước mắt nữa."

Lần thí luyện này nhất định là không liên quan đến cảnh giới, cũng chính vì vậy bệnh trạng của Đại Bạch có vẻ như còn nghiêm trọng hơn cả người bình thường!

An Lâm vừa nhìn đã ngây ra, thế này chẳng phải là điên rồi sao?

Đại Bạch lè lưỡi, mắt chó dại ra, khóe miệng chảy nước dãi.

Cơ thể màu trắng chao đảo, từ từ bước ra.

Trong chiếc hộp màu đen mở ra một cái cổng, một thân thể màu trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sau nửa canh giờ.

Bạch Lăng bị mọi người nhìn chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là thú nhận: "Được rồi, thực ra trong chiếc hộp màu đen tôi đã để Đại Bạch đích thân trải qua chua ngọt đắng cay của đời chó!"

"Trong vòng nửa canh giờ thật ra nó đã trải qua một đời, đã trải nghiệm mọi thứ mà một con chó nên trải qua, mà số liệu phản hồi tôi nhận được lại từ hộp ma thuật màu đen..."

"Phản hồi cái gì?" An Lâm vội vàng hỏi.

"Phản hồi..." Bạch Lăng nhìn về phía Đại Bạch: "Đại Bạch không phải là một con chó hợp cách."

An Lâm: "..."

Mọi người: "..."

"Chuyện này... Chuyện này có liên quan gì đến chuyện nó biến thành bộ dạng này?" An Lâm có chút khó xử mà nói.

Bạch Lăng thở dài một hơi, hỏi ngược lại: "Nó không muốn làm chó, nhưng lại sống một đời chó, anh cảm thấy anh sẽ phát điên hay là sẽ cảm thấy rất sảng khoái?"

Mọi người ngây ra, câu hỏi này... Không cách nào trả lời được!

An Lâm đi tới, tỏ vẻ đau lòng xoa xoa đầu Đại Bạch: "Cho nên bây giờ nó biến thành bộ dạng này là bởi vì hậu quả của việc nó bị ép sống một cuộc đời chó bình thường ư? Cho nên mới không bình thường?"

Bạch Lăng nhíu mày: "Đúng vậy."

Tô Thiển Vân chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, nhỏ nhẹ nói: "Đại Bạch không bình thường lại bị ép trở nên bình thường, cho nên nó mới biến thành bộ dạng hoàn toàn không bình thường so với bộ dạng hoàn toàn không bình thường vốn có của nó?"

Liễu Thiên Huyễn dùng ngón trỏ gõ vào cằm: "Có vẻ thật luẩn quẩn."

"Đại Bạch! Mau tỉnh lại đi!" An Lâm không nghĩ nhiều như vậy, hắn muốn trả lại Đại Bạch vốn có! Chứ không phải là Đại Bạch ngốc nghếch như bây giờ.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Đại Bạch bị quất cho mấy tát xong đột nhiên cười gian xảo.

An Lâm mừng rỡ trong lòng, tưởng rằng Đại Bạch trước kia đã trở lại.

Chỉ thấy Đại Bạch đã thì thào mở miệng nói: "Tôi... Tôi là một con chó, ha ha... Hu hu hu... Vì sao tôi lại là chó, tôi đã làm sai điều gì? Hu hu hu..."

Đại Bạch đột nhiên gào khóc lên, khàn cả giọng.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận